Minh Cầm Sắt tỉnh dậy trên giường lớn khách sạn. Tia nắng ban mai chiếu qua rèm cửa màu xám xi măng, tạo thành những vết loang lổ như những phím đàn piano.
Hắn cảm nhận thấy một cỗ khoái cảm chưa tan hết đang chạy dọc theo sống lưng mình, lan ra toàn thân, khiến tinh thần hắn sảng khoái khác hẳn ngày thường.
Vươn người ngồi dậy, tấm chăn mỏng màu trắng trượt xuống từ trên cầu vai hắn. Nương theo quỹ đạo chăn rơi, tầm mắt hắn dừng lại trên vết máu màu hồng cam nhạt in hằn giữa tấm drap giường trắng tinh.
Như một bông thược dược nở rộ giữa đồng tuyết mông quanh.
Những mảnh ký ức rời rạc chậm rãi ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Tranh hoạ một gã trai tân giao hoan với một cô thôn nữ đồng trinh.
Tân Hoa hậu Hoàn vũ à... không ngờ lại hợp khẩu vị hắn đến thế. Lần đầu nếm thử tư vị tình dục, xem như không tệ.
Đang định tiến vào phòng tắm rửa sạch cơ thể, ngay trước cửa phòng, hắn lại bắt gặp cảnh tượng hờ hững của ai kia.
Cô gái với chiều cao lý tưởng và ba vòng chuẩn chỉnh đang hốt hoảng đi ra từ phòng tắm, trên người quấn khăn tắm khổ lớn che đi các bộ vị nhạy cảm. Những dấu hickey còn chưa tan hết đập vào mắt hắn thông qua những phần không bị che chắn.
Kì lạ là, nhìn hình ảnh này hắn lại không thấy hứng tình, chỉ cảm thấy một trận ghê tởm vọt lên cổ họng.
Hắn giơ tay đẩy phắt cô gái qua một bên, đóng sập cửa trong sự ngỡ ngàng của cô ta rồi chúi đầu đến gần miệng toilet.
An Vi Quý siết chặt khăn tắm, nghe từng tiếng “Oẹ” thất thanh truyền ra từ sau cánh cửa, mặt cô ta thoáng biến sắc.
Cả đêm qua cô ta đã thuê một phòng khác trong khách sạn này, đợi hơn 3 giờ sáng không thấy Dĩ Hoà nhắn tin đến báo tình hình, cô ta sốt hết cả ruột.
Mãi hơn 4 giờ, điện thoại cuối cùng cũng có động tĩnh, tin nhắn chỉ vỏn vẹn năm chữ “Xong rồi, chị qua đi.”
Bấy giờ cô ta mới thả lỏng người, thoải mái cất tiếng cười sung sướng giữa không gian thinh vắng.
Có cô em gái đáng đồng tiền bát gạo quá mà.
Giờ chỉ đợi Minh thiếu gia tỉnh dậy, cùng ôn lại chuyện cũ tối qua, sau đó, thực hiện những hứa hẹn đã đề cập trong giao dịch tình một đêm kia.
Biết đâu, may mắn còn có thể làm tình nhân lâu dài của người đàn ông có máu mặt nhất Đế Thành này.
Ai mà ngờ được, vị thiếu gia đêm qua cuồng nhiệt trên giường với em gái cô ta, hiện giờ lại đang nhốt mình trong nhà tắm nôn thốc nôn tháo cơ chứ.
Anh ta có bệnh dạ dày sao?
An Vi Quý chờ, rồi lại chờ, mãi đến khi nắng dịu buổi sáng thay thế bằng nắng gắt buổi trưa thì Minh Cầm Sắt mới chịu đi ra.
An Vi Quý đã mặc quần áo gọn gàng ngồi trên giường chờ sẵn. Thấy hắn ra, cô ta đứng bật dậy hỏi:
“Anh không sao chứ?”
Minh Cầm Sắt không thèm nhìn An Vi Quý, cũng không trả lời cô ta. Chỉ cần nghĩ đến đêm qua mình đã cùng ả này lăn lộn quên trời quên đất là hắn lại muốn vọt vào nhà tắm tiếp tục trò chuyện với cô “Huệ“.
“Đêm qua anh tuyệt lắm!” An Vi Quý làm bộ thẹn thùng dắt tóc ra sau tai, không quên tặng hắn một câu khen ngợi.
Minh Cầm Sắt mặc xong sơ mi và quần tây, cầm áo vest vắt ở trên bộ sô pha gần đó, mò trong túi áo lấy ra một tấm thẻ, ném lên giường.
“Pass là XXXXXX. Còn lại trợ lý của tôi sẽ liên hệ với cô sau.”
Nói xong hắn đi thẳng một mạch ra cửa, ngoại trừ lúc ở trước cửa phòng tắm, từ đầu đến cuối hắn không nhìn An Vi Quý lấy một lần.
***
Trong một căn phòng trọ nào đó gần khu Công nghiệp Đế Thành.
Thiên Hương đổ dầu Phật Linh ra ngón tay, xoa lên huyệt Thái Dương và gáy của Dĩ Hoà, động tác bắt gió liên tục, rất nhanh đã tạo ra ba dấu “hickey” giữa ấn đường và hai bên đuôi mày của Dĩ Hoà.
“Có chuyện gì xảy ra với mày vậy?”
“Không có gì, chắc là trúng gió thôi, một mình ở nhà tao sợ ngỏm mà không ai biết, làm phiền mày rồi.”
Sáng nay lúc trời còn chưa hửng, Dĩ Hoà đột nhiên gọi điện kêu nó ra mở cửa.
Lúc nhìn thấy sắc mặt cô bạn thân của mình trắng bệch như bị rút sạch hồng cầu, nó hoảng tới nỗi gọi 115 tận ba lần, nhưng đều bị Dĩ Hoà chặn lại.
Thiên Hương: “Có gì mà phiền đâu. Mày lại tăng ca thâu đêm đấy à? Cái nhà đó cũng hay thiệt chứ, tính mạng con trai không lo, lại đem tiền đầu tư cho con gái đi thi sắc đẹp. Chẳng phải suốt bốn năm nay viện phí của anh mày toàn do một tay mày lo hết sao?”
“Đừng nói như vậy, đi thi cũng có cái lợi về sau mà, bây giờ bả thành Hoa hậu rồi đó.” Dĩ Hoà cười nhạt.
“Ừa, cũng hên là đạt giải đấy. Tao thấy bả trả lời câu hỏi ứng xử như mắc dịch, phát âm tiếng Anh cũng dở thua mày. Sinh viên Đại học Ngoại thương, nghe có ảo không cơ chứ. Có khi là ngủ với ban giám khảo để mua giải cũng không chừng.” Thiên Hương hoạnh hoẹ.
Dĩ Hoà kéo tay nó: “Thôi mày đừng nói nữa, tao đau đầu quá.”
“Ừa ừa, vậy mày nằm ngủ đi, để tao ra hiệu thuốc mua ít thuốc cảm mạo về cho mày.”
Lúc Thiên Hương đội mũ khoác áo chuẩn bị đi ra ngoài thì sau lưng có tiếng gọi lại.
“Hương này.”
Dĩ Hoà khó khăn mở lời: “Mày thuận tiện mua giùm tao... viên thuốc tránh thai khẩn cấp được không?”