Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Hạ Chí tiếp tục không chút hoang mang nói, "Cuối cùng, chúng ta hãy gửi lời cảm ơn sự hợp tác của hai vị bồi luyện, tuy trình độ của bọn hắn quá kém cỏi, nhưng loại tinh thần hợp tác không cầu hồi báo này vẫn đáng để chúng ta kính nể."
Mọi người đã vô lực than thở, bọn hắn cảm thấy loại tinh thần nghiêm trang nói hươu nói vượn của Hạ Chí cũng rất đáng được bọn hắn kính nể, may là bọn hắn không phải hai tên gia hỏa không may kia, nếu không hiện tại, rất có thể bọn hắn đã buồn bực tới hộc máu.
"Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy Hạ lão sư rất đẹp trai sao?" Có người nữ sinh thoạt nhìn có chút si mê.
"Khi đánh người, Hạ lão sư rất đẹp trai." Có một nam sinh phụ họa.
"Nhưng ta lo sau này lên lớp của hắn ta sẽ bị đánh..."
"Không sao, hắn cũng không phải giáo viên thể dục của chúng ta..."
"Ta đã bắt đầu đồng tình với mấy tên trong lớp quái thai và lớp củi mục..."
Lúc này, thật ra tâm tình của mọi người cũng không tệ, sáng sớm có thể thấy được một màn đặc sắc như vậy, đã đủ để bọn hắn thảo luận suốt cả ngày. Chẳng qua hiển nhiên chuyện này còn chưa kết thúc, bởi vì đúng lúc này, bọn hắn lại nghe được tiếng nữ nhân thét chói tai.
"Thu Đồng, tiện nhân không biết xấu hổ nhà ngươi, ngươi lại có thể để dã nam nhân của ngươi đánh lão công ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Vào lúc này, nữ nhân mà mọi người còn chưa biết tên kia lại bạo phát, chẳng qua ả rất sáng suốt không ra tay với Hạ Chí mà nhằm vào Thu Đồng.
Bốp!
Tiếng tát tai vang dội khiến mọi người lấy làm kinh hãi, một giây sau, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ mọi người còn lo lắng mỹ nữ hiệu trưởng sẽ bị bạt tai, nhưng thấy nữ nhân kia dùng tay che kín gương mặt, bọn họ hiểu, là nữ nhân này đã bị trúng một bạt tai.
"Ngươi… ngươi lại dám đánh ta?" Nữ nhân kia nhìn Thu Đồng, vẻ mặt khó có thể tin, ngay sau đó ả ta giận tới phát điên rống lên, "Ta muốn báo cảnh sát, ta muốn báo cảnh sát bắt hết tất cả các ngươi lại, trường học của các ngươi không một kẻ nào tốt đẹp, từ hiệu trưởng đến lão sư đều là tội phạm!"
"Không cần ngươi báo cảnh sát, ta đã báo cảnh sát!" Thu Đồng cười lạnh một tiếng, "Nơi này là trường học, hiện tại đang là thời gian lên lớp, mấy người các ngươi đến trường học quấy rối, nỗ lực công kích lão sư và học sinh nơi này, cho dù chúng ta có lấy bất kỳ biện pháp gì để phòng vệ cũng là chính đáng!"
Sắc mặt Thu Đồng lạnh băng, nàng lại ngẩng đầu lạnh lùng nhìn nữ nhân này: "Ta đã sớm muốn một tát đập vỡ mồm ngươi, ngươi có muốn thử thêm một chút không?"
"Đừng, ngàn vạn lần đừng!" Một giọng nói vội vàng truyền đến ngay tại lúc này, là Hạ Chí lấy tốc độ thật nhanh chạy vội tới bên cạnh Thu Đồng, một phát bắt được cánh tay Thu Đồng, kéo nàng về phía sau một chút, đồng thời trong miệng còn lẩm bẩm: "Đồng Đồng, ngàn vạn lần chớ chạm vào ả, ngàn vạn lần chớ chạm vào ả!"
Không đợi Thu Đồng kịp phản ứng, không biết Hạ Chí lấy từ chỗ nào ra một chiếc khăn tay, nhanh chóng xé bao bì, sau đó bắt đầu lau lau trên ngọc thủ trắng nõn của nàng: "Nhanh, lau sạch, đây là khăn tay tiêu độc, có thể tiêu trùng khử độc, tiêu trùng khử độc..."
"Ngươi làm gì vậy?" Thu Đồng không thể nhịn được nữa, vì sao gia hỏa này lại thay đổi thất thường như vậy?
Những người khác cũng ù ù cạc cạc, không phải Hạ lão sư đột nhiên mắc bệnh chứ? Hay thật ra hắn vẫn luôn có bệnh? Phải biết rằng, không ít người đều cảm thấy, vị giáo viên thể dục mới tới này không quá bình thường.
"Đồng Đồng thân yêu, ban nãy ta không chú ý, lại có thể không phát hiện ngươi muốn đánh ả, ả không thể đánh." Hạ Chí bày ra bộ dáng khẩn trương, "À, Đồng Đồng, ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, không phải ta quan tâm ả, cho dù ả bị đánh chết cũng không sao, thế nhưng ả có bệnh sida, ngộ nhỡ ngươi bị ả truyền nhiễm thì phải làm sao bây giờ? Không được, phải tiêu độc trước..."
"Ngươi bị thần kinh sao? Bệnh sida vốn sẽ không truyền nhiễm qua đường..." Thu Đồng tức giận nói, nhưng nói đến đây, nàng lại bỗng kịp phản ứng, "Chờ đã, ngươi nói cái gì? Ngươi nói ả bị sida?"
Bốn phía cũng vang lên vô số tiếng hô kinh ngạc, bệnh sida? Là thật hay giả?
"Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Nữ nhân kia hổn hển, "Ngươi mới mắc bệnh sida!"
"Cũng đúng, bệnh sida vốn không lây qua còn đường này." Hạ Chí lại không hề để ý tới nữ nhân kia, một bộ mới vừa tỉnh hồn lại, "Ừm, chẳng qua Đồng Đồng, dù thế nào đi nữa, ngươi cũng nên cách xa ả một chút."
Lúc này, Hạ Chí mới quay đầu nhìn về phía nữ nhân kia, trong nháy mắt, sắc mặt khôi phục bình thường, giọng điệu cũng trở nên rất bình tĩnh: "Trong phòng tập thể thao ngươi thường xuyên tới có một tên huấn luận viên thể hình biệt hiệu Cương Tử, hắn ta đã biến mất một tuần lễ. Ngươi có muốn biết hắn ta đã đi đâu không? Chắc chắn là ngươi rất muốn biết, ai bảo các ngươi thường xuyên ngủ chung đâu. Đáng tiếc, ngươi không biết, thực ra hắn ta đã bị sida chết."
"Không, không thể nào..." Nữ nhân kia biến sắc, "Sẽ không, không thể như vậy..."
"Không tin thì ngươi tới bệnh viện kiểm tra đi." Hạ Chí không nhanh không chậm nói.
"Ngươi thật có bệnh sida?"
"Ngươi thật sự lên giường với tên huấn luận viên thể hình bị sida kia?"
Hai tiếng chất vấn tức giận gần như cùng lúc vang lên, người nói chuyện lại là phụ tử Thu Thiên Lương và Thu Tử Khang. Lúc này bọn họ lại có thể đều từ dưới đất bò dậy, thoạt nhìn không chỉ phẫn nộ, mà càng lộ ra hoảng hốt.
"A, thật kỳ quái, vì sao hai người các ngươi đều quan tâm tới chuyện này như vậy?" Hạ Chí nhìn hai người, một bộ rất ngạc nhiên.
Đám người bốn phía cũng cảm thấy rất kỳ quái, đúng vậy, vì sao hai người kia đều quan tâm tới chuyện nữ nhân này có bệnh sida hay không như vậy?