Dĩ Hoà Vi Quý

Chương 81: Ngoại truyện 2



Ba tháng sau tuần trăng mật, sinh hoạt chăn gối của cặp vợ chồng nhà nọ điều độ như vắt tranh, rất nhanh Dĩ Hoà đã lại dính bầu.

Lần thứ hai trong đời cầm que thử thai hai vạch đỏ chói, trong lòng không khỏi có chút bồi hồi xúc động. Nhớ lại năm ấy ngồi trong nhà vệ sinh của căn phòng trọ cấp bốn tồi tàn, cô còn không biết cuộc đời mình sẽ đi về đâu.

Mới đó mà năm năm đã trôi qua, Dĩ Hoà của hiện tại hoàn toàn hài lòng với những gì mình đang có: Nhan sắc thăng hạng, sự nghiệp vẻ vang, chồng ngoan con ngoãn.

Mỉm cười đặt tay lên bụng, thật háo hức chờ mong bé con thứ hai chào đời.

Còn Minh Cầm Sắt giờ đây đã trở thành người đàn ông của gia đình. Ba mươi tư tuổi hắn mới ngộ ra, giúp vợ nội trợ chăm con mới là lý tưởng đời này của hắn.

Nhưng thân là nam nhi đại trượng phu, hắn cũng không muốn vợ mình ở bên ngoài bôn ba vất vả. Thế nên hậu phá sản, Minh Cầm Sắt cũng bỏ chút công sức khởi nghiệp lại từ đầu.

Hắn có một bộ óc phân tích thị trường nhạy bén, chiến lược đầu tư bài bản, cộng thêm việc mỗi ngày đều được bà xã thơm thơm mềm mềm tiếp thêm sinh lực, chẳng mấy chốc sự nghiệp lại bắt gió mà lên.

Ban ngày hắn dạy Peachy làm Toán viết chữ, ban đêm kể chuyện cổ tích ru thằng bé ngủ, sau đó mới tới “công chuyện“.

Dù sao trong nhà cũng có trẻ con, phòng ngừa bất cẩn để con cái nhìn thấy mấy cái không hay, vợ chồng bọn họ bèn sắp xếp riêng một phòng cách âm để tiện bề hành sự, sau khi xong việc mới về phòng ngủ chính làm một đôi bố mẹ đàng hoàng nghiêm chỉnh.

“Vợ yêu ơi, con ngủ rồi, anh mát-xa cho em nhé.”

Minh Cầm Sắt khều khều bắp đùi Dĩ Hoà, ám hiệu rất rõ ràng, nhưng Dĩ Hoà thì vẫn dửng dưng ngồi gác chân lên sofa đọc sách.

Cuốn sách đó có gì đáng xem chứ? Nội dung hay hơn sáu múi sầu riêng và bộ ấm chén của hắn chắc? Minh Cầm Sắt nhẹ nhàng rút sách kia ra khỏi tay cô, cười hì hì gọi: “Bà xã...”

“Anh chơi một mình đi.”

“Hả?” Nụ cười chợt tắt, Minh Cầm Sắt ôm chặt đùi cô, cạp cạp vào đầu gối, bộ dạng cực kì tủi thân. - “Một mình anh làm sao chơi.”

Dĩ Hoà thản nhiên: “Thế trước kia không có em anh làm sao?”

Hắn ngẫm nghĩ về quá khứ trong trắng trước khi gặp Dĩ Hoà và bốn năm phòng không gối chiếc, miệng vô thức bật ra bốn chữ - “Ăn chay gõ mõ.”

“Thì giờ cũng vậy đi.” Cô muốn khảo nghiệm xem giới hạn chịu đựng của hắn đến đâu. Nghe nói đàn ông dễ ngoại tình trong lúc vợ mang thai đấy.

Minh Cầm Sắt không nhịn nổi nữa, chủ động kéo Dĩ Hoà dậy, ôm cả người cô đặt lên đùi mình, rất tự nhiên mà vén áo cô lên, úp mặt vào giữa khe núi tuyết, hít hà.

“Hoà ơi Hoà, Sắt yêu Hoà lắm, núi Hoà trắng mà trắng như mây...”

Ngực bị Minh Cầm Sắt dùng mặt cọ qua cọ về sinh nhiệt, nghĩ đến bé con trong bụng, Dĩ Hoà không nhân nhượng mà thẳng thừng giơ tay đẩy mặt hắn ra. Tay cô lại bị hắn kẹp lấy, cái miệng cà rỡn kia còn nghêu ngao hát tiếp:

“Sắt yêu Hoà, Sắt nắm bàn tay, khi Sắt hôn Hoà Sắt biết Hoà vui.” Dứt câu, môi hắn nhắm chuẩn môi cô chu lên.

Bỗng...

“Oẹ ẹ ẹ!”

Thề là cô không cố ý đâu, nhưng cơn nghén lại chọn đúng lúc này mà đến, Dĩ Hoà buộc phải xô Minh Cầm Sắt ngã ra ghế, còn mình chạy vội vào WC.

Mặt Minh Cầm Sắt nghệt ra, cũng tức tốc phóng vào WC theo vợ. Thấy cảnh Dĩ Hoà gục xuống cạnh toilet, tim hắn giật thót.

“Vợ ơi, em làm sao vậy?”

“Em khó chịu ở đâu hả? Anh xin lỗi, anh không biết hôm nay em mệt. Anh không nên đòi hỏi...”

“Có phải buổi tối ăn trúng đồ hỏng rồi không?”

“Hay là say máy bay? A không đúng, đang ở nhà mà có ngồi máy bay đâu.”

“Lẽ nào, lẽ nào em bị ngã đập đầu ở đâu đó? Không được, cái này không thể chủ quan. Anh đưa em đến bệnh viện, phải chụp CT, chụp MRI, kiểm tra tổng quát...”

Minh Cầm Sắt vừa vuốt lưng, vừa sờ trán cô, miệng cứ lải nhải không thôi. Dĩ Hoà đành phải giơ tay bịt mồm hắn lại cho yên tĩnh bớt mới oẹ tiếp.

Sau một lúc thấy Dĩ Hoà không oẹ nữa, Minh Cầm Sắt dùng tay mình lau sạch nước miếng dây ra ở miệng cô, cầm ca nước đưa qua.

Dĩ Hoà súc miệng vài cái rồi nhổ ra, ngẩng đầu liền thấy vành mắt hắn đã đỏ hoe. Cô buồn cười: “Chỉ là nghén chút thôi, anh làm như em sắp tèo vậy.”

Ngh... nghén?

Từ này mang tính đặc thù cao, Minh Cầm Sắt load nhẹ cái đã hiểu.

Hắn nhìn vợ mình chăm chú đến mức vắt ra nước, bất ngờ duỗi tay áp đầu cô vào lồng ngực, khảm thật sâu. Dĩ Hoà nghe rõ tiếng trái tim hắn đập vui mừng xen lẫn tia lo lắng.

“Anh lại làm em vất vả nữa rồi. Từ giờ em cảm thấy khó chịu ở đâu thì phải nói với anh ngay nhé. Như vừa rồi anh sợ lắm!” Minh Cầm Sắt ôm chặt Dĩ Hoà như báu vật, liên tục hôn lên trán cô, mặt mày không giấu được ý cười nhẹ nhõm.

Dĩ Hoà muốn nói mình không vất vả đâu, người sắp tới vất vả hơn là hắn đó. Nhưng thôi, để hắn từ từ lĩnh hội đi.

Hiếm hoi mới có một đêm bọn họ không vận động, nhưng cả hai đều cảm nhận rõ niềm hạnh phúc khi được thăng chức lần nữa.

...

Sau hôm đón nhận tin vui ấy, chuỗi ngày “ăn chay gõ mõ” của Minh Cầm Sắt chính thức bắt đầu.

“Vợ à, anh tiết lộ cho em biết một bí mật nhé, thật ra đó giờ anh thuận tay trái cơ, nhưng tay trái anh đã không còn nữa rồi...” Hắn cầm tay Dĩ Hoà đặt lên “bộ ấm chén” của mình, cặp mắt long la long lanh trông đáng thương vô cùng.

Diễn đạt ghê! Nếu không từng tận mắt thấy hắn dùng tay phải làm ra nhiều món đồ chơi cho Peachy, xém xíu nữa cô đã tin lời hắn rồi.

Lúc này bụng Dĩ Hoà đã được hơn sáu tháng. Kỳ thật bác sĩ cũng nói bọn họ có thể quan hệ, chỉ cần nhẹ nhàng là được. Nhưng cả cô và Minh Cầm Sắt, không ai dám đảm bảo tuyệt đối hai từ “nhẹ nhàng” kia. An toàn của bé con là trên hết.

Đang nghĩ ngợi thì một bàn tay của Dĩ Hoà đã bị ông chồng diễn sâu nào đó nhét vào trong quần xà lỏn của hắn.

Minh Cầm Sắt nhìn cô say đắm, hơi thở hỗn loạn xô bồ, yết hầu lên xuống theo từng biên độ của bàn tay, cặp mắt nhuốm một màu mê ly khó tả. Quả thật có chút đẹp trai khác hẳn ngày thường.

Dĩ Hoà nhất thời bị sắc thái này của hắn mê hoặc. Cô dựa theo đó mà điều chỉnh lực tay, lúc mạnh lúc nhẹ, khi chậm khi nhanh.

“Ưm... a.. ha... Di... ĩ... H... Hoà... à...”

Đôi mắt kia nhắm nghiền, hai cánh môi hắn đóng mở như hấp hối, cơ toàn thân căng chặt. Cao trào đến, hắn rùng mình một cái, lồng ngực phập phồng, tứ chi dần thả lỏng, “chày cán bột” cũng mềm oặt xuống.

Dĩ Hoà rút tay mình ra khỏi quần hắn, nhìn đến xuất thần, trong đầu hiện lên một câu:

Tinh hoa hội tụ trong lòng bàn tay.

Bên vai bỗng ấm áp, Minh Cầm Sắt nghiêng người dựa đầu vào vai Dĩ Hoà, khoé môi mỉm cười mãn nguyện, tay phải nhào tới xoa xoa chiếc bụng bầu tròn trịa.

“Công chúa của papa phải mau chui ra nhé. Anh em hai đứa chơi với nhau, để bố mẹ còn làm công chuyện.”

...

Giống như nghe thấy lời thúc giục thành tâm của ông bố nào đó, vào một ngày đẹp trời nọ, công chúa nhỏ cũng giáng trần.

Khuôn mặt trứng ngỗng hồng hào bụ bẫm, tuy các nét còn non tơ nhưng có thể nhìn ra được, giao diện giống y xì Minh Cầm Sắt.

Mẹ bỉm sữa Dĩ Hoà dỗi rồi!

Con cô mang nặng đẻ đau sao lần nào cũng chỉ giống một mình hắn vậy? Giống cô một chút không được sao? Đúng là kiếp đẻ thuê mà!

Thiên Hương giải thích: “Tại vì lúc bầu mày suốt ngày ngắm bản mặt anh hai tao, tâm trí cũng toàn hình bóng ổng, nên đẻ con ra giống ổng là đúng rồi ha ha.”

Minh Cầm Sắt đứng bế con bên cạnh nghe vậy trong lòng sướng rơn, tiến lên thấp giọng dỗ dành:

“Em đừng buồn, đợi Cầm Kỳ Thi Hoạ lớn hơn chút, anh cho em thêm đứa nữa. Em muốn bao nhiêu đứa cũng được, chắc chắn sẽ có một đứa giống em thôi mà.”

Hai vợ chồng đã bàn bạc đặt tên con từ trước, tên đầy đủ của công chúa nhỏ là Minh Thi Hoạ, ở nhà thì gọi là Peony.

Dĩ Hoà xoay lưng lại không thèm đếm xỉa đến hắn: “Anh tự đi mà đẻ!”

Minh Cầm Sắt cười khổ. Kiếp nạn thứ tám mươi hai của hắn là đây chứ đâu.