Dĩ Hoà Vi Quý

Chương 79: Pháo hoa vĩnh cửu (hoàn chính truyện)



Thiên Hương đi sang phòng bệnh của bà Trương Nhã Hinh. Sự sống sót của bà Hinh là một kỳ tích nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Tối đó bà ấy rơi từ trên vách núi xuống một lùm cây rậm rạp, quần áo mắc vào nhánh cây rồi mới ngã xuống đất, sau đó lại được một bầy khỉ hoang bu lại cứu. Nhưng vì đa chấn thương nặng không được cấp cứu kịp thời nên giờ bị liệt nửa người, phần đời còn lại có lẽ sẽ phải ngồi xe lăn.

Sau khi nghe Minh Cầm Sắt kể rõ ngọn nguồn câu chuyện, Thiên Hương mới biết bản thân không phải là đứa trẻ bị bố mẹ ruột vứt bỏ ngoài bãi rác. Lại không ngờ vị phu nhân từng đẩy mình ngã, từng mắng chửi khinh bỉ mình lại chính là mẹ ruột của mình, nhất thời vui buồn lẫn lộn.

Thiên Hương tiến lại gần giường, ngồi xuống nắm tay bà Hinh, lấy hết dũng khí cất lên một tiếng “Mẹ“.

Bà Hinh kích động, hốc mắt đỏ hoe.

“Con không để ý những chuyện trước kia đâu, mẹ phải mau chóng bình phục nhé. Sau này con và anh hai sẽ chăm sóc mẹ.”

Bà Hinh nhìn chằm chằm Thiên Hương, ú ớ muốn nói gì đó nhưng không thành, cuối cùng chỉ đành chớp mắt vài cái, nước mắt chảy ra.

“Đúng rồi.” Thiên Hương kéo An Dật Phong phía sau tới trước mặt bà Hinh. - “Giới thiệu với mẹ, đây là anh Dật Phong, con rể tương lai của mẹ đó.”

An Dật Phong đặt tay lên vai Thiên Hương, lễ phép cúi đầu chào bà ấy: “Con chào mẹ ạ.”

Peachy cũng trèo xuống khỏi lưng chó Ngao, chụm đầu tới cạnh giường, lí lắc gọi: “Bà nhội.”

Tiếng gọi trong trẻo của thằng bé giống như dòng suối mát lành chảy qua thung lũng khô cằn sỏi đá, khiến cõi lòng mọi người trong phòng thoáng chốc trở nên lạc quan và tự tại.

...

Chùa Tam Bảo, Đế Thành.

Minh Cầm Phát quỳ trước tượng Phật lớn, chuỗi hạt bồ đề hướng vào cổ tay ông mà xoay.

Năm năm trước sau khi giao lại sản nghiệp của Minh thị cho con trai, ông Phát đã quy y cửa Phật. Không ai hiểu quyết định này của ông là sao, ngay cả Minh Cầm Sắt lúc đó cũng không rõ.

Mà đến giờ, có lẽ hắn đã phần nào hiểu ra.

Nghe tin FE phá sản, vợ bị tai nạn liệt nửa người, con trai mất một bàn tay, ông Phát nhắm mắt, khẩu hình mấp máy niệm một tiếng “Nam mô a di đà Phật“.

Đây là báo ứng của ông.

Là ông có lỗi với người anh em tốt, chỉ vì tin vào lời mê tín dị đoan mà khiến một gia đình đang yên ấm bỗng chốc hoá tang thương.

Năm năm qua ông không ngừng sám hối, không ngừng tu dưỡng, không ngừng làm nhiều việc thiện tích đức. Chỉ hy vọng sẽ giảm bớt tội nghiệt của bản thân.

Nhưng nghiệp mà ông gieo xuống, cuối cùng vẫn không tránh khỏi quả báo.

Minh Cầm Phát đứng dậy, cất bước đi ra nhà sau. Sáng nay có bốn đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi trước cửa chùa. Hiện đang được các sư trong chùa mớm sữa.

Bốn sinh mệnh mới, gặp được nhau giữa dòng đời xuôi ngược, phải chăng là luân hồi, cũng là duyên phận?

Minh Cầm Phát duỗi tay bế bé trai nằm ngoài cùng lên, nó nhìn ông chăm chú, đột nhiên nở một nụ cười ngây ngô.

Giống một ngày mùa đông của năm nào đó, cậu thanh niên hiền lành chất phác bưng ly rượu lên kính ông, miệng cười vô tư chân thành.

“Anh Phát, anh là người mà em nể phục nhất. Được làm em trai kết nghĩa của anh là vinh dự lớn nhất đời em.”

Ông Phát vuốt nhẹ hàng chân mày của đứa bé trai trong ngực, đặt tên cho nó là Minh Vũ.

...

Tại một hộp đêm ở Đế Thành, An Vi Quý cùng đám bạn của cô ta mở party ăn mừng sau khi nghe tin tức công ty của “tra nam” phá sản. Trong cơn phê pha thuốc lắc, đột nhiên cảnh sát ập vào, một mẻ tóm gọn cả lũ lên phường.

Qua khám xét hiện trường và nhà riêng của An Vi Quý, cảnh sát phát hiện gần 5kg ma tuý đá.

An Vi Quý lập tức bị giam giữ, khởi tố tội danh tàng trữ và sử dụng chất cấm, khung hình phạt lên tới 15 năm tù giam.

Ông Tuấn và bà Khuê không biết giấu mặt vào đâu, đành phải bán nhà chuyển đến một tỉnh lẻ sinh sống. Về già hai ông bà nương tựa vào nhau, sống bằng số tiền gửi về từ đứa con gái từng bị bọn họ hắt hủi.

Một kẻ khác sắp tới cũng thành chị em trong tù với Vi Quý, đó là Hoài Thu. Tội lừa đảo giả mạo thân phận để chiếm đoạt tài sản, giết người không thành, bắt cóc và hành hạ người khác, Hoài Thu bị tuyên án 50 năm tù.

Cô Nhi Viện Tình Thương cũng bị phơi bày ra ánh sáng khiến người người khiếp sợ, trở thành chủ đề được cư dân mạng bàn tán rôm rả suốt một thời gian.

***

Ngày Minh Cầm Sắt xuất viện cũng là ngày sinh nhật bốn tuổi của Peachy. Hắn trở về biệt thự cùng Dĩ Hoà tổ chức sinh nhật cho con trai nhỏ.

Bữa tiệc có mặt đông đủ khách khứa. Sau khi hát ca khúc “Happy birthday”, Peachy xoay qua hai bên trái phải thơm má Dĩ Hoà và Minh Cầm Sắt rồi phát biểu điều ước của mình.

“Peachy ước papa và mami mãi luôn ở bên Peachy. Cả nhà ta cùng thương yêu nhau!”

Khách khứa vỗ tay ầm ầm. Dĩ Hoà thẹn thùng khẽ liếc qua Minh Cầm Sắt, nhưng chỉ thấy hắn cúi đầu nghịch cây nến trong tay.

Tối đó ấp Peachy ngủ rồi mà mãi không thấy Minh Cầm Sắt về phòng. Dĩ Hoà mở cửa đi tìm thì thấy hắn đang đắp chăn cuộn mình trên sofa phòng khách.

Cô bước lại gần, ngồi xổm xuống nhìn hắn.

Minh Cầm Sắt tự ti, từ lúc ở trong Bệnh viện Dĩ Hoà đã cảm nhận được.

Trước kia hắn là rồng trong biển người. Tiền tài địa vị ngút trời, cùng một cơ thể hoàn hảo xuất chúng tạo nên niềm kiêu hãnh của hắn mỗi khi đối diện với cô.

Nhưng hiện tại, cơ nghiệp đã không còn, cơ thể lại có tàn khuyết, lúc nãy nghe con trai nói ra điều ước như thế mà ánh mắt của hắn cũng không nhìn qua cô.

Dĩ Hoà vẫn nhớ cái khoảnh khắc trước lúc tầm mắt bị che kín, Minh Cầm Sắt đã nói hắn không xứng với cô.

Doanh nghiệp to lớn như FE sụp đổ trong nháy mắt vì một tên bắt cóc tép riu, nói ra ai mà tin nổi.

Với thế lực sẵn có của Minh Cầm Sắt, chỉ cần hắn búng tay một cái thì cả đám người kia đều tiêu tùng hết. Nhưng hắn đã không làm vậy, vẫn cứ ngốc nghếch tuân theo mọi yêu cầu của bọn chúng, một mình chui đầu vào bẫy rập.

Nghĩ đến lúc đó Minh Cầm Sắt đã sợ hãi đến nhường nào, sợ chỉ cần bản thân sơ sẩy một chút thì sẽ thật sự mất đi cô và Peachy.

Nếu tình yêu không đủ lớn, ai sẽ sẵn lòng đánh đổi tất cả mọi thứ vì đối phương như vậy. Là cô mới không xứng với sự hy sinh của hắn.

Dĩ Hoà cúi đầu, nói khẽ vào tai Minh Cầm Sắt, bàn tay vỗ nhẹ lên vai hắn: “Felix, em biết anh chưa ngủ đâu. Anh lên phòng ngủ cùng mẹ con em đi.”

Lông mi hắn run run vài cái rồi chậm rãi mở mắt ra, giây phút đó, hắn nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong đôi mắt đen láy của cô.

Dĩ Hoà cúi thấp đầu hơn, để trán mình chạm vào trán hắn, hơi thở dịu dàng phả ra: “Trong mắt em, Felix là người đàn ông đẹp trai hoàn hảo nhất, là người bố vĩ đại nhất của Peachy. Điều ước của con trai chúng ta hôm nay, cũng chính là ước nguyện trong lòng em.”

“Em yêu thích một khối sắt, nó có thể làm thành khung cửa, dây xích, móc khoá hay cầu đường. Nhưng dù nó biến thành hình dạng gì, thừa thãi hay khuyết thiếu điểm gì, thì nó vẫn là khối sắt mà em yêu. Chỉ cần vẫn là anh, thì tình yêu của em vẫn vẹn nguyên không thay đổi.”

Minh Cầm Sắt ngồi dậy, vòng tay ôm chặt cô, giọng đã có xu hướng hơi sụt sịt.

“Dĩ Hoà...”

Cô vuốt nhẹ lưng hắn, vỗ vỗ giống như dỗ trẻ con: “Ngoan nào, về phòng ngủ cùng em và con nhé.”

Đêm đó cả nhà bọn họ ngủ chung giường, trước khi tắt đèn, Dĩ Hoà lấy trong tủ ra một đôi bao tay, cô đã đan nó trong lúc Minh Cầm Sắt nằm viện.

“Đây là bao tay vợ chồng, anh đeo một chiếc, em đeo một chiếc.”

Dĩ Hoà tự đeo một chiếc vào tay trái của cô, rồi đeo chiếc còn lại vào tay phải cho Minh Cầm Sắt. Sau đó hai người nằm xuống, mười ngón đan nhau, để trên đầu đứa con trai đang ngủ say không biết trời trăng mây gió gì.

***

Dạo này Peachy rất thích chơi đùa cùng chó Ngao. Chó Ngao không những là bạn mới của thằng bé mà còn là ân nhân của cả nhà bọn họ. Sau này khi Dĩ Hoà thắc mắc vì sao hôm đó cảnh sát có thể xuất hiện kịp thời thì Minh Cầm Sắt mới tiết lộ cho cô biết.

Thì ra trước khi đi đến địa điểm của bọn bắt cóc, Minh Cầm Sắt đã viết một bức thư SOS cột vào cổ chó Ngao. Sau đó hắn ăn thức ăn dành cho chó, đổ hết hạt vào bồn tắm, ngâm toàn thân trong đó để ám mùi. Cả khi bị bắt lên xe, hắn cũng có cách rải hạt thức ăn suốt dọc đường. Nhờ thế mà chó Ngao có thể đánh hơi được và dẫn cảnh sát tìm đến đúng nơi.

Nghe xong, Dĩ Hoà hôn chụt lên má hắn một cái, không tiếc lời khen ngợi: “Felix của em thật là thông minh! Đúng là chủ nào chó nấy!”

Minh Cầm Sắt: “...”

Đoạn nhạc đệm ngắn ngủi này qua đi, hôm sau Minh Cầm Sắt thu xếp đồ đạc trong căn hộ của mình để chuyển qua sống chung với Dĩ Hoà. Lúc dọn dẹp hắn mới để ý đến một đồ vật nằm trong tủ kính.

Đó là chiếc vương miện mà lúc trước hắn muốn đích thân đội lên cho nữ hoàng của lòng mình. Nhìn viên kim cương sáng chói lấp lánh, trong đầu Minh Cầm Sắt tràn lên một ý nghĩ.

Ý nghĩ này đã tồn tại trong lòng hắn từ lâu, chỉ là lúc này nó mới bùng lên mãnh liệt nhất.

Đợi lúc Dĩ Hoà ngủ say, Minh Cầm Sắt luồn một sợi dây đồng mảnh vào ngón áp út của cô, tiến hành đo đạc kĩ lưỡng rồi tủm tỉm cười.

Một buổi tối cuối tuần nọ, không phải ngày gì đặc biệt, nhưng vào những năm tiếp theo, nó đã trở thành ngày kỉ niệm đặc biệt của một cặp vợ chồng nào đó.

Minh Cầm Sắt bế Peachy bằng tay phải, tay trái của hắn được Dĩ Hoà ôm lấy. Bọn họ dạo bước giữa quảng trường Thời Đại, xem ban nhạc biểu diễn, ăn những món ngon đường phố, tham gia những trò chơi hay ho.

Đúng 8 giờ tối, Minh Cầm Sắt kéo Dĩ Hoà tới trước một biển quảng cáo khổng lồ.

“Sắp đến rồi.” Hắn ra hiệu cho cô nhìn lên màn hình led.

Trên đó đang chiếu quảng cáo của một công ty tài chính nổi tiếng. Lát sau, đoạn quảng cáo kia kết thúc, màn hình bỗng tối đen.

Người đi đường cũng đã bắt đầu chú ý đến, đều ngước mắt nhìn lên.

Ngay lập tức, trên màn led xuất hiện một đoạn trailer lãng mạn kéo dài hai mươi giây, kết thúc bằng dòng chữ uốn lượn trải đầy tim.

[Will you marry me, Olivia?] - Olivia, em có đồng ý gả cho anh không?

Dĩ Hoà còn đang ngây ngẩn trước hai mươi giây trailer cầu hôn đầy ấn tượng không biết là của ai kia thì bỗng thấy người đàn ông bên cạnh quỳ xuống, trịnh trọng giơ lên nhẫn cầu hôn sáng lấp lánh:

“Dĩ Hoà, làm vợ anh nhé?”

Peachy đứng một bên nhảy nhót vỗ tay liên hồi: “Mami say 'yes', mau nói đồng ý đi mami!”

Cùng lúc đó, từ phía chân trời đằng xa có một cột pháo màu tím vươn lên, nhấp nháy trên nền trời khoảng ba giây thì nở bung, choé sáng cả vùng trời Manhattan.

Tiếp đó, từng trận pháo hoa cũng nối đuôi nhau bung xoã.

Ở trong khung cảnh rực rỡ sắc màu và tiếng pháo hoa nổ rung trời đó, Minh Cầm Sắt nghe thấy An Dĩ Hoà gật đầu đáp bên tai:

“Em đồng ý!”

Chiếc nhẫn kim cương luồn vào ngón áp út của Dĩ Hoà. Minh Cầm Sắt bế Peachy lên, ôm cả hai mẹ con cùng hướng về bầu trời pháo hoa đẹp đẽ nhất.

Không còn là cảnh đẹp ngắn ngủi. Đó là màn pháo hoa kéo dài vô cùng vô tận, tượng trưng cho hạnh phúc đời này của bọn họ, trường tồn vĩnh cửu!

(HOÀN CHÍNH TRUYỆN)
— QUẢNG CÁO —