Dĩ Hoà Vi Quý

Chương 48: Nhớ lại



Minh Cầm Sắt bấm mạnh móng tay vào lòng bàn tay: “Anh có video?”

“Bằng chứng quan trọng như thế, tất nhiên là tao...” Khá Bá nói được nửa chợt đảo đôi con ngươi, sửa miệng ngay tắp lự, - “Cũng lâu rồi, có khi tao xoá mẹ nó rồi.”

Minh Cầm Sắt móc ra thêm một xấp polime, vỗ vỗ lên lòng bàn tay: “Có chắc xoá rồi không?”

Ánh mắt Khá Bá lia tới xấp tiền trên tay Minh Cầm Sắt, trong lòng ước lượng giá trị của nó, miệng cười lộ ra hàm răng vàng khè.

“À, tao nhớ rồi, lưu trong thẻ nhớ cất ở nhà tao.”

Minh Cầm Sắt ném xấp tiền xuống mặt bàn: “Tôi mua lại.”

...

Sau khi lấy được thẻ nhớ lưu trữ những videos quay lén từ Khá Bá, Minh Cầm Sắt trầm giọng cảnh cáo gã:

“Người của tôi đang theo dõi anh, tốt nhất là anh cầm tiền và sống cho an phận. Bằng không, chỉ với một cái nhấc tay, tôi cũng có thể tống anh vào tù trở lại.”

Khá Bá nhìn đám người mặc áo đen không biết từ đâu chui ra vây kín nhà trọ, gã sợ hãi run như cầy sấy, giơ tay lên thề thốt đảm bảo.

Minh Cầm Sắt trở về biệt thự riêng, ném áo khoác lên sofa, ngồi xuống vân vê chiếc thẻ nhớ trong tay.

Trong này chứa đựng quá khứ dơ bẩn của An Dĩ Hoà ư?

Rốt cuộc vì sao hắn phải mua thứ này, chính hắn cũng không rõ.

Hắn chỉ là cấp thiết muốn tháo gỡ nút thắt ở trong lòng.

Nếu An Dĩ Hoà là loại phụ nữ lẳng lơ như vậy, thì sao hắn chỉ mới lỡ nhìn vào chỗ nhạy cảm của cô, cô lại dùng hết sức bình sinh để tát hắn?

Nếu An Dĩ Hoà ham mê vật chất như vậy, thì sao khi biết hắn có ý với cô, cô lại lên án đạo đức hắn? Thẳng thắn đẩy hắn ra xa? Rõ ràng so với một tỷ, việc trèo lên người đại thiếu gia như hắn lời lãi hơn nhiều.

Và nếu những điều ghi chép trong mớ tài liệu mà hắn nhận được là đúng, thì sao trên người cô lại có hương vị thuần khiết đến vậy?

Minh Cầm Sắt vào nhà tắm dội một lát rồi đi ra, ngồi xuống ghế trong phòng làm việc, cắm thẻ nhớ vào USB.

Màn hình nhanh chóng xuất hiện ba hàng file video được đặt tên theo mốc thời gian từ xa đến gần.

Chỉ lướt sơ qua đã thấy những hình ảnh lờ mờ đáng xấu hổ, Minh Cầm Sắt do dự một chút mới dám click vào video đầu tiên.

Một giọng cười lẳng lơ lập tức truyền ra khỏi màn hình:

[Anh Bá, đố anh bắt được em, hí hí hí.]

Cô gái trong video mặc đồng phục cấp ba, chỉ chiếu phần thân mà không lộ mặt. Cô ta đang chạy quanh khắp phòng chơi trò đuổi bắt.

Màn rượt đuổi kéo dài một phút, cô gái đột nhiên quỳ xuống, tiếng khoá kéo vang lên.

[Bé Hoà muốn ăn 'kem' của anh Bá.]

Cùng lúc với câu nói này, camera bắt trọn mặt cô gái, khuôn mặt tuy còn nét non nớt của trẻ vị thành niên nhưng Minh Cầm Sắt chỉ nhìn một cái là nhận ra ngay.

[Kem của anh Bá bự quá, chỗ đó của người ta chảy nước rồi đây này. Ngồi trong lớp chỉ ngóng nhanh tan học để ra cổng trường ăn kem của anh Bá thôi.]

Thấy cô gái trong video vừa làm thao tác liếm kem vừa nêu cảm nhận, dạ dày Minh Cầm Sắt bắt đầu xảy ra phản ứng trào ngược, xanh mặt như muốn nôn đến nơi.

[Chúng ta thử kiểu mới nhé? Em chủ động, anh chỉ việc nằm yên hưởng thụ thôi.]

Dứt lời, cô gái trong video tốc váy ngồi lên đùi Ngô Khá Bá, vẻ mặt dâm đãng lắc lư lên xuống như chơi thú nhún.

Một luồng xung kích ập tới đại não, Minh Cầm Sắt ôm đầu lùi xa khỏi màn hình.

Như thể vừa cắn phải một quả táo có dòi, hắn bổ nhào xuống sàn nhà, tay bấu chặt trái cổ không ngừng nôn khan, đầu đau như muốn nứt toạc ra.

Những mảnh ký ức bị khuyết thiếu sau đêm xảy ra hoả hoạn trên du thuyền, từng chút lắp ráp lại hoàn chỉnh, tái hiện rõ mồn một trong trí óc hắn.

Du thuyền,

Mùi nước hoa gay mũi,

Phòng VIP số 1,

An Vi Quý phê pha điếu thuốc trên tay,

Thảo nguyên không có Tát Nhật Lãng,

Kinh tởm!

Thật quá mức kinh tởm!

Hắn nhớ ra tất cả rồi!

Thứ tiện nhân dơ bẩn trong màn hình, không phải An Dĩ Hoà!

Cô ta là Vi Quý!

Là con đàn bà suýt chút nữa đã nhúng chàm thân thể hắn!

Minh Cầm Sắt vực dậy khỏi sàn nhà, tông cửa xông ra.

Tại sao Thượng Đế lại đùa bỡn hắn như thế?

Cô ở ngay trước mặt hắn, vậy mà đến giờ hắn mới nhận ra cô.

Tín ngưỡng đẹp đẽ chiếu qua tim, nhưng hắn không sớm giác ngộ ra.

Để suốt những ngày qua hắn đã đối xử với cô ra sao? Tổn thương cô nhường nào?

Cô trải qua hai tiếng đồng hồ bị rút tủy, hắn lại đang ở bên Vi Quý làm công tác tư tưởng.

Cô chịu đựng đau đớn hậu phẫu thuật suốt mấy ngày liền, hắn không hề ngó ngàng lấy một cái, nhưng lại đến thăm Vi Quý đều đặn như vắt tranh.

Vì một chút hiểu lầm, vì một chút nghi kị, vì chính sự ngu ngốc của bản thân mà hắn đang dần đánh mất đi người con gái đó.

Dĩ Hoà... Dĩ Hoà của hắn.

Xe của Minh Cầm Sắt xé gió lao đến Bệnh viện quốc tế Đế Thành.

Lúc bước xuống, trên người hắn chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng và quần đùi, phía dưới đi chân đất, trông hệt như một đứa con nghe tin mẹ mình vừa được đưa vào cấp cứu.

Hắn tìm đến phòng hồi sức mà Dĩ Hoà đang nằm, đẩy mạnh cánh cửa ra.

Nhưng trong phòng không có một bóng người.

Nệm chăn được gấp gọn gàng, phòng ốc được khử trùng sạch sẽ. Chỉ là tìm khắp mọi ngõ ngách, vẫn không thấy bóng dáng An Dĩ Hoà đâu.