Dĩ Hoà Vi Quý

Chương 41: Xao động kích thích



“Anh ta là bạn trai cô sao? Cô cũng ghê gớm nhỉ, câu được cả cảnh sát cơ đấy!”

Tuy Hồng Hải mặc thường phục, nhưng lúc anh ta cua xe đi, Minh Cầm Sắt đã kịp nhìn thấy dòng chữ “CSCĐ” ở trên thân xe và mũ bảo hiểm của anh ta.

Dĩ Hoà có chút khó chịu khi nghe ra ý khinh thường lẫn mỉa mai trong giọng điệu của Minh Cầm Sắt.

“Liên quan gì đến anh?”

Hắn tiến đến kéo cánh tay cô bẻ ra: “Theo tôi về khách sạn!”

“Có phải anh lại nhầm lẫn gì nữa không? Tôi là Dĩ Hoà, không phải Vi Quý của anh!” Dĩ Hoà bực bội hung hăng trừng hắn.

“Nhận tiền rồi thì phải có trách nhiệm một chút. Tôi đã đặt vé máy bay vào sáng mai. Để tránh trường hợp cô mải mê hẹn hò qua đêm với đàn ông mà trễ mất giờ bay, tôi ra lệnh cho cô phải theo tôi về khách sạn, ngay bây giờ!”

Nói rồi hắn kéo cổ tay cô lôi đi.

Đến chỗ chiếc Bugatti đang đậu, Minh Cầm Sắt mở cửa nhét cô vào ghế phụ, đóng sập cửa lại rồi vòng qua bên kia, nhảy lên ghế lái.

Một loạt hành động diễn ra trong chớp nhoáng khiến Dĩ Hoà không kịp trở tay. Cô cao giọng hét lên trong xe:

“Anh gấp gáp như vậy làm gì? Tôi còn chưa thu dọn hành lý, chưa cúp cầu giao, chưa khoá van nước!” Cũng chưa kịp dặn dò Thiên Hương gì cả.

“Không cần, nhìn cũng biết hành lý của cô chả có gì ra hồn. Đi khỏi vài hôm, cái nhà trọ tồi tàn đó của cô cũng không bốc cháy được.”

Hắn không biết mình bị cái gì kích thích, nhất là khi nhìn thấy tên cảnh sát kia chở cô về nhà lần thứ hai, trong lòng như có ai cầm cả can xăng tưới vào, châm lửa rồi đốt lên.

Dù sao hiện tại hắn đang là bên A có toàn quyền quyết định, người phụ nữ này đã cầm tiền thì nên ngoan ngoãn nghe theo mọi sự sắp xếp của hắn.

Minh Cầm Sắt nhấn ga hướng về khách sạn Kim Vân.

Dĩ Hoà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vừa lo lắng vừa tự động viên mình. Không sao, đi nhanh về nhanh cũng tốt, sớm được chừng nào Peachy của cô càng đỡ phải chờ đợi chừng ấy.

Nhưng khi tiến vào thang máy khách sạn rồi, cô lại muốn cãi nhau với hắn.

“Bộ anh thiếu tiền không thuê nổi một phòng khác hay sao mà lại bắt tôi ở chung phòng với anh!”

“Thiếu tiền?” Minh Cầm Sắt như nghe thấy chuyện cười của năm, giơ tay bóp miệng Dĩ Hoà, - “Cho cô nói lại một lần nữa?”

Dĩ Hoà nghẹn họng trân trối nhìn hắn.

Hắn gằn giọng nói vào tai cô: “Đừng ảo tưởng bản thân mình có sức quyến rũ tới mức khiến người khác muốn ngủ cùng như vậy. Nếu không phải vì tủy của cô có giá trị, còn lâu hôm nay cô mới được ngồi cùng xe, ở cùng phòng với tôi.”

“Tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn hoàn thành giao dịch như đã hứa, để xứng đáng với số tiền mà bản thân nhận được. Bằng không, tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản, tôi có thể kiện cô bất cứ lúc nào.”

Dứt lời, hắn thả tay, rút trong túi áo ra một chiếc khăn mùi xoa lau tay mình sạch sẽ, như thể vừa chạm phải một thứ chứa đầy vi khuẩn nấm mốc vậy.

Dĩ Hoà nắn lại khớp hàm bị hắn bóp đau, cười đắng chát ở trong lòng.

Một chút nhục nhã này cô vẫn chịu được. Dù sao những lời hắn nói cũng không sai. Toàn thân cô, ngoài tủy ra, chẳng có thứ gì đáng giá cả.

Lúc ngồi trong quán cà phê cô có thể ngạo nghễ ra giá với hắn. Nhưng chính cô cũng hiểu rõ hơn ai hết, chỉ cần lúc này Minh Cầm Sắt đòi thu hồi một tỷ kia, cô thậm chí có thể hèn mọn quỳ xuống mà van xin hắn.

Thấy Dĩ Hoà không xù lông xù cánh nữa, Minh Cầm Sắt cười nửa miệng. Quả nhiên vẫn là nô lệ của đồng tiền!

“Chuyến bay khởi hành vào 8 giờ sáng mai. Cô nhớ hẹn giờ đừng dậy trễ. Nghe rõ đây, tôi chờ được, nhưng chị gái cô không chờ được.”

Thang máy dừng ở tầng VIP, Minh Cầm Sắt kéo Dĩ Hoà vào phòng tổng thống, quăng cô lên sofa, để lại câu đó rồi tiến vào phòng tắm tắm rửa.

Dĩ Hoà xoa nắn cổ tay bị hắn nắm chặt đến mức hằn một vết đỏ. Tranh thủ lúc Minh Cầm Sắt không ở đây, cô liền ra ban công gọi điện cho Thiên Hương, dặn dò nó một vài điều rồi mới yên tâm đặt báo thức.

Mệt mỏi cả một ngày, vừa đặt mông lên sofa hai mí mắt cô đã díu cả lại.

Minh Cầm Sắt tắm xong đi ra, nhìn thấy Dĩ Hoà đang cuộn mình thành một con tôm luộc trên sofa, hắn vô thức tiến đến gần, ngồi xổm xuống quan sát.

Khuôn mặt lúc ngủ của cô không có sự gay gắt như lúc đối chọi với hắn. Làn da hồng hào oánh nhuận, các đường nét tinh tế nhu hòa, nhìn gần trông như một bức tranh thủy mặc ở vùng quê yên bình.

Hiểu biết của hắn về người phụ nữ này chỉ dừng lại qua những lời kể của An Vi Quý. Tuy biểu hiện hám tiền ra mặt của cô hôm nay khiến hắn có chút thất vọng, nhưng sâu trong lòng hắn... vẫn rất tò mò.

Liệu một bản sao giống bạn gái hắn đến từng milimet, có thực sự nát bét như vậy không?

Bỗng nhiên, một mùi thơm nhè nhẹ vít qua đầu mũi hắn, từng trận xao động kích thích truyền vào đại não.

Minh Cầm Sắt kìm lòng không đậu, chầm chậm cúi đầu xuống...
— QUẢNG CÁO —