Địa Ngục Trần Gian

Chương 123: Tranh cãi



Nói thật, lúc này tôi đã không còn đau chút nào, nhưng có thể cảm giác được rõ ràng thân thể mình rất mệt mỏi, trong cơ thể không có kiếm khí lưu động, khiến tôi cảm thấy khó chịu, trong lòng cũng phiền muộn, không ngờ rằng mình thật sự biến thành rác rưởi rồi.

Lúc này đại sư huynh cũng nói: "Vận mệnh Long Phong chúng ta đúng là nhiều thăng trầm, ta kinh mạch đứt đoạn coi như xong, kết quả tiểu tử Long Ấn kia cũng chết, hiện tại, kinh mạch của đệ lại đứt đoạn, sư phụ thu tổng cộng bốn đồ đệ, hiện tại chỉ có Long Linh sư muội là còn tốt."

Tôi nhìn dáng vẻ của đại sư huynh, biết lúc này không phải là lúc để thương cảm, mọi thứ đều có biện pháp giải quyết, cho nên tôi cười cười nói: "Chúng ta đây coi như là đồng bệnh tương liên đi? Xem ra sau này đệ đi tìm Côn Luân Chu Quả sẽ phải tìm hai quả, huynh một quả đệ một quả mới được."

"Ha ha, hiện tại tốt rồi, hai người chúng ta đều đứng ở vạch xuất phát, ngày sau sợ là có thể lập một tổ đi tìm Côn Luân Chu Quả đấy." Đại sư huynh cũng cười to một tiếng.

Hai người chúng tôi cười thoải mái một lúc, đại sư huynh mới hỏi: "Yêu khí trên người đệ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hai ngày nay các trưởng lão Trương gia chia làm hai phái, một bên muốn giết đệ, đổi lấy danh tiếng, một bên lại nói, tuyệt đối không thể giết được."

"Vậy bây giờ, bên nào đang chiếm số đông?" Tôi giả vờ không để ý hỏi, bàn tay để trong chăn bắt đầu siết chặt lại.

Lại như thế..

Tôi đã làm gì sai? Vì sao mỗi lần đều đối xử với tôi như vậy?

"Là những trưởng lão muốn giết đệ chiếm ưu thế, theo lời họ, dù sao đệ đã là.." Đại sư huynh nói được một nửa, đột nhiên không nói nữa.

Nhưng tôi lại mím môi: "Dù sao đệ cũng đã là phế nhân, cũng không còn chút giá trị lợi dụng gì, cũng vì đệ đắc tội với những người Huyền Môn đó, không thể không hy sinh một mình đệ, đúng không."

Đại sư huynh trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng gật nhẹ đầu, nhưng nhanh chóng nói: "Yên tâm đi, Ngọc Dương sư thúc đứng đầu bên phía bảo vệ đệ, mặc dù trưởng môn không có quyền quyết định, nhưng có một phiếu không đồng ý, những người đề ra biện pháp giao đệ ra, đều bị Ngọc Dương sư thúc trực tiếp bác bỏ."

"Thật sao?" Tôi chua xót cười một tiếng, tuy tôi đã phát hiện ra từ lâu, nhưng vẫn luôn tự lừa dối mình. Không để mình suy nghĩ tỉ mỉ.

Đó chính là, tôi coi mình thực sự là người Trương gia, nhưng những người Trương gia kia có coi tôi là người một nhà không?

Không hề!

Cho nên suy nghĩ của tôi thật ngu ngốc. Tôi nỗ lực thật nhiều vì Trương gia, họ sẽ coi tôi là người một nhà.

Tôi đã làm như vậy.

Nhưng kết quả, dường như cực kỳ ít ỏi, như hiện tại, tôi vì Trương gia, kinh mạch đứt đoạn, trở thành phế nhân, lại có đa số trưởng lão dứt khoát muốn giao tôi ra!

Tuy đại sư huynh nói là đa số, nhưng tôi đoán có lẽ phải tám phần, nếu không phải vì Ngọc Dương sư thúc phản đối, chỉ sợ lúc này tôi cũng không nằm ở đây được, mà nằm ở bên ngoài, mặc cho những người Huyền Môn kia xử lý.

Cho nên, những việc tôi làm, rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Tôi nắm thật chặt nắm đấm, hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười nói: "Xem ra, hiện tại đệ rất đáng ghét."

"Không phải như đệ nghĩ đâu, đệ là người Trương gia, một ngày là người Trương gia, mãi mãi cũng là người Trương gia!" Đại sư huynh nhìn tôi nói: "Miễn là huynh còn ở đây một ngày, tuyệt đối không để đệ rời khỏi Trương gia.. Tuy nhiên huynh hiện tại."

Nói xong, đại sư huynh cũng tự cười giễu cợt.

Tôi nhìn dáng vẻ của đại sư huynh, đương nhiên biết anh ấy có ý gì, hiện tại huynh ấy cũng là một phế nhân, ở Trương gia tiếng nói không có chút trọng lượng nào..

Tôi hít sâu một hơi: "Yên tâm, đại sư huynh, đệ sẽ không nghĩ nhiều.."

"Như vậy cũng tốt, đệ phải nhớ kỹ, người Trương gia sẽ không vứt bỏ người nhà mình, bất kể là lúc nào." Đại sư huynh mở miệng nói.



Lúc này Long Linh sư tỷ bưng một bát cháo thịt và phích nước sôi đi vào, đặt cháo thịt bên cạnh tôi, sau đó bắt đầu đổ nước sôi vào trong chậu, pha với nước lạnh, vắt khô khăn lông.

Tôi vội vàng nói để tôi tự tắm, nhưng lại phát hiện ra tay mình căn bản không có sức để nâng lên, Long Linh sư tỷ cười cười: "Hai ngày nay đều là ta rửa cho ngươi, xấu hổ cái gì nữa!"

Nói xong, tỷ ấy lấy khăn lông bắt đầu lau rửa cho tôi.

Mà đại sư huynh lúc này cũng đứng lên, đi ra ngoài.

Cùng lúc đó, ở đạo quan trên đỉnh Hổ Phong của Trương gia, gương mặt Trương Ngọc Dương âm trầm cầm chén trà trong tay, phía trước ông, có mười mấy người đang đỏ mặt tranh cãi không ngừng.

"Khí thế tỏa ra từ thân thể tiểu tử này, chẳng lẽ khi đó các ngươi không cảm nhận được sao? Đó chính là yêu khí, cho dù không phải yêu khí, loại khí tức hung tàn kia cũng không phải là thứ người Huyền Môn chúng ta nên có!" Lúc này một trưởng lão mở miệng hét lớn.

"Không sai. Hơn nữa cho dù không có yêu khí, chiêu thức tiểu tử này dùng cũng rất quỷ dị, căn bản không phải đạo pháp của Trương gia chúng ta, mọi người hẳn cũng nắm được rõ ràng, tiểu tử này mới gia nhập Trương gia chưa được bao lâu, trước đó, cậu ta căn bản chưa từng tu luyện, mà sau khi đến Trương gia, cậu ta cũng từng ra ngoài hai lần. Những chiêu thức kia từ đâu đến, chiêu thức kia, tràn đầy sát khí, quỷ khí âm trầm, căn bản hoàn toàn trái ngược với khí tức với Trương gia chúng ta." Một trưởng lão khác mở miệng nói.

"Hơn nữa ta còn nghe nói, khi Ngọc Tế chết, tiểu tử này còn giống như nhập ma muốn hủy thi thể của sư phụ mình. Các ngươi nói xem, đối với sư phụ mình còn có thể làm ra chuyện như vậy. Nếu đổi lại thành người khác thì có chịu nổi không? Theo ta thấy, tiểu tử này phải trục xuất khỏi môn phái mới được!" Trưởng lão trước đó mở miệng nói.

"Không thể nói như thế, thiên phú của cậu ta mọi người đều nhìn thấy, kẻ này nếu trưởng thành, tuyệt đối có thể mang đến vinh quang vô hạn cho Trương gia ta, hơn nữa, khi luận đạo ở Hoa Sơn, cậu ta không phải vẫn liều mạng để thắng sao? Không như vậy hắn ta cũng sẽ không thà để kinh mạch đứt đoạn cũng muốn đánh bại Cao Thiên Vũ!" Giờ phút này, Thái Thượng trưởng lão nãy giờ không nói mới lên tiếng.

"Ai mà biết được cậu ta rắp tâm làm cái gì. Nói không chừng hành vi của cậu ta là do Yêu tộc sắp xếp, chuyện này ai mà nói chính xác được, hơn nữa ngươi cũng đã nói, hiện tại cậu ta kinh mạch đứt đoạn, chỉ là phế nhân, cậu ta trước đây lợi hại, cũng chỉ là trước đây mà thôi, cậu ta hiện tại không có chút giá trị sử dụng gì với Trương gia chúng ta, còn vì vậy mà đắc tội với những Huyền Môn khác, không đáng!" Tên trưởng lão kia lại nói.

"Ta có biện pháp có thể khôi phục kinh mạch của tiểu tử này!" Lúc này, Trương Ngọc Dương cũng hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Đắc tội những Huyền Môn khác, và mất đi một thiên tài siêu việt, ta cảm thấy mọi người vẫn nên cân nhắc cẩn thận!"

"Cần cân nhắc gì nữa? Biện pháp trưởng giáo ngươi nói đến chính là Côn Luân Chu Quả phải không. Mỗi năm một lần đại hội đạo môn sẽ bắt đầu, ngài muốn lấy được Côn Luân Chu Quả trên buổi đấu giá, nhưng những Huyền Môn khác chắc chắn cũng sẽ không trơ mắt nhìn Côn Luân Chu Quả rơi vào tay Trương gia chúng ta. Đến lúc đó, sợ là bán cả Trương gia đi, mới đổi được một Côn Luân Chu Quá, vậy có ý nghĩa gì? Thái độ của ta rất rõ ràng, giết kẻ này! Chặt đứt tai họa sau này, bán cho những Huyền Môn khác một ân tình, đây mới là lợi ích lớn nhất!" Tên trưởng lão lại nói.

Ông ta vừa dứt lời, một đám người lại bắt đầu ồn ào lên, rất rõ ràng, người muốn giết Trương Long Tâm chiếm đa số, từ đầu đến cuối, cũng chỉ có hai người Trương Ngọc Dương và Thái Thượng trưởng lão mở miệng nói giúp Trương Long Tâm, tất cả những người khác đều ủng hộ việc giết hắn.

Nếu không phải có một phiếu không đồng ý, giờ phút này, Trương Long Tâm đã bị giết rồi.

Trương Ngọc Dương vươn tay xoa huyệt thái dương, thật đau đầu, Ngọc Tế, nếu ngươi ở đây, ta sẽ không phải vất vả như vậy!

Nói đến ta cũng rất xấu hổ, ngươi có tất cả bốn đệ tử, trước khi đi đã dặn ta phải bảo vệ tốt cho họ, hiện tại, Trương Long Đồ kinh mạch đứt đoạn, Trương Long Ấn thân phận bại lộ bị Vĩnh Dạ thiên sư giết chết, hiện tại đồ đệ nhỏ Trương Long Tâm có tương lai nhất, cũng sắp bị người Trương gia bán đi!

Nghĩ đến đây, Trương Ngọc Dương trực tiếp vươn tay vỗ lên thành ghế, híp mắt nhìn những trưởng lão vẫn đang tranh cãi bên dưới, lạnh lùng mở miệng nói: "Chuyện hôm nay đến đây thôi!"

"Không được, ngày mai những người Huyền Môn kia sẽ tới, đến lúc đó cũng không thể ầm ĩ với họ được, không phải sẽ bị chê cười hay sao. Hôm nay vấn đề này nhất định phải có một kết quả!" Tên trưởng lão kia còn chưa chịu buông tha.

"Không sai, ta không biết tại sao Ngọc Dương sư huynh ngươi lại muốn bảo vệ kẻ này, nhưng theo ta được biết, nguồn gốc của hắn cực kỳ đáng nghi. Dường như là một nhân vật lớn nào đó chuyển thế, Ngọc Dương sư huynh có thể tiết lộ cụ thể cho chúng ta là nhân vật lớn nào không?" Có trưởng lão khác lên tiếng.

"Cái này.." Trương Ngọc Dương trầm ngâm một chút, nói thật, kiếp trước của Trương Long Tâm, không thể nói ra được.

Thấy Trương Ngọc Dương không nói, những trưởng lão còn lại cũng bắt đầu cãi vã.

"Hơn nữa ta nghi ngờ tiểu tử này có quan hệ với Vĩnh Dạ thiên sư, trước đó khi cậu ta bị Cao Thiên Vũ chèn ép, là Vĩnh Dạ thiên sư ra tay cứu cậu ta, lần trước cũng thế, Toàn Chân Vương Kinh Long muốn giết người này, cũng bị Vĩnh Dạ thiên sư ngăn cản. Về mặt này, có vấn đề!" Một trưởng lão mở miệng nói.

"Sẽ không phải quân cờ do Vĩnh Dạ xếp vào nằm vùng ở Trương gia chúng ta chứ, giống như Diệp Kiếm Nhất trước đây.." Có trưởng lão không nhịn được mở miệng nói.

"Im miệng, cậu ta không phải Diệp Kiếm Nhất, cậu ta là Trương Long Ấn!" Lúc này Trương Ngọc Dương cuối cùng cũng không nhịn được nữa, giận dữ hét lên.

"Được được, cho dù Diệp Kiếm Nhất không phải người của Vĩnh Dạ, nhưng Trương Long Tâm này cũng không thể giải thích rõ ràng được. Như vậy đi, nghe nói cậu ta cũng tỉnh lại rồi, ngày mai người của Huyền Môn đến, hỏi thăm tiểu tử kia một chút, dặn dò cẩn thận, đến lúc đó xem xem nên giải quyết như thế nào!" Có người nói.



Lời của người này khiến mọi người cảm thấy công bằng. Trương Ngọc Dương biết, đây đã là nhượng bộ cuối cùng của các trưởng lão, nếu mình còn đến chết không đồng ý nữa, chuyện sẽ không dễ giải quyết như vậy.

Ông hít sâu một hơi, mạnh mẽ đè nén cơn giận trong lòng mình xuống, nói: "Cứ như vậy đi, tan họp!"

Hai chữ tan họp được nặn ra từ kẽ răng Trương Ngọc Dương.

Sau khi đám người tản đi, Thái Thượng trưởng lão lúc này mới thở dài một hơi: "Chuyện không dễ giải quyết, nói thật, nếu không có lời của ngươi, hôm nay ta đã giúp phe đối lập rồi, chính ngươi cũng rất rõ ràng, đám người Huyền Môn bên kia sẽ không để cho chúng ta mua được Côn Luân Chu Quả, tiểu tử này đối với chúng ta mà nói, cũng chỉ là một phế nhân! Nếu vì vậy mà đắc tội với những Huyền Môn khác, như vậy chúng ta trong Huyền Môn, có thể nói là nửa bước cũng khó đi!"

"Đám người kia cũng đang mượn cớ này, muốn Trương gia chúng ta mất đi một kỳ tài tuyệt thế!" Trương Ngọc Dương cắn răng nói: "Ta cũng sắp không chịu đựng nổi áp lực.. Ngươi hẳn nên biết rõ, hiện tại vẫn còn khá, nếu kinh động đến đám tiền bối ở sau núi, chuyện này ta thật sự không làm chủ được, dựa theo xu hướng hiện tại, có lẽ tắt.."

"Đúng vậy, ta cũng đang tự hỏi vấn đề này, sau đó điều ta muốn nói chính là, tại sao ngươi phải bảo vệ tên kia như vậy. Đối với Trương gia mà nói, bảo vệ một phế nhân, đắc tội với những Huyền Môn khác, là trăm hại mà không có một lợi." Thái Thượng trưởng lão mở miệng nói.

"Cậu ta là thiên tài." Trương Ngọc Dương nói.

"Không, thiên tài mà kinh mạch đứt đoạn thì không thể coi là thiên tài, ngươi hẳn là rất rõ ràng." Thái Thượng trưởng lão mở miệng nói: "Cậu ta hiện tại, chỉ là một phế vật không tu luyện được mà thôi!"

"Ta sẽ lấy được Côn Luân Chu Quả."

"Không thể nào, Côn Luân Chu Quả bị khống chế. Một năm chỉ có một quả, giá cả bình thường đã đủ để chúng ta tổn thất nặng nề, càng không nói lúc này có mấy Huyền Môn lớn đều ngáng chân chúng ta." Thái Thượng trưởng lão nói tiếp: "Ngươi cũng biết rõ chuyện này. Tiểu tử kia muốn quay về như trước đây, căn bản không có khả năng. Nhớ kỹ, không thể nào. Cậu ta chỉ là một phế vật, hơn nữa, còn là một phế vật phải chết!"

"Haizz." Trương Ngọc Dương thở dài một hơi: "Ta không gánh được nữa rồi, hy vọng ngày mai sẽ có kết quả tốt.."

"Không thể nào, vốn dĩ chúng ta ở thế yếu, ngày mai những người kia còn có Huyền Môn ủng hộ, một khi Trương Long Tâm lên đại điện, nhất định phải chết!" Thái Thượng trưởng lão mở miệng nói.

Trương Ngọc Dương trầm mặc: "Không có biện pháp khác sao?"

"Đây là mưu kế công khai, mưu kế trần trụi, nếu như nói, kinh mạch tiểu tử này còn tốt, có thể cho những kẻ kia nhìn thấy hy vọng môn phái vùng lên, chỉ sợ cho dù chết cũng phải bảo vệ được tiểu tử này, dù sao cùng lắm là mười năm, Huyền Môn cũng là thiên hạ của tiểu tử này. Nhưng vấn đề là, hiện tại tiểu tử này kinh mạch đứt đoạn! Kinh mạch đứt đoạn, thì chỉ đơn giản là một phế vật!" Thái Thượng trưởng lão mở miệng nói.

Trương Ngọc Dương nhắm mắt lại không nói, ông xoa huyệt thái dương của mình, qua một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên mở miệng: "Ta hơi buồn ngủ, nên đi nghỉ trước đây."

"Như vậy cũng tốt." Thái Thượng trưởng lão mở miệng nói: "Nếu có thể thì nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi nhiều một chút, ngày mai mới là lúc thấy máu."

Nói xong, Thái Thượng trưởng lão cũng từ từ ra khỏi đại điện.

Sau khi Thái Thượng trưởng lão rời đi, Trương Ngọc Dương cũng ngẩng đầu lên, nhìn đạo quan, hai mày nhíu chặt: "Ngọc Tế, ta sắp không kiên trì được nữa, nếu ta làm chuyện có lỗi với ngươi, đừng trách ta.."

"Dù sao.." Trương Ngọc Dương thở dài một cái, giọng nói tràn đầy thổn thức và không cam lòng.

"Ta cuối cùng vẫn là gia chủ Trương gia, rất nhiều chuyện không làm chủ được, ta vẫn phải cân nhắc vì lợi ích của Trương gia.."

Trong đạo quan vô cùng yên tĩnh, chỉ có một mình Trương Ngọc Dương đang ngồi trên ghế, từng chiếc đèn tắt đi, trong đại điện chìm vào tăm tối, thỉnh thoảng có tiếng thở dài truyền ra.

Đêm. Một đêm này, có rất nhiều người không ngủ được, có nhiều người đang thở dài, có rất nhiều người đang hả lòng hả dạ, cũng có rất nhiều âm mưu được vạch ra.

Đêm tối vốn dài như vậy.

Cũng không biết đã qua bao lâu, đèn trong đại điện lại sáng lên lần nữa, Trương Ngọc Dương từ trên ghế đứng lên, ông nhìn đạo quan thật lâu, dường như đã đưa ra quyết định gì đó, ánh mắt bắt đầu kiên định.

Chỉ là cơ thể lại bắt đầu cúi xuống.