Tín Túc nói không phải không có lý. Dù cho cục công an thành phố nhận điều tra, chỉ vỏn vẹn với chứng cứ hiện có, dựa theo nguyên tắc “không kết án nghi phạm”, rất có thể cuối cùng cũng có thể đành dùng nguyên nhân “không đủ chứng cứ” mà hủy bỏ việc lập án.
Hoàn toàn không cần phải dùng đến nhiều tiền như vậy để chặn miệng người nhà bị hại.
Tín Túc nhướn mày nói: “Nếu là tôi, tôi đúng là sẽ chọn cách dùng tiền để giải quyết rắc rối, tránh cho việc cành mẹ đẻ cành con, đêm dài lắm mộng”.
Lâm Tái Xuyên liếc nhìn cậu, hiểu rõ hàm ý trong lời nói của đối phương.
Tín Túc là một con cháu nhà siêu giàu. Không thiếu nhất chính là tiền. Những việc có thể dùng tiền để giải quyết với cậu mà nói đều là những việc không đáng nhắc tới.
Nhưng nếu đối với một gia đình bình thường, vừa phải chu cấp cho con đi học, vừa cần gánh vác các khoản vay mua nhà, mua xe ở loại thành phố hạng hai cần chi tiêu không ít như Phù Tụ, nếu có dư tiền tiết kiệm đã là không dễ, nói gì đến việc có thể một lúc lấy ra cả triệu. Vì vậy, chuyện này khá khó hiểu.
Hay là nói, sau lưng án kiện này đúng là có ẩn tình. Bọn họ sợ cảnh sát thật sự điều tra ra gì đó nên không nề hà dùng nhiều tiền để che miệng người nhà người bị hại sao?
Hạ Tranh gật gật đầu đồng tình: “Đúng vậy. Một triệu cũng không phải con số nhỏ. Chia đều ra thì một nhà cũng phải bỏ ra hơn ba trăm. Sổ tiết kiệm hiện tại của tôi còn chưa có đến ba mươi ngàn đâu…”
Chương Phỉ hỏi: “Vậy chúng ta có tiếp nhận án này không?”
Lâm Tái Xuyên không trả lời ngay, đợi đến khi xem xong các tài liệu liên quan mới ngẩng đầu hỏi dò: “Sao không có ghi chép của nữ sinh Lưu Tĩnh?”
Chương Phỉ giải thích: “À, cô ấy nằm viện. Nghe nói sức khỏe Lưu Tĩnh vốn luôn không tốt lắm, sau đó vì chuyện này mà bị sốc, lập tức hôn mê vào viện. Đến giờ, cô ấy còn chưa xuất hiện”.
“Bởi vì trạng thái tinh thần Lưu Tĩnh vẫn luôn không ổn định, phân cục đến nay vẫn chưa có cơ hội dò hỏi cô ấy về vụ án”.
Hạ Tranh tỏ vẻ nghi ngờ: “Chỉ bởi vì chuyện này mà nằm viện? Cô ấy có vẻ như không có liên hệ trực tiếp gì với vụ án này mà. Sao còn hôn mê? Là Lâm Đại Ngọc à?”
Lâm Tái Xuyên nhàn nhạt liếc nhìn Hạ Tranh, Hạ Tranh lập tức ngậm lại miệng không nói.
“Ai biết được. Có thể vì cảm thấy bản thân là nguyên nhân gây ra chuyện này nên thấy khó chịu trong lòng.” Chương Phỉ nói.
Ánh mắt Lâm Tái Xuyên dừng trên màn hình máy tính. Ảnh người chết Trương Minh Hoa lẻ loi xuất hiện trên màn hình, cách màn hình đối diện với anh.
Căn cứ tư liệu do phân cục cảnh sát bên kia gửi đến, Trương Minh Hoa ở trường học là “học sinh ba tốt” điển hình - thành tích học tập xuất sắc, kính trọng thầy cô, tính cách an tĩnh hướng nội. Có điều, ngày thường có qua lại hơi gần gũi với Lưu Tĩnh. Nhưng hai người cũng không phải quan hệ yêu đương.
Mà lúc này, nam sinh 18 tuổi này liền như vậy mà chết không rõ ràng giữa ban ngày ban mặt.
Lâm Tái Xuyên đứng dậy nói: “Báo cho phân cục phía Bắc, án này chính thức chuyển giao cục công an thành phố điều tra và giải quyết. Buổi chiều lần lượt gọi ba người bị tình nghi đến trình diện và phối hợp điều tra”.
“Rõ!”
*
* *
Trước giờ nghỉ trưa, Lâm Tái Xuyên đi một chuyến sang bộ phận nhân sự ở cách vách. Trựa ban hôm nay là một chị gái trung niên có gương mặt hiền từ. Chị gái thấy Lâm Tái Xuyên tới liền vui vẻ hớn hở hỏi: “Đội trưởng Lâm, sao hôm nay cậu lại rảnh mà qua đây thế?”
Lâm Tái Xuyên nói thẳng: “Tôi muốn xem hồ sơ của Tín Túc một chút. Chính là người mới vừa trúng tuyển vào đội điều tra hình sự chúng ta”.
Chị gái nghe vậy liền ngẩn ra, sau đó thở dài, nói: “Cậu nói Tín Túc à? Tôi là người phụ trách thủ tục nhậm chức cho cậu ấy đây. Đúng là một đứa bé đáng thương”.
“Đáng thương”.
Vừa nghe thấy từ này, mí mắt Lâm Tái Xuyên hơi giật giật. Anh nhướn mày hỏi: “Vì sao lại nói vậy?”
Chị gái vừa mở ra hồ sơ Tín Túc trên máy tính, vừa nói với Lâm Tái Xuyên: “Cha mẹ ruột của cậu ấy đều sớm qua đời. Một đứa bé con lẻ loi ở cô nhi viện mấy năm không nơi nương tựa. Sau được ông Trương kinh doanh khách sạn nhận làm con nuôi, cuộc sống mới tốt đẹp hơn một chút”.
Cha mẹ đều đã qua đời?
Lâm Tái Xuyên biết Tín Túc có một ít quan hệ sâu xa với Tập đoàn nhà họ Trương. Nhưng anh không ngờ cuậ ta thế mà lại là con nuôi Trương Đồng Tế.
Mà cha mẹ đẻ cậu đã sớm qua đời nhiều năm trước.
Trái tim Lâm Tái Xuyên trùng xuống: “Cha mẹ Tín Túc qua đời thế nào?”
Chị gái nói: “Nguyên nhân tử vong viết là do hỏa hoạn. Tính tính thời gian, hẳn là thời điểm Tín Túc vừa học tiểu học. Cha mẹ cậu ấy do trong nhà xảy ra hỏa hoạn mà cả hai gặp nạn. Cậu ấy được cô nhi viện nhận. Mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp cấp hai mới được cha hiện tại là Trương Đồng Tế nhận nuôi”.
Hồ sơ cá nhân Tín Túc đơn giản, sạch sẽ đến không thể tưởng tượng. Từ tiểu học đến cấp ba đều ở tại thành phố Phù Tụ. Tốt nghiệp đại học xong thuận lợi thi đỗ vào hệ thống công an. Mà cơ hồ tất cả những người thân có thể ảnh hưởng thẩm tra chính trị của cậu đều… không còn nữa.
Dùng “người cô đơn” để hình dung về cậu ấy cũng đều không qua.
Chị gái nhìn đến khuôn mặt trắng nõn, sạch sẽ trên hồ sơ liền không nhịn được tình thương của mẹ tràn lan, thổn thức nói: “Đứa nhỏ này lớn lên vừa Ngoan, vừa xinh đẹp, nói chuyện cũng khiến người khác thích. Trách không được có thể được nhân vật như vậy nhận làm con nuôi. Cũng coi như là khổ tận cam lai”.
Trên hồ sơ, mấy dòng chữ ngắn ngủi kia chính là cả quãng đời đã qua của Tín Túc. Không có sức nặng gì nhưng lại giống như một khối đá khó có thể tiêu hóa, nặng trĩu đè trong đầu Lâm Tái Xuyên.
Cha mẹ ngoài ý muốn mất sớm, tuổi thơ trải qua ở trại trẻ mồ côi… Cậu ấy trước kia từng trải qua quãng thời gian cô độc và nặng nề như vậy, thế nhưng có thể nuôi dưỡng ra tính cách khéo léo như hiện tại.
Chị gái thấy mặt anh trầm như nước không nói lời nào, thử thăm dò, hỏi: “Đứa nhỏ này có vấn đề gì sao? Sao đột nhiên lại muốn xem hồ sơ?”
Lâm Tái Xuyên thấp giọng nói: “Không có gì. Làm phiền chị rồi.”
Chỉ bởi Tín Túc luôn mang đến cho anh cảm giác không tốt lắm nên Lâm Tái Xuyên mới muốn xem xét cậu ấy đã trải qua thế nào. Không ngờ lại là như thế này.
Chị gái nhìn mặt đoán ý, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Đội trưởng Lâm vẫn chưa ăn cơm nhỉ? Đi ăn sớm chút đi. Đi muộn nữa là hết đấy”.
Căn tin miễn phí của cục công an thành phố mỗi trưa lại mở ra, hơn nữa còn có thể xin thêm đồ ăn. Tín Túc vốn có chút chờ mong đối với “cơm công”. Nhưng khi cậu nhìn đến mặt bàn bóng loáng nước và dầu mỡ xong liền hai tay trống trơn mà trở về.
Sau đó, cậu đặt phần ăn ở khách sạn, yêu cầu giao đến tầng dưới của đội điều tra hình sự.
Lúc Lâm Tái Xuyên từ căn tin trở về, Tín Túc vừa nhận cơm hộp xa xỉ, trên bàn để năm, sáu hộp đồ ăn tinh xảo.
So với bàn làm việc không chiếm nhiều diện tích kia của Tín Túc mà nói đúng là cậu ngồi có hơi chật. Một cặp chân dài không có chỗ để, chỉ có thể uất ức mà co lại bên nhau.
Lâm Tái Xuyên trầm mặc nhìn cậu, nghĩ: Cậu rõ ràng có thể trở về làm thiếu gia Trương Thị kê cao gối mà ngủ. Vì gì lại muốn quấy hồ nước đục ở hệ thống công an?
Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Lâm Tái Xuyên, Tín Túc ngước mắt, cong môi cười, kẹp một viên tôm vàng ươm, không thèm nhìn nơi khác, hỏi: “Đội trưởng Lâm muốn nếm một miếng không?”
Lâm Tái Xuyên không để ý, chỉ bình tĩnh hỏi: “Cơm căn tin không quen à?”
Tín Túc “Ưm” một tiếng, thản nhiên thừa nhận bản thân có chút tật xấu do được nuông chiều từ bé: “Chỉ là trên đời này không có cơm trưa miễn phí”.
Lâm Tái Xuyên không tỏ ý kiến, kéo ghế dựa ra, ngồi xuống, im lặng xử lý giấy tờ trong tay.
Tín Túc ung dung, thong thả ăn xong “cơm trưa không miễn phí” của mình, dọn dẹp hộp, lại mở ra “đồ ăn ngọt tráng miệng sau bữa ăn” bên cạnh – một ly thủy tinh đựng trà sữa trân châu, vặn ly, cắm ống hút. Lập tức, một mùi hương trà nồng đậm lan tràn ra khắp phòng.
Thoạt nhìn mấy năm nay Tín Túc đúng là được nuôi dưỡng rất tốt. Mỗi cử chỉ, động tác đều lộ ra vẻ kiều quý do được sống trong nhung lựa. Hoàn toàn không nhìn ra bóng dáng cô đơn sinh hoạt trong thời gian từng ở cô nhi viện.
Còn cách giờ làm việc buổi chiều một lúc, Tín Túc ăn uống no đủ, chán chết mà ghé vào bàn ngủ một lúc.
Lâm Tái Xuyên một lúc lâu không nghe thấy tiếng động từ phía đối phương. Anh nâng mắt từ văn kiện bên viện kiểm sát vừa đưa đến, thấy Tín Túc nghiêng mặt gối lên tay ngủ rồi. Lông mi rất dài Ngoan ngoãn mà buông xuống trước mắt, môi hơi hở ra một khe hở nhỏ, theo hô hấp mà rung động rất nhỏ.
Hình ảnh này khiến cậu không mang vẻ âm trầm, lạnh băng như lần đầu gặp mặt, cũng không phải vẻ thành thạo khéo léo đưa đẩy già đời như khi tỉnh táo trước mặt mọi người mà chỉ giống như một học sinh trẻ tuổi vì mệt mỏi mà nghỉ ngơi một lát trong phòng tự học.
Đầu thu, gió từ cửa sổ mở rộng thổi vào khiến tóc mái dài lòa xòa trên trán cậu hơi bay bay. Tín Túc dường như cảm thấy ngứa, vô thức mà dùng ngón tay cào tóc, miệng lầm bầm không rõ nói gì, phát ra rất nhỏ tiếng động.
Lâm Tái Xuyên nhìn chiếc áo sơ mi mỏng manh trên người cậu, hơi nhíu mày, đứng dậy, lấy áo khoác đồng phục cảnh sát trên lưng ghế phủ lên người Tín Túc.
Thẳng đến gần hai giờ chiều, Sa Bình Triết mới đi vào, cất cao giọng nói: “Đội trưởng Lâm! Nghi phạm của án Trương Minh Hoa đến rồi.”
Tín Túc bị mấy câu này gọi tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy bối cảnh xung quanh là văn phòng hơi xa lạ, mới có tự giác của người làm công, ý thức được hiện tại đã là thời gian vào làm.
Cậu dùng lòng bàn tay dụi dụi đuôi mắt còn hồng hồng buồn ngủ, ngồi dậy. Có gì đó từ bả vai cậu trượt xuống. Tín Túc cúi đầu, nhìn thấy chiếc áo khoác cảnh sát màu xanh đậm rơi phía sau, trên áo còn mang một mùi hương mát lạnh không quá rõ ràng.
Tín Túc khẽ nhướn mày, cũng không định đem áo trả lại Lâm Tái Xuyên, công khai khoác áo lên vai mình.
Lâm Tái Xuyên nói: “Đưa cậu ta vào phòng thẩm vấn, gọi Chương Phỉ cùng tới đó đi”.
Người đầu tiên bị gọi đến là Trần Chí Lâm. Chính cậu ta đã tổ chức hai nghi phạm khác đánh đá Trương Minh Hoa.
Mặc dù người bị tình nghi đã thành niên nhưng cha mẹ cũng đi cùng đến. Người một nhà có vẻ như hòa toàn không nghĩ tới việc tình hình sẽ đột nhiên chuyển biến bất ngờ thế này…
Không chỉ nguyện vọng “dùng tiền để giải quyết việc riêng” bị đổ bể, thậm chí cả việc vụ án bị chuyển giao cho cục công an thành phố tự mình điều tra và giải quyết. Trên mặt cha mẹ Trần Chí Lâm rõ ràng hiện lên vẻ thấp thỏm, lo âu không thể nào che giấu được.
Mắt thường cũng có thể thấy trạng thái của Trần Chí Lâm cũng không tốt. Quầng mắt thật sâu, một đôi mắt đều là tơ máu.
Lâm Tái Xuyên cùng Chương Phỉ cùng nhau vào phòng thẩm vấn, nhân viên ghi chép kiểm tra đối chiếu thông tin thân phận của Trần Chí Lâm, ý bảo có thể bắt đầu hỏi chuyện.
Trần Chí Lâm ngồi trên ghế đối diện, eo lưng như thể không thẳng dậy được, sợ hãi, rụt rè cuộn thành một cục co quắp.
Lâm Tái Xuyên không nói vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Nguyên nhân cậu và người bị hại Trương Minh Hoa phát sinh tranh chấp là gì?”
Trần Chí Lâm nhìn nhìn Lâm Tái Xuyên, con ngươi rõ ràng hơi co rúm lại, cúi đầu, nói thì thầm: “Bởi vì tôi và cậu ta đều thích Lưu Tĩnh. Ở trường học, Trương Minh Hoa thường xuyên dây dưa với cô ấy. Tôi đã cảnh cáo cậu ta rất nhiều lần, bảo cậu ta cách xa Lưu Tĩnh một chút. Nhưng Trương Minh Hoa không nghe. Cho nên, tôi mới muốn… dạy dỗ cậu ta một chút”.
Câu trả lời giống điều cậu ta đã nói ở phân cục như đúc, không có gì mới. Lâm Tái Xuyên lại hỏi: “Lúc cậu gọi Trương Minh Hoa ra khỏi khu ghế là mấy giờ?”
Trần Chí Lâm úp mở trả lời: “Không nhớ rõ lắm. Đại khái là khoảng khoảng 3 giờ chiều”.
Lâm Tái Xuyên bình tĩnh nói: “Miêu tả cụ thể một chút xung đột va chạm phát sinh giữa cậu và người bị hại”.
Yết hầu Trần Chí Lâm mơ hồ nuốt nuốt một chút, giọng khàn khàn, nói: “Mấy vấn đề này, tôi đã cùng chú cảnh sát nói qua một lần rồi”.
Lâm Tái Xuyên lạnh lùng nói: “Vậy nói lại lần nữa.”
Trần Chí Lâm như thể hoảng sợ, cả người đều hơi run, theo bản năng lén liếc nhìn Lâm Tái Xuyên.
Cảnh sát trước mặt ngũ quan tuấn tú, ôn hòa, không sắc bén, càng không bén nhọn. Nhưng chính một khuôn mặt như vậy, mỗi một ánh mắt, một câu mệnh lại lại khiến người nghe cảm giác vô cùng áp lực như thể đang từ trên cao nhìn xuống.
Trần Chí Lâm không dám phản bác, theo bản năng lại nuốt nuốt cổ họng, chần chờ mở miệng: “Tôi… tôi túm lấy vai cậu ta, đánh một chút, lại ở bụng đá hai cái. Chính là đánh mấy cái như vậy”.
Lâm Tái Xuyên nói: “Trừ cậu, hai người khác thì sao?”
Trần Chí Lâm nói năng lộn xộn: “Tình hình khi ấy có hơi loạn. Trương Minh Hoa cũng đánh trả. Hai người bọn họ đánh thế nào, tôi không nhìn rõ lắm… Sau đó, ba người chúng tôi cùng nhau quay lại khu ghế”.
Lâm Tái Xuyên hỏi: “Trước khi các cậu rời đi, trạng thái của Trương Minh Hoa là thế nào?”
Lần này Trần Chí Lâm im lặng càng lâu, đại khái khoảng nửa phút mới lại mở miệng nói: “Cậu ta ôm bụng nằm trên mặt đất. Có thể do bị đánh đau nên không thấy đứng lên”.
Lâm Tái Xuyên nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, nói: “Ý của cậu là, cho đến khi ba người các cậu rời khỏi toilet, Trương Minh Hoa vẫn luôn nằm trên sàn nhà, không có động tác gì khác?”
Trần Chí Lâm dùng sức gật gật đầu, như thể sợ cảnh sát không tin mình, giọng nói cũng trở nên vội vàng: “Đúng vậy! Lúc ấy tôi chỉ là muốn dạy cho cậu ta một bài học mà thôi, chỉ nghĩ đánh cậu ta hai cái liền xong. Tôi cũng không ngờ cậu ta sau đó thế nào lại sẽ…”
Dựa theo cách nói của Trần Chí Lâm, cậu ta chỉ là đánh Trương Minh Hoa hai cái không đau không ngứa, nói mấy câu tàn nhẫn, sau đó liền rời khỏi hiện trường.
Như những gì có thể thấy được, Trần Chí Lâm xác thật cũng không có lý do lấy mạng người khác. Dạy dỗ cho “tình địch” một bài học thì trình độ đe dọa thế này là đủ rồi.
Lâm Tái Xuyên ngừng lại một lúc rồi lại lặp lại việc dò hỏi một số chi tiết liên quan của vụ án, Trần Chí Lâm trả lời tới lui chỉ một kiểu lý do thoái thác như vậy. Cũng không hỏi ra điều gì mới.
Từ khi xảy ra vụ án đến nay đã một khoảng thời gian tương đối, chứng cứ bên quán karaoke không bảo tồn được, chỉ có thể dùng cách quay chụp để lưu lại. Các manh mối trước mắt mà cảnh sát có thể sử dụng đã thiếu lại càng thiếu. Lâm Tái Xuyên cũng chỉ có thể hỏi đến trình độ này.
Khi thẩm vấn sắp kết thúc, Lâm Tái Xuyên đột nhiên nói: “Việc Lưu Tĩnh nằm viện, cậu biết không?”
Trần Chí Lâm bị thẩm vấn cường độ cao gần một giờ, đầu óc đã hơi chết lặng, ngơ ngác nhìn cảnh sát trước mắt, một lúc lâu sau mới mờ mịt “A” một tiếng, cũng không nói gì khác.
Lâm Tái Xuyên nhìn thẳng vào mắt đôi phương, tựa hồ ở quan sát phản ứng của Trần Chí Lâm, sau đó đứng dậy, đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Các đồng nghiệp trong đội điều tra đều ở phòng quan sát nghe cuộc thẩm vấn này, thấy Lâm Tái Xuyên đi vào liền đồng thanh kêu “Đội trưởng Lâm” một tiếng.
Tín Túc nhàn nhã đứng ở một bên, dựa vào tường như không có xương cốt.
Lâm Tái Xuyên nhìn cậu khoác áo khoác đồng phục cảnh sát trên người, hơi nhíu mày một chút nhưng không nói gì.
Anh một tay chống trên mặt bàn, giương mắt nhìn xung quanh, trầm giọng hỏi: “Mọi người có ý tưởng gì không?”
Sa Bình Triết nói: “Cùng lý do thoái thác trước kia cậu ta đưa ra không khác mấy. Cảm giác còn cần điều tra thêm một chút xem Trần Chí Lâm này cuối cùng là người có tính cách thế nào, có vấn đề tâm lý khuynh hướng phạm tội hay không”.
Chương Phỉ gãi cằm: “Trước mắt không thấy được động cơ cố ý giết người. Trần Chí Lâm không có lý do giết hại Trương Minh Hoa. Nhiều nhất chỉ là tranh giành tình cảm giữa học sinh trung học”.
Hạ Tranh nói lên tiếng nói từ nội tâm: “Chuyện khác không nói nhưng tôi không thấy được cậu ta thích Lưu Tĩnh”.
Lâm Tái Xuyên cuối cùng cố ý thử nhưng khi nghe thấy việc cô gái mà mình thích nằm viện, phản ứng của Trần Chí Lâm thế mà chỉ “A” một tiếng.
Hạ Tranh vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Không phải lúc trước cuậ ta nói tức sùi bọt mép vì hồng nhan sao? Không phải cậu ta vì Lưu Tĩnh mới đánh nhau với người khác sao? Thế nào mà hôm nay nhìn… lại có vẻ như không hề quan tâm Lưu Tĩnh kia nhỉ?”
Một vị cảnh sát khác nói: “Có thể là do liên quan đến án mạng nên không còn tâm trí đi nghĩ mấy chuyện phong hoa đó. Nhìn cậu ta ở phòng thẩm vấn bị dọa cho run run rẩy rẩy, có vẻ lá gan cũng không lớn lắm”.
Lâm Tái Xuyên suy nghĩ một lát, quay đầu phân phó: “Lão Sa, anh dẫn người đi thăm hỏi người thân, hàng xóm, thầy cô, bạn bè của ba nghi phạm. Xem những người này đánh giá bọn họ thế nào”.
Sa Bình Triết gật gật đầu, mang theo một đồng sự đi ra ngoài.
Lâm Tái Xuyên lại hỏi: “Hai nghi phạm còn lại khi nào đến?”
Chương Phỉ nói: “Vừa rồi liên hệ thì nói đang ở trên đường. Khoảng ba, năm phút sau sẽ tới”.
Lâm Tái Xuyên “ừ” một tiếng, đi ra cửa, chuẩn bị cho cuộc thẩm vấn tiếp theo. Chưa đi được hai bước, anh liền nghe thấy tiếng bước chân phía sau vẫn luôn đi theo mình. Anh xoay người nhìn, thế mà lại thấy là Tín Túc.
Người này mặc quần áo cũng sẽ không mặc cho tử tế. Áo khoác đồng phục cảnh sát bị cậu hờ hững khoác trên vai, cũng không biết cuối cùng là lạnh hay là không lạnh.
Lâm Tái Xuyên liếc mắt nhìn cậu: “Có chuyện gì?”
Tín Túc bước hai bước đến gần người anh, như thể giấu đầu lòi đuôi, duỗi tay khép lại áo khoác trên vai, sau đó mới từ tốn nói: “Đội trưởng Lâm, tôi muốn đi thăm nữ sinh tên Lưu Tĩnh đang nằm viện”.