Sau buổi tối cầu hôn dưới trời pháo hoa đầy lãng mạn, Dĩ Hoà và Minh Cầm Sắt đến Cục dân chính chốt đơn ngay và luôn, Peachy cũng được đổi sang họ Minh. Hôn lễ được ấn định tổ chức vào một ngày đẹp trời trong tháng Sáu.
Thời tiết tháng Sáu ở New York đặc biệt mát mẻ và dễ chịu. Địa điểm diễn ra hôn lễ là sân thượng của khách sạn Envue. Đứng từ nơi đây nhìn ra có thể chiêm ngưỡng được toàn cảnh thành phố New York.
Từ sáng sớm lễ đường đã được trang hoàng hoành tráng như một khu vườn cổ tích với nhiều hoa tươi và bóng bay. Tông màu chủ đạo là trắng tinh khôi - kem mặn mà - tím mộng mơ.
Trong phòng thay đồ của cô dâu, stylist và trợ lý đang giúp Dĩ Hoà mặc váy cưới. Peachy từ ngoài cửa chạy ào vào ôm chân váy cô, ngửa đầu thích chí cười khì:
“Mami đẹp quá!”
Dĩ Hoà xoa đầu con trai, ngẩng lên liền trông thấy Minh Cầm Sắt khôi ngô tuấn tú bước tới, hai tay hắn giấu giấu ở sau lưng, ánh mắt trìu mến: “Anh có quà cho vợ yêu.”
Dĩ Hoà mím môi cười, đánh yêu một cái vào ngực hắn: “Lại còn bày vẽ quà cáp nữa cơ.”
Cô vừa thu tay về, Minh Cầm Sắt đã lấy ra một vật gì đó đội lên đầu cô, Dĩ Hoà chỉ kịp nhìn thấy ánh sáng lấp lánh lướt qua mặt mình. Hắn cẩn thận dùng một tay điều chỉnh lại cân đối gọn gàng. Sau đó nhẹ nhàng nắm vai cô xoay lại cùng nhìn vào trong gương.
Giọng hắn dịu dàng thành kính: “Đây là chiếc vương miện anh đã muốn đích thân đội lên cho em từ năm năm trước. Nó đại diện cho trái tim của anh, từ lúc ra đời đến khi ngự trên đầu nữ hoàng của anh, nó chỉ nhận một mình An Dĩ Hoà em là chủ nhân.”
Dĩ Hoà sửng sốt không thốt nên lời, toàn bộ tâm tình lúc này đều được bao bọc trong bể nước ngọt ngào ấm áp.
“Mami đẹp hết nước chấm, đẹp nhức cái nách, đẹp như là vợ của papa dị đó.”
Nghe ông cụ non líu lo bên dưới, mấy câu như này chắc chắn là do bà cô bên chồng dạy chứ ai, Dĩ Hoà bật cười. Minh Cầm Sắt bế con trai lên, hỏi thêm:
“Vậy còn papa thì sao nè?”
Peachy không cần suy nghĩ mà đáp ngay: “Papa cũng đẹp trai ngầu lòi như chồng của mami dị đó.”
Mọi người trong phòng đều phụt cười ha ha.
Đúng 8 giờ, tiếng nhạc nền quen thuộc trong các lễ cưới vang lên, khách khứa cùng nhau hướng mắt lên sân khấu chờ đón sự xuất hiện của cô dâu.
Dưới vòm trời xanh trong vắt, Peachy và Pandora cầm giỏ hoa vừa đi vừa rải ở phía trước. Từng cánh hoa nhí tung bay, cô dâu An Dĩ Hoà khoác tay anh trai An Dật Phong tiến vào lễ đường.
Bộ váy cưới trắng thuần được thiết kế đơn giản nhưng không kém phần lộng lẫy làm tôn lên nhan sắc mỹ miều của cô dâu, mà điểm nhấn là chiếc vương miện toả ra vầng hào quang chói lọi. Viên kim cương trên đó ước chừng phải gần hai mươi carat. Nghe nói nó là quà cưới do đích thân chú rể đội lên cho cô dâu trước thềm nghi thức diễn ra.
Dĩ Hoà lúc này trông như một nàng công chúa thực thụ. Cô mỉm cười hướng về phía chàng hoàng tử mặc comple chỉnh tề cách đó không xa.
Minh Cầm Sắt đứng bất động như tượng binh mã, ánh mắt ngưng tụ trên nụ cười của Dĩ Hoà, trái tim đập một cách khẩn trương.
Tà váy của cô dâu từng chút tiến đến gần rồi dừng lại trước mũi giày da của chú rể.
An Dật Phong trao em gái lại cho Minh Cầm Sắt, dặn dò vài câu rồi lui xuống, nhưng những câu anh nói chẳng mảy may lọt vào tai hai nhân vật chính. Họ mải mê nhìn nhau, giống như cả thế giới thu bé lại chỉ bằng đối phương vậy.
Sau khi nói lời thề nguyện, cặp đôi lần lượt đeo nhẫn cưới cho nhau, người chủ trì tuyên bố chú rể Minh Cầm Sắt và cô dâu An Dĩ Hoà chính thức trở thành vợ chồng.
Chỉ thấy ngay sau đó, đầu chú rể cúi xuống như cố kiềm nén cơn xúc động. Dĩ Hoà lập tức cảm nhận một giọt nước ẩm nóng rơi trên mu bàn tay mình.
Cô vươn ngón cái lau nhẹ dưới viền mắt hắn, lại bất ngờ bị hắn vòng tay ôm chặt lấy, bật ra từng tiếng nức nở trước sự ngỡ ngàng của toàn thể quan khách.
Người chủ trì cũng đơ ra, vốn dĩ ông ta còn định mời cô dâu chú rể trao nhau nụ hôn nồng cháy nhất, kết quả chú rể lại ôm cô dâu khóc sướt mướt trên lễ đường, khiến ai nấy cũng thổn thức theo.
Chỉ duy Peachy ngồi trên đùi Thiên Hương là vẫn ngây ngô vẫy ngón trỏ: “Lêu lêu, papa lớn rồi mà còn khóc nhè.”
Thiên Hương vội bịt miệng thằng bé lại, giải thích cho cháu nó hiểu: “Ăn nói xà lơ, là papa hạnh phúc quá nên mới 'gớt' nước mắt.”
Peachy mờ mịt gãi đầu.
Buổi lễ kết thúc bằng màn tung hoa cưới mà hội chị em chờ mong nhất. Người chụp được hoa là Thiên Hương, nó giơ cao bó hoa lên, vẻ mặt tí tởn.
An Dật Phong nhìn bộ dạng vui sướng của Thiên Hương, thò tay sờ vào hộp nhẫn trong túi quần.
Thế là trong đám cưới của anh trai nhà họ Minh và em gái nhà họ An, quan khách còn được chứng kiến thêm màn cầu hôn đặc sắc của anh trai nhà họ An với em gái nhà họ Minh.
***
Sau lễ cưới, đôi vợ chồng trẻ đi hưởng tuần trăng mật ở đảo Vaadhoo, Maldives.
Sở dĩ chọn địa điểm này là vì Dĩ Hoà nghe nói vào ban đêm bãi biển ở đó sẽ biến thành một bầu trời sao vô cùng kì ảo.
Miễn là Dĩ Hoà thích, Minh Cầm Sắt đều chiều theo ý cô.
Sáng trưa hai vợ chồng nắm tay nhau đi dạo phố, mua sắm, ngắm cảnh, giao lưu văn hoá ẩm thực với người dân nơi đây.
Đến chiều chiều trời mát, bọn họ mới ra bãi biển dạo bước. Nước biển xanh như ngọc bích được phủ một lớp bột nhũ ánh kim, gió thổi nhè nhẹ. Dĩ Hoà nổi hứng chạy lên trước, hô lớn kêu Minh Cầm Sắt đố anh bắt được em.
Mới đầu Minh Cầm Sắt giả bộ thả bước chậm, rồi thình lình tăng tốc. Dĩ Hoà không kịp phòng bị, bị hắn một tay tóm được, tay kia cù léc vào nách Dĩ Hoà đến nỗi vợ hắn cười nghiêng ngả sà vào lòng mình thở hổn hển mới thôi.
Đuổi bắt nhau mệt nghỉ, Minh Cầm Sắt trải một chiếc giường xếp ra giữa thảm cát, Dĩ Hoà cởi khăn voan bên ngoài nằm xuống, trên người chỉ còn bikini hai mảnh, há miệng hưởng thụ sự hầu hạ của ông xã.
Minh Cầm Sắt đút từng miếng trái cây ướp lạnh vào miệng cô, ngón tay hắn không dời đi ngay mà cố tình lẻn vào khều cái lưỡi nhỏ xinh xinh của vợ.
Cô lườm hắn một cái, sau đó cũng tinh nghịch chụm môi mút lấy ngón tay hắn. Đầu lưỡi liếm quanh ngón trỏ khiến tim hắn tê tê dại dại, hậu quả kế tiếp khỏi nói cũng biết, Dĩ Hoà bị Minh Cầm Sắt cúi xuống hôn đến mơ màng.
Đang hôn vợ mình đắm đuối, bỗng Minh Cầm Sắt cảm nhận có một ánh mắt nóng rực đang chiếu về phía này. Hắn dừng lại, quay ngoắt đầu, chuẩn xác bắt được một thằng Tây ba lô đang nhìn chằm chằp cặp đùi ngọc của Dĩ Hoà bằng ánh mắt thèm thuồng.
Gã huýt sáo một cái, Minh Cầm Sắt lập tức bật chế độ gấu trúc khổng lồ bảo vệ lãnh thổ. Hắn cầm khăn voan trùm lên người Dĩ Hoà, đứng lên chống nạnh dạng hai chân, ánh mắt như muốn nói “Nhìn giề? Móc mắt giờ!“.
Tây ba lô thấy một thằng châu Á khiêu khích mình, gã cũng nổi máu hiếu chiến xông tới, hai bên như muốn lao vào tỉ thí một trận tới nơi.
Dĩ Hoà nhìn cơ bắp cuồn cuộn trên người Tây ba lô, vội đứng dậy ôm thắt lưng Minh Cầm Sắt kéo lại.
“Felix, mặc kệ hắn đi, chúng ta đi chỗ khác thôi.”
Cô bạn gái tóc vàng mắt xanh bên cạnh Tây ba lô cũng kéo gã lại, còn không quên ném cho Dĩ Hoà một ánh mắt ghen tị.
Minh Cầm Sắt bị Dĩ Hoà kéo về khách sạn, trong ngực vẫn còn tức anh ách.
“Có phải em nghĩ anh bây giờ chỉ còn một tay thì không đánh lại tên kia đúng không? Anh đã từng dùng một tay không bóp chết hai con linh cẩu đấy.”
Nhắc lại chiến tích này của hắn, Dĩ Hoà vẫn còn hãi hùng khiếp vía. Cô đương nhiên biết Minh Cầm Sắt mạnh không thua gì Dương Quá, nhưng cô không muốn xảy ra xô xát không vui trong kỳ nghỉ trăng mật của mình. Dù sao cũng là do bọn họ thân mật ở chốn đông người trước.
“Felix, không phải vậy đâu. Vừa nãy anh hôn em ở chỗ công cộng, nhiều người nhìn làm em ngại. Em, em muốn về phòng rồi chúng ta tiếp tục, nhé?”
Nghe lí do này, lại thấy gò má Dĩ Hoà ửng hồng, Minh Cầm Sắt đứng khựng lại, khoé miệng kéo lên một nụ cười tà răm. Hắn giơ tay bẹo má cô, vác vợ hắn lên vai như vác bao tải đi về phía khách sạn.
Dĩ Hoà chỉ biết mặc niệm trong đầu: Thôi xong, chuyến này coi như khỏi xuống giường.
Đúng như Dĩ Hoà dự đoán, hai người bọn họ lăn lộn trên giường tới đêm khuya, Dĩ Hoà không còn sức đi ngắm biển sao nữa, gối đầu vào ngực Minh Cầm Sắt thở đều đều.
Minh Cầm Sắt đặt tay sau lưng cô vuốt ve ve vuốt, môi cố định trên đỉnh đầu mềm mượt đắc ý cười thoả mãn.
Mấy ngày sau đó cũng vậy, cứ hễ đến lúc chiều tà, cặp vợ chồng nào đó lại tự động quấn chặt nhau trên giường.
Ngồi trên máy bay về lại New York, Dĩ Hoà vẫn còn cay cú Minh Cầm Sắt, tại hắn mà cô không ngắm được biển sao kì diệu lúc về đêm.
Du lịch cốt để ngắm cảnh, vậy mà vợ chồng bọn họ ngoài ngắm thân thể nhau ra cũng chỉ có ngắm nội thất trong phòng khách sạn.
Minh Cầm Sắt lại đánh giá năm sao cho chuyến du lịch này, trong lòng gõ một cái bình luận: Biển sao gì gì đó có đẹp cỡ mấy cũng không sánh bằng vợ hắn lúc trên giường. Vợ yêu Dĩ Hoà mới là kỳ quan đẹp nhất thế giới. Hí hí hí.