Dĩ Hoà Vi Quý

Chương 47: Một khuôn một dạng



Hôm sau, Dĩ Hoà hoàn tất quy trình xét nghiệm tổng quát. Kết quả HLA của người cho và người nhận hoàn toàn tương đồng, đạt tiêu chuẩn để tiến hành hiến tủy.

Sau khi ký vào bản cam kết chấp nhận hiến tủy, cô được sắp xếp ở trong phòng chờ, bên ngoài có hai vệ sĩ canh giữ.

Từ hôm đó đến nay Minh Cầm Sắt không hề xuất hiện trước mặt Dĩ Hoà lần nào nữa. Hắn túc trực ở bên giường Vi Quý, giống như đang sám hối vì những tư tưởng lệch lạc nhất thời kia.

Đúng, chỉ là nhất thời.

Không ai thay thế được bóng hình người con gái mà hắn đã trao tâm ở nước Mỹ, dù người đó có giống cô đến từng chân tơ kẽ tóc.

...

Ngày Dĩ Hoà được đưa đến phòng phẫu thuật, cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ trên hành lang dài, thấy một nhánh cây đang đâm chồi nảy lộc giữa tiết trời gần vào đông.

Sinh mệnh nhỏ đang ngóng trông cô ở Vĩ Thành cũng vậy, rất nhanh thôi bé con sẽ được vươn mình đón nắng mai.

Dĩ Hoà nằm sấp trên bàn mổ, tiếp nhận gây mê toàn thân. Bác sĩ rạch da khoảng 1,27cm chiều dài ở hai xương chậu, đưa những cây kim rỗng vào trong xương để rút dịch tủy.

Ca phẫu thuật kéo dài hai tiếng đồng hồ. Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, bên ngoài hành lang không một bóng người.

Khi Dĩ Hoà có lại ý thức, cô thấy mình đang nằm trong phòng hồi sức, được hộ lý vệ sinh và khử trùng vết thương.

Cơ thể cô mệt rã rời, giống như chiếc tủ vải bị rút sạch những khung thép bên trong, mềm nhũn vô lực. Đặc biệt là vùng lưng và hông, đau như bị chày giã dập hết xương. So với lúc sinh Peachy còn đau đớn hơn gấp bội.

Những lúc ăn uống, vệ sinh hay đi lại, Dĩ Hoà đều phải cần đến sự giúp đỡ của hộ lý. Màn đêm buông xuống, cô nắm chặt drap giường mà chịu đựng cơn tra tấn ấy ngày qua ngày.

Lúc cơn đau lên đến đỉnh điểm, cô chỉ biết mở album ảnh trên điện thoại, ngắm từng tấm hình chụp Peachy lúc mới chào đời. Chỉ có như vậy mới giúp cô tạm quên đi cơn đau.

Vi Quý cũng phẫu thuật ghép tủy thành công. Nhưng khung cảnh lại trái ngược hoàn toàn.

Bên cạnh cô ta luôn có sự quan tâm chăm sóc của người thân. Bệnh viện còn cấp hẳn một phòng chất đầy quà cáp do người hâm mộ gửi tặng, cầu chúc thần tượng của họ sớm bình phục.

Minh Cầm Sắt vẫn đến thăm Vi Quý đều đặn mỗi ngày, nhưng hắn không ở lại lâu. Chỉ năm mười phút hắn lại lấy lí do bận việc ở công ty rồi rời khỏi.

Không hiểu sao khi tiếp xúc gần với Vi Quý, Minh Cầm Sắt lại thấy không thoải mái, như thể bầu không khí mà hắn đang hít thở bị thứ gì đó làm ô nhiễm rồi vậy.

Từ trên người Vi Quý, hắn ngửi được một mùi hương không mấy dễ chịu. Nó khiến hắn muốn từng bước cách xa căn phòng này.

Nhưng rồi hắn lại sợ, sợ bản thân đúng như lời Dĩ Hoà nói: Yêu một người, lại chê người đó khi họ ốm đau bệnh tật.

Lần này rời khỏi phòng bệnh của Vi Quý, Minh Cầm Sắt lại không tự chủ mà nhìn về một hướng nào đó. Nhưng rồi mũi giày lại di chuyển theo hướng ngược lại.

Hắn mua một chai nước khoáng từ máy bán nước tự động, tu ừng ực xuống cổ họng.

Bỗng từ xa có hai người phụ nữ trung niên đi đến, vừa đi vừa nói chuyện.

Người phụ nữ bên phải nói: “Cái Ngân nhà bà bỏng nặng thế kia, vậy kỳ thi học sinh Giỏi tới đây phải làm thế nào?”

“Suỵt!”

Người phụ nữ bên trái thấp giọng tiết lộ: “Tui tính để cho cái Nga đi thi hộ. Chị em nó sinh đôi, một khuôn một dạng, không ai nhìn ra sơ hở. Bà không biết đấy, mỗi năm nhà tôi chỉ mua một cái bảo hiểm cho hai đứa nó xài chung. Giờ cái Ngân nằm viện, trong hồ sơ bệnh án cũng ghi là cái Nga đấy.”

Minh Cầm Sắt cứng đờ người, bàn tay vô thức bóp chặt chai nước.

Chị em sinh đôi, một khuôn một dạng, không ai nhìn ra sơ hở ư?

Một thẻ bảo hiểm có thể dùng chung sao?

Đầu hắn như bị ai gõ “boong” một cái, đáy lòng nổi lên từng trận mâu thuẫn dữ dội.

Sự mâu thuẫn đó tích tụ ngày một lớn dần, không tài nào đập tan được. Đến một hôm, hắn quyết định tìm gặp Ngô Khá Bá.

Ngô Khá Bá chính là gã xăm trổ đã chặn đường Dĩ Hoà ở Bệnh viện nửa tháng trước.

“Nghe nói anh vừa ra tù?” Minh Cầm Sắt đẩy một phong bì tiền tới trước mặt gã, - “Số tiền này, đủ cho anh trang trải cuộc sống trong một năm tới.”

Khá Bá nhanh tay chộp lấy, mở ra một góc hé mắt nhìn vào. Thấy ánh sáng polime màu xanh dương lấp lánh, gã tủm tỉm cười.

“Mày cũng hào phóng phết! Định hỏi tao cái gì đây?”

“Nói cho tôi biết, những chuyện xảy ra giữa anh và Dĩ Hoà trong quá khứ. Kể đúng sự thật, không được thêm bớt điều gì.”

“Nếu mày đã thành tâm muốn biết thì tao cũng sẵn lòng trả lời.” Gã ra vẻ ta đây bắt đầu kể. - “Trước kia tao bán cà lem trước cổng trường cấp ba của An Dĩ Hoà. Một hôm xe kem của tao bị đổ, nó hộ tao đẩy về tận phòng. Có thể mày không tin nhưng là sự thật, vừa về đến phòng, nó liền chủ động tuột váy mời tao xơi.”

Khuôn mặt Minh Cầm Sắt thoáng chốc bị mây đen giăng kín, hỏi tiếp: “Còn chuyện cái thai?”

“Cái thai à?” Khá Bá cười khằng khặc.

“Đúng là năm đó An Dĩ Hoà báo với tao đã có bầu hai tháng. Nhưng trước đó tao phát hiện nó còn ăn nằm với một thằng khác trong trường, ai biết cái thai đó có phải của tao không. Nó đòi tao mười triệu để phá thai, nếu không sẽ tố cáo tao tội cưỡng hiếp trẻ vị thành niên. Bà mẹ nó chứ! Nếu tao không nhanh trí quay lại video nó gạ tao, thì giờ có khi tao vẫn chưa ra khỏi nhà đá.”

Minh Cầm Sắt bấm mạnh móng tay: “Anh có video?”