Bước vào nhà, Dĩ Hoà nhận được cuộc gọi của Thiên Hương.
[Hoà ơi Hoà mày sao rồi? Có về nhà an toàn chưa hu hu hu...]
“Là mày báo cảnh sát?” Dĩ Hoà không mặn không nhạt hỏi.
[Tao xin lỗi, nhưng tao không thể ngồi yên nhìn mày đi bán thận như vậy được. Ở trong Bệnh viện tao thấy có ông kia bị suy thận, ngày nào cũng phải lọc máu, đau đớn tốn kém lắm mày ạ. Thậm chí còn có thể chết bất cứ lúc nào! Sẽ có cách khác cứu Peachy mà, mày đừng làm vậy nữa nha Hoà.]
“Có cách khác à...” Dĩ Hoà ngửa đầu lên trần nhà thở dài một tiếng não nề, - “Tao cũng mong vậy.”
Cô cúp máy, nằm vật xuống giường nhưng không sao chợp mắt tiếp được, bèn ngồi dậy mở laptop, tìm đến những trang tuyển dụng như thường lệ.
Sau năm phút lướt chỉ toàn thấy những bài đăng lương cao nhưng thấp thoáng mùi lừa đảo, Dĩ Hoà chán nản quyết định đóng máy đến bệnh viện thăm con.
Đúng lúc này, trang “Tiệm len Peachy” lúc trước cô tiện tay tạo chợt có tin nhắn mới.
[Tôi muốn đặt đơn hàng.]
Người gửi có nickname là Minh Cafe.
Ảnh đại diện trống không, trang cá nhân trống không. Nhìn là biết acc clone.
Dĩ Hoà hiện tại không có tâm trí ngồi đan len, một cái khăn hay một cái áo cũng chẳng lời lãi được bao nhiêu. Cô muốn dành thời gian làm việc khác kiếm tiền nhanh và nhiều hơn.
Ngẫm nghĩ một hồi, cô chỉ đành gõ chữ rep lại:
[Tiệm len Peachy: Xin lỗi quý khách, tiệm chúng tôi hiện không hoạt động, tạm ngưng nhận đơn hàng ạ.]
Trả lời xong cô định thoát Facebook thì bên kia lại nhắn tới:
[Minh Cafe: Tôi đặt một khăn quàng cổ nam, màu sắc đen trắng, hoạ tiết tùy ý shop.]
[Minh Cafe: Cọc trước năm mươi triệu. Shop nổ số tài khoản cho tôi!]
Gì vậy? Lừa đảo sao?
Dĩ Hoà gõ phím liến thoắng:
[Tiệm len Peachy: INFINITE Bank 0123XXXXXX, chủ tài khoản An Di Hoa.]
Nhắn xong cô gập laptop lại, cười giễu một tiếng vì bản thân quá rỗi hơi. Khăn hàng hiệu cũng chưa tới mức giá đó. Làm gì có người cọc năm mươi triệu chỉ để đặt một cái khăn đan thủ công?
Tin nhắn spam thế này, cô không nên rep mới phải.
Dĩ Hoà bước vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra cô nhìn thấy điện thoại trên bàn sáng lên kèm theo tiếng “ting ting“.
[TK INFINITE Bank 0123XXXXXXX +50000000VND lúc X-X-20XX 5:20 Ma GD 201314 ND Minh Cafe chuyen tien khan quang co.]
Nhìn thấy thông báo này, Dĩ Hoà suýt đánh rơi điện thoại. Cô lập tức vào Facebook nhập tin nhắn hỏi người kia.
[Tiệm len Peachy: Anh muốn gì?]
[Minh Cafe: 7 giờ sáng hôm nay, đến quán cà phê đối diện khách sạn Kim Vân gặp tôi. Xong việc tài khoản của cô sẽ cộng thêm 50 triệu.]
[Tiệm len Peachy: Xin hỏi anh là ai?]
Năm phút, mười phút, ba mươi phút, một tiếng.
Bên kia vẫn không trả lời.
Đùa nhau sao?
Đến 6 giờ 30, Dĩ Hoà quyết định bắt Grab đến địa điểm kia. Cô muốn xem đối phương là người nào, vô duyên vô cớ lại chuyển cho cô năm mươi triệu. Rõ ràng không phải chỉ để mua một cái khăn!
Bước vào quán cà phê đã hẹn, cô chọn một chỗ trong góc ngồi xuống, nhìn đồng hồ, mới 6 giờ 50 phút, suy nghĩ không khỏi nhảy loạn trong đầu.
Người kia làm sao biết mặt mũi cô trông thế nào, cô cũng không hề cung cấp số điện thoại cho hắn. Hắn sẽ tìm được đúng chỗ ngồi này sao? Không lẽ hắn quen biết cô? Rốt cuộc hắn muốn gì ở cô đây?
Lẽ nào là thân thể này... Dĩ Hoà ra sức lắc đầu.
“Cô đến sớm vậy.”
Sau lưng bỗng cất lên giọng nói trầm lắng của một người đàn ông. Nghe chất giọng này, từng câu thắc mắc vừa nhảy qua trong đầu cô đều đồng loạt được giải đáp.
Cụm từ “Minh Cafe” không phải ông chủ của một tiệm cà phê nào đó, mà là một kí hiệu viết tắt ám chỉ tên của một người đàn ông.
Ác mộng của đời cô - Minh Cầm Sắt!
Dĩ Hoà thản nhiên dựa lưng ra ghế, cười nói: “Hoá ra người chuyển tiền cho em... là 'anh rể' à? Không biết anh làm vậy là có ý gì đây?”
Hai từ “anh rể” này, có lẽ là phương thức xưng hô hợp lý nhất rồi, phải không?
Minh Cầm Sắt đi tới vài bước, kéo ghế ra ngồi xuống đối diện với Dĩ Hoà. Hắn vắt chéo chân, đan hai tay trước gối. Ánh sáng xa xỉ từ chiếc đồng hồ khảm nạm kim cương đâm đau mắt Dĩ Hoà.
“Tất nhiên là có việc quan trọng thì anh mới cất công lặn lội đường sá xa xôi vào tận đây để tìm 'em vợ' rồi.” Minh Cầm Sắt cũng phối hợp theo cách gọi của cô.
“Có việc gì mời anh nói thẳng.”
“Không biết cô đã xem tin tức chưa? Chị gái mình hiện đang trong tình trạng nguy kịch thế nào. Cô là em gái song sinh, tâm linh tương thông...” Minh Cầm Sắt vỗ ba cái lên ngực hắn, “Chỗ này của cô, không cảm nhận được gì sao?”
Dĩ Hoà im lặng. Hình như cô cũng có nghe phong thanh chuyện gì đó, nhưng lại không quá chú ý, bởi toàn bộ tâm trí và sức lực của cô đều dồn hết lên người đứa con trai nhỏ của mình rồi. Chẳng lẽ An Vi Quý đã xảy ra việc gì nghiêm trọng lắm sao?
Thấy vẻ mặt mù mờ của Dĩ Hoà, Minh Cầm Sắt cười lạnh.
“Quả là một cô em gái vô tâm làm sao!”
“Tóm lại là anh muốn gì ở tôi?” Dĩ Hoà mất kiên nhẫn, hỏi thẳng vào chủ đề chính.
Minh Cầm Sắt thả một chân xuống, chống hai tay lên bàn, cúi người về trước: “Theo tôi tới Đế Thành một chuyến, dùng tủy của cô, cứu chị gái mình!”