Con dao chém xuống, một ngón tay của Minh Cầm Sắt văng ra. Tiếng cười khoái trá của Dạ Vũ vang đến tận trời, gã vỗ tay không ngừng ra lệnh “Tiếp tục!“.
Một nhát.
Hai nhát.
Ba nhát.
Mảnh vải đen che mắt Dĩ Hoà đã ướt đẫm nước mắt, cô gào khóc đến tê tâm liệt phế.
Bỗng nhiên vào lúc này, năm tiếng súng không biết từ đâu vang lên, nổ điếng vào tai cô.
Tiếng trực thăng vật lộn trong gió, tiếng bước chân dồn dập, tiếng la hét hỗn loạn, tiếng chó sủa, tiếng xích sắt bị bắn đứt, tiếng Hoài Thu kêu la “Tha cho tôi, tôi không biết gì hết!”, tiếng Peachy khóc gọi mami...
Peachy, Peachy đâu rồi?
Dĩ Hoà quơ quạng lung tung nhưng chỉ chạm được vào không khí. Cô giơ tay giật mạnh miếng vải đen che mắt xuống, cảnh tượng trước mặt đã hoàn toàn biến đổi.
Cảnh sát đang khống chế lũ thuộc hạ của Dạ Vũ, Hoài Thu bị còng tay, Minh Cầm Sắt nằm giữa vũng máu, mà tay hắn...
Mắt Dĩ Hoà như mù hẳn đi, cô ngã khuỵu xuống, bò đến cạnh Minh Cầm Sắt.
“Fe... Felix...”
“Chúng mày không được lại đây! Nếu không tao sẽ bắn vỡ sọ thằng nhóc này!”
“Papa, mami, Peachy sợ lắm! Hu hu hu!”
Tiếng khóc của con trai kéo dời sự chú ý của cô. Dĩ Hoà như một con robot chậm chạp nghiêng đầu.
Ở sát ngoài rìa sân thượng, Dạ Vũ đang ôm Peachy trước ngực, khẩu súng kề sát huyệt thái dương thằng bé.
Cảnh sát bao vây gã từ bốn phương tám hướng trong tư thế cầm súng sẵn sàng nhắm bắn. Tim Dĩ Hoà như ngừng đập, đờ đẫn giống một cái xác không hồn. Chỉ có tay cô là đang ra sức đè chặt lên cổ tay Minh Cầm Sắt, cầm máu cho hắn.
Dạ Vũ đảo mắt qua từng bóng người phía trước, ánh mắt điên cuồng ban nãy thoáng chốc trở nên mê man, hoá thành điệu cười hoang dại.
“Ha ha ha, ha ha ha.”
Tiếng khóc của trẻ con dội vào tai như muốn xé rách màng nhĩ. Gã cực kì căm ghét tiếng khóc này!
Giống như tiếng khóc của con gái lão Phát năm xưa.
Năm đó sau khi bắt cóc Cầm Nhã, gã đã nghĩ ra rất nhiều cách thức giết đứa trẻ đó để xả cơn hận thù.
Gã cầm dao muốn đâm vào tim con bé, nhưng khi mũi dao chỉ cách ngực nó 0,5cm, gã lại chuyển hướng đâm xuống mặt bàn.
Gã quăng con bé vào chum nước, nhưng sau một phút nghe tiếng quẫy đạp, gã lại thò tay xuống vớt nó lên.
Gã pha thuốc chuột vào bình sữa, nhưng khi bắt gặp ánh mắt ngây thơ của con bé, gã lại đem cả bình sữa đổ ra đất.
Cuối cùng, gã vứt con bé ra bãi xử lý rác thải, để cho nó tự sinh tự diệt. Khi quay bước rời đi, tiếng khóc của con bé giống như âm hồn lởn vởn trong óc gã, mãi chẳng chịu tiêu tan.
Không ngờ mệnh đứa trẻ đó cũng đủ cứng, hôm sau gặp trúng nhân viên xử lý rác thải hiếm muộn con cái ẵm về nuôi, đặt tên cho nó là Thiên Hương.
Gã theo dõi quá trình lớn lên của Thiên Hương, cũng liên tiếp giở trò phá hoại khiến cuộc sống đứa con gái của kẻ thù gã không giây phút nào yên ổn.
Sau vô số những thủ đoạn hèn hạ dùng để trả thù nhà họ Minh, sức lực toàn thân gã đã bị bào mòn chỉ còn cái vỏ rỗng. Tháng trước gã thấy trong người không khoẻ, đi khám thì phát hiện tế bào ung thư. Khối u đã bắt đầu di căn sang gan, dạ dày, phổi, lá lách.
Biết thời gian của mình không còn bao lâu nữa, gã mới quyết định đánh một trận cuối cùng. Thật là ông Trời có mắt, ngay lúc bế tắc nhất đã cho gã tìm được nhược điểm của Minh Cầm Sắt.
Trước khi từ giã cõi đời có thể chứng kiến cơ nghiệp của Minh thị sụp đổ hoàn toàn, xem như cũng không quá thất bại.
Hơn hai mươi lăm năm tồn tại cô độc trên thế gian này, gã đã kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, đến lúc nên nghỉ ngơi được rồi.
Dạ Vũ nới lỏng cánh tay ôm Peachy, thả thằng bé xuống đất, di chuyển họng súng từ đầu thằng bé lên mang tai mình. Cả quá trình chỉ diễn ra trong tích tắc.
Phía chân trời đằng xa, từng tia nắng yếu ớt dần dần lộ diện. Ở nơi đó có ba người mà gã thương yêu nhất đang vẫy gọi.
Bà xã, em nhớ anh lắm đúng không? Anh cũng vậy. Từ giờ em không còn phải cô đơn một mình nữa rồi.
Minh Trị, Minh Châu, bố về với các con đây!
“Đoàng!”
Phát đạn dứt điểm xuyên qua óc Dạ Vũ, cơ thể già nua sắp héo mòn của gã ngã rơi tự do từ trên sân thượng xuống.
Cảnh sát đồng loạt hạ súng sau khi chứng kiến tội phạm tự kết liễu chính mình, ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi của hừng đông hôm ấy.
Ánh dương từ từ nhô lên khỏi đường chân trời, một ngày mới lại bắt đầu.
Bệnh viện New York tiếp nhận một ca đứt lìa bàn tay trái, chấn thương phần mềm và trầy xước nặng khắp cơ thể.
Bệnh nhân sau khi được các bác sĩ nỗ lực nối lại tay, nhìn qua cũng giống bàn tay người bình thường, nhưng chức năng cầm nắm và cảm nhận không còn được linh hoạt như trước. Nói cách khác, nó như một bàn tay giả mà thôi.
Minh Cầm Sắt hiện giờ bị băng bó không khác gì xác ướp Ai Cập, nằm trên giường bệnh dưỡng thương trông thê thảm vô cùng.
Cửa phòng bệnh mở ra, Peachy ngồi trên lưng con chó Ngao Tây Tạng cùng Dĩ Hoà, Thiên Hương và An Dật Phong tiến vào thăm bệnh.
“Papa, Peachy cưỡi sư tử đến thăm papa nè.”
Minh Cầm Sắt nhìn con trai vui vẻ chơi đùa cùng chó hắn nuôi, ánh mắt trìu mến, giơ tay muốn xoa đầu thằng bé lại nhớ ra tay mình bây giờ chỉ là vật trang trí, bèn rút lại, xoay mặt qua chỗ khác.
Dĩ Hoà phát hiện hành động nhỏ này của hắn, trong lòng không khỏi nhói lên.
“Anh hai.” Thiên Hương khó khăn lắm mới mạnh dạn gọi một tiếng.
“Cầm Nhã.” Minh Cầm Sắt cũng cười đáp.
Mấy hôm trước bọn họ đã nhận thân. Thiên Hương sau khi biết bản thân là tiểu thư nhà giàu, xỉu lần một. Rồi lại biết nhà mình vừa phá sản, xỉu lần hai.
Bọn họ hỏi thăm qua lại vài câu, rồi Thiên Hương đứng dậy nói: “Để Dĩ Hoà ở lại đây với anh hai, em và anh Dật Phong đưa Peachy sang phòng bên kia thăm bà nội của thằng bé.”
Minh Cầm Sắt gật đầu.
Cánh cửa khép lại, không gian trở nên yên tĩnh kì dị. Minh Cầm Sắt không nhìn Dĩ Hoà, ánh mắt hắn lạc trôi ở bên ngoài cửa sổ.
“Felix.”
Dĩ Hoà nắm lấy bàn tay của Minh Cầm Sắt, hắn không hề cảm nhận được gì. Cô bèn ngồi hẳn lên giường, ôm cánh tay hắn, đầu tựa vào vai hắn thân thiết cọ cọ.
Minh Cầm Sắt lúc này mới nghiêng đầu qua, cạnh cằm chạm phải đỉnh đầu của Dĩ Hoà, hơi thở có chút xa cách.
“Em đừng đến thăm anh thường xuyên như vậy nữa. Một người mẫu triển vọng như em, không nên lãng phí thời gian quý báu ở bên cạnh một kẻ tàn phế như anh.”
Câu này sao quen quen...?
Dĩ Hoà tức thì nhớ ra, cô quàng tay ôm cổ Minh Cầm Sắt, dụi đầu vào hõm cổ hắn, hoàn trả lại nguyên văn câu nói trước kia: “Thời gian quý báu của em là được ở bên anh và con, công việc có cũng được, không có cũng chả sao.”