Dị Năng Giáo Sư

Chương 61: Giới quyền quý rất loạn (1)



Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

"Ôi, các ngươi nói xem, rốt cuộc nữ nhân kia có quan hệ gì với phụ thân và đệ đệ của Thu hiệu trưởng?"

"Ta đoán là kế mẫu của Thu hiệu trưởng, nhưng nhìn tuổi tác của nàng cũng không lớn, dường như không phải mẫu thân ruột thịt của đệ đệ Thu hiệu trưởng..."

"Đây chẳng phải nói phụ thân của Thu hiệu trưởng đã đổi lão bà ít nhất hai lần?"

"Cho dù từng đổi ba lão bà cũng rất bình thường, kẻ có tiền đổi lão bà, không phải rất phổ biến sao?"

"Không nhất thiết phải là người có tiền, phụ thân ta nghèo muốn chết cũng đã từng đổi ba lão bà..."

"Ôi, sau khi nghe nói nữ nhân kia bị bệnh sida, dường như hai bọn hắn đều rất sợ hãi, chẳng lẽ hai người bọn hắn đều từng ngủ với nữ nhân kia?"

"Không thể nào? Này có phải quá mất nhân tính không?"

"Nói không chừng là vậy, ngươi chưa từng nghe câu giới quyền quý rất loạn sao?"

"Không phải nó có nghĩa trong giới các ngươi rất loạn sao?"

"Sai, là giới quyền quý rất loạn, nói đúng hơn là quan hệ của người có tiền rất loạn..."

Mọi người nghị luận ầm ĩ, mà lúc này đây, hiển nhiên Thu Thiên Lương cũng kịp phản ứng, hắn ta nổi giận gầm một tiếng với Thu Tử Khang: "Tiểu súc sinh, ngươi đã làm chuyện gì với mẹ nhỏ của ngươi?"

"Không liên quan tới ta, là ả dụ dỗ ta!" Dường như Thu Tử Khang hơi sợ hãi Thu Thiên Lương.

"Súc sinh, đó là mẹ nhỏ của ngươi, cho dù nàng dụ dỗ ngươi, chẳng lẽ ngươi không thể cự tuyệt sao?" Thu Thiên Lương có chút giận tới phát điên.

"Tại sao phải cự tuyệt, ả cũng không phải mẹ ruột của ta, lại nói, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, ngay cả huấn luyện viên phòng thể hình còn có thể ngủ với ả, vì sao ta không thể..." Thu Tử Khang không nhịn được phản bác.

"Súc sinh, ngươi câm miệng cho ta!" Thu Thiên Lương giận tím mặt, nổi giận đùng đùng muốn đánh người.

"Hai người các ngươi đều im miệng cho ta!" Nữ nhân kia đột nhiên thét một tiếng chói tai, "Đều theo lão nương tới bệnh viện kiểm tra!"

Sau khi nói ra mấy lời trách móc này, nữ nhân kia lập tức xoay người bước nhanh ra ngoài, hiển nhiên, chuyện rất có thể bản thân mắc phải bệnh sida khiến ả sợ hãi. Về phần những chuyện khác, hiển nhiên ả không để ý tới.

Thu Thiên Lương và Thu Tử Khang liếc nhau, tuy sắc mặt hai người rất khó coi, nhưng rất nhanh cũng đã đuổi theo nữ nhân kia, bọn hắn cũng kịp phản ứng. Hiện tại tất cả những việc khác đều không quan trọng, xác nhận xem bản thân có bị… sida không mới là quan trọng nhất. Nếu thật sự bị sida, những chuyện khác cũng không còn quan trọng nữa.

Ba người rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt mọi người, một hồi xung đột lại kết thúc với phương thức như vậy, hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của mọi người. Trong lúc nhất thời, bốn phía lại hơi an tĩnh.

"Ách, cứ xong như vậy?" Qua một hồi thật lâu, có người yếu ớt hỏi một câu.

"Đúng vậy, lại có thể kết thúc như thế, ta còn đang chờ cao trào đây."

"Không có biện pháp, ai bảo Hạ lão sư lại sử dụng đòn sát thủ sớm như vậy."

"Thật ra ta có chút kỳ quái, trước đây Hạ lão sư làm nghề gì? Vì sao ngay cả bí mật của nhà người ta hắn cũng biết?"

"Ta hoài nghi trước khi làm lão sư hắn là thám tử tư..."

"Các ngươi có cảm thấy không, nhà mỹ nữ hiệu trưởng thật loạn..."

"Còn phải nói? Giới quyền quý thật loạn..."

Bốn phía lại bắt đầu có chút ầm ĩ, tất cả mọi người đều cảm thấy chưa thỏa mãn.

"Các vị đồng học, tiết thể dục sáng hôm nay đã kết thúc, hoan nghênh các ngươi tùy thời tới khóa thể dục của ta. Chỉ có điều hiện tại, mời các ngươi trở về phòng học." Giọng nói của Hạ Chí vang lên lần nữa.

Mà gần như đồng thời, giọng nói có phần lạnh băng của Thu Đồng cũng truyền vào trong tai chúng người: "Đều trở về phòng học đi."

Mặc dù Hạ Chí chỉ mới vừa đến trường trung học phổ thông Minh Nhật không tới hai mươi bốn giờ, nhưng không thể không nói, lời hắn nói đã có uy quyền hơn phần lớn các vị lão sư ở đây. Vì thế, theo hắn và Thu Đồng mỗi người nói một câu, tuy mọi người không quá tình nguyện nhưng vẫn xoay người bắt đầu trở về phòng học. Mấy phút đồng hồ sau, bên ngoài giảng đường gần như không còn người nào, chỉ có Hạ Chí và Thu Đồng còn đang đứng ở nơi đó.

Thu Đồng nhìn Hạ Chí, vẻ mặt có chút cổ quái, chuyện này được kết thúc như vậy thật sự khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn, thật ra nhất thời nàng cảm thấy có chút trở tay không kịp. Mà mặc dù nàng không quá tán thành phương thức giải quyết vấn đề của Hạ Chí, nhưng nàng lại không thể không thừa nhận, khi nàng nhìn thấy Hạ Chí đánh người được xưng là phụ thân ruột thịt của mình, trong lòng nàng có chút sung sướng.

Từ khi còn nhỏ, Thu Đồng đã hận không thể đánh người phụ thân không chút nhân tính của mình một trận, mà từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện, nàng đã không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Thu Thiên Lương. Nếu không phải liên hệ máu mủ không cách nào tách rời, nàng vốn không muốn thừa nhận Thu Thiên Lương là phụ thân nàng!

Thu Thiên Lương đáng giận đến cỡ nào, nàng không cách nào dùng đôi câu vài lời để hình dung, nhưng người mẫu thân mỹ lệ lại thiện lương của nàng còn chưa đầy ba mươi tuổi đã chết đi, gần như là do Thu Thiên Lương một tay thúc đẩy. Mà người hiểu rõ nàng nhất bao nhiêu năm nay, cũng chính là gia gia nàng, lại bị Thu Thiên Lương chọc tức tới bệnh tim bộc phát, nếu không, gia gia nàng đã không tạ thế đột ngột như vậy.

Mỗi khi Thu Đồng nhìn thấy người cha ruột Thu Thiên Lương này, không biết có bao nhiêu lần nàng hận không thể tiến lên đánh hắn ta một trận… Đáng tiếc, thứ nhất nàng là nữ hài tử, nếu thật sự động thủ, có hơn nửa nàng không phải đối thủ của Thu Thiên Lương, mà một phương diện khác, nếu nàng thật sự ra tay đánh phụ thân mình, hơn phân nửa sẽ bị mọi người nói xấu, cho nên nàng chỉ có thể nhịn.

Cũng chính vì vậy, vừa rồi khi Hạ Chí tàn nhẫn đánh Thu Thiên Lương một trận, Thu Đồng mới cảm thấy cơn giận nhiều năm được giải tỏa, lúc này, thậm chí nàng nhìn Hạ Chí cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.