Dĩ Hoà Vi Quý

Chương 40: Tia sáng rơi xuống sinh mệnh



Dĩ Hoà bưng tách cà phê mà phục vụ vừa đem lên, dùng thìa khuấy đều. Nhấp một ngụm, vị đắng nghét, giống như tâm trạng của cô lúc này vậy.

Đặt tách cà phê xuống, một câu hỏi lãnh đạm tuôn ra từ miệng cô: “Anh nghĩ chỉ với năm mươi triệu, à không, một trăm triệu, mà muốn moi tủy trong người tôi sao?”

Minh Cầm Sắt khoanh tay trước ngực, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: “Vậy cô muốn bao nhiêu?”

“Một tỷ!” Dĩ Hoà chẳng cần suy nghĩ đã đáp dứt khoát.

Thấy Minh Cầm Sắt lại săm soi đánh giá mình, cô giương cao chân mày:

“Sao vậy? Nghe nói nhà anh rể rất giàu, một tỷ chắc còn chưa đủ nhét kẽ răng anh đâu, nhỉ?”

“Không thành vấn đề.” Hắn cũng đáp rất đạm nhiên, - “Chỉ cần cô chịu hiến, mười tỷ tôi cũng sẵn sàng cho cô.”

“Chuyển tiền vào tài khoản của tôi trước.”

Vẫn là câu nói đó, tiền trao cháo múc.

Minh Cầm Sắt thất vọng dời ánh mắt. Chị em song sinh sao lại khác nhau như vậy? Vi Quý ngủ với hắn xong còn từ chối nhận tiền để đổi lại cơ hội cứu anh trai mình. Còn cô em gái này... hiến tủy cứu chị gái còn mở mồm ra đòi một tỷ.

Đúng là loại phụ nữ thực dụng!

Hắn móc điện thoại trong túi ra, sau vài thao tác đơn giản, điện thoại Dĩ Hoà lại vang lên hai tiếng “ting ting“.

Cô nhìn thông báo nhảy ra trong màn hình, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ để lại một câu “Đã nhận được, thành giao!” rồi đứng dậy cầm túi xách toan rời đi.

Vừa xoay người, cánh tay cô bỗng bị người phía sau tóm lấy.

“Cô muốn đi đâu?”

“Đương nhiên là đi về.”

“Nhận tiền xong liền muốn chạy?” Minh Cầm Sắt lạnh giọng.

“Chẳng có cô gái nào cầm tiền của Minh thiếu gia, còn có gan chạy trốn cả.” Dĩ Hoà khoát tay hắn ra, - “Chẳng qua, hôm nay tôi còn có việc, đợi tôi giải quyết xong sẽ đi theo anh sau. Minh thiếu gia không ngại chờ chứ?”

Nghe thấy giọng điệu và cấu trúc lời nói này, đầu Minh Cầm Sắt đột nhiên ong lên.

“Chẳng có cô gái nào giữ nổi bình tĩnh, khi được Minh thiếu gia tỏ tình cả.”

“Chẳng qua, người ta là Hoa hậu, hẳn nên giữ giá một chút. Đợi em suy nghĩ kĩ càng rồi sẽ cho anh câu trả lời sau. Minh thiếu gia không ngại chờ chứ?”

Hắn ôm đầu ngã phịch xuống ghế, vùng ký ức truyền tới cơn đau âm ỉ cùng giọng nói quen thuộc không ngừng vọng qua vọng lại.

Dĩ Hoà không thèm để ý hắn thêm cái nào, xoay gót đi thẳng ra cửa. Cô bắt một chiếc xe ôm gần đó, nhờ chú tài xế chở mình đến Bệnh viện Nhi Trung ương.

Minh Cầm Sắt ngồi trên ghế trong quán cà phê trấn tĩnh thêm một lát mới đứng dậy ra xe. Hắn mở ngăn đựng đồ sờ vào bao thuốc lá, không biết nghĩ gì đó, ngón tay vừa chạm đến điếu thuốc lại rút về.

Dường như đã rất lâu rồi hắn không hề đụng vào thuốc lá. Chính xác là từ hôm biết cô bài xích mùi khói thuốc.

Hắn không muốn đụng vào thứ mà cô ghét.

Minh Cầm Sắt khởi động xe đi tới thêm một đoạn, dừng lại ngang thùng rác công cộng, cầm bao thuốc lá ném ngay ngắn vào thùng.

...

Dĩ Hoà mặc áo choàng y tế dành cho người nhà, tiến vào phòng bệnh của bé Peachy.

Y tá điều chỉnh nhiệt độ lồng ấp rồi nhường chỗ cho cô. Thông qua tấm kính trong suốt, cô thấy Peachy đang mở mắt tròn xoe ngóng trông cô đến.

Dĩ Hoà cẩn thận thò một tay vào, bé con lập tức nắm lấy ngón trỏ của cô, ánh mắt trong veo như muốn nói “A, mẹ đến rồi!”

“Mẹ đây, con trai của mẹ chờ lâu lắm phải không? Mẹ báo cho con một tin vui nhé, cuối cùng mẹ cũng có tiền phẫu thuật cho con rồi! Bé yêu của mẹ sắp hết đau rồi.”

Peachy chớp chớp mắt, có vẻ hiểu được lời cô nói. Dĩ Hoà mỉm cười, dùng ngón cái vuốt ve lên nắm tay nhỏ xíu của bé con.

“Có lẽ... vũ trụ đã phát tín hiệu đến bố con, để bố mang tiền đến cứu con đó.”

Dĩ Hoà không biết bản thân đã vô thức gọi Minh Cầm Sắt là bố của con cô. Mặc dù đó vốn là điều thiên kinh địa nghĩa.

Hắn là người rót vào bụng cô sinh mệnh nhỏ này, khi sinh mệnh ấy đang dần lụi tắt, hắn lại kịp thời đến thắp sáng nó.

Sau tất cả, người chìa tay kéo cô ra khỏi hố sâu tăm tối, vẫn lại là Minh Cầm Sắt.

Trước là anh Dật Phong, và giờ là con trai cô.

“Chờ mẹ nhé, mẹ đến Đế Thành một chuyến xong sẽ trở về, lúc đó con trai của mẹ sẽ biến hình thành siêu nhân có trái tim khoẻ mạnh, được không con?” Dĩ Hoà rút ngón trỏ ra, luồn ngón út vào tay Peachy, - “Ngoắc tay với mẹ nào!”

Bé con nắm chặt ngón út của cô, Dĩ Hoà nhẹ nhàng đong đưa lên xuống, lời hứa chắc nịch của hai mẹ con cứ thế được hình thành.

Dĩ Hoà ở Bệnh viện đến đầu giờ chiều thì có hẹn đi cung cấp lời khai với bên phía cảnh sát. Cô ở đó ba tiếng đồng hồ, lúc được thả về đã là 5 giờ chiều.

Cô tính vẫy xe ôm về nhà thì chiếc mô tô cơ động của Đặng Hồng Hải lại dừng trước mặt.

“Đúng lúc tôi đi tuần tra ở khu vực gần nhà cô, tiện đường cho cô quá giang. Lên xe đi.”

Dĩ Hoà thoáng chần chừ, nhưng nghĩ lại vị cảnh sát này đã giúp mình rất nhiều. Mặc dù việc kia bây giờ không cần thiết nữa, nhưng cô vẫn ghi tạc tấm lòng của anh ta.

Nghĩ vậy, cô thoải mái trèo lên xe, dọc đường cứ không ngừng nói cảm ơn khiến lỗ tai Đặng Hồng Hải cũng sắp mọc kén.

Xuống xe, Dĩ Hoà lại nói “cảm ơn” thêm một lần cuối.

“Từ đồn cảnh sát về nhà, tôi đếm được cô nói hai từ 'cảm ơn' tổng cộng mười tám lần rồi đấy.”

“Thật ngại quá, tôi không biết nói gì hơn ngoài hai từ đó.” Dĩ Hoà cúi đầu đáp.

Hồng Hải bất đắc dĩ cười: “Không cần khách sáo, tôi là cảnh sát mà, vì dân phục vụ là nghĩa vụ của tôi.”

Nói xong anh ta giơ tay chào kiểu nghi thức quân đội rồi nổ máy lái đi.

Dĩ Hoà xoay người vào trong, tìm chìa khoá trong túi mở cửa. Bỗng nhiên một giọng nói khắt khe thổi đến từ sau lưng khiến cô rùng mình đánh rơi chùm chìa khoá.

“Tưởng cô có việc quan trọng cần giải quyết, hoá ra là bận đi đu đưa với đàn ông à.”