Ngoài cửa, bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu to, Đông Phương Ngữ Hinh chỉ cảm thấy tinh thần chấn động, bụng một trận đau nhức, sau đó. . .
“Oa. . .”
Một tiếng tiếng khóc thanh thúy , phá vỡ bầu trời u ám.
Cũng vào lúc này, một cái bóng người nho nhỏ màu hồng nhạt bay đến bên giường:
“Oa, tiểu đệ đệ, may là ta đã không tới chậm. . .”
. . .
Mọi người đổ mồ hôi . . .
Tiểu tử đáng chết này , sẽ không phải là vẫn đang chờ tiểu Hoan Hoan chứ?
Đông Phương Ngữ Hinh mệt hôn mê bất tỉnh, Uất Trì Tà Dịch đau lòng nhìn nàng.
Xác định nàng chỉ là đang ngủ, hắn mới quay đầu nhìn về phía tên tiểu tử chết tiệt kia.
Quả nhiên, hắn trừng lớn đôi mắt tròn vo nhìn tiểu Hoan Hoan, khóe miệng thậm chí hơi vểnh lên————
Tiểu tử chết tiệt này, chưa từng thấy dày vò người ta như vậy.
Mà tiểu Hoan Hoan. . .
Uất Trì Tà Dịch nhìn nữ nhi bảo bối của mình, nửa năm nay không biết bé đi đâu nữa, chỉ cảm thấy trưởng thành không ít.
Hơn nữa. . .
Hắn muốn hỏi một chút, nhưng lúc này cảm giác hỏi cũng không cần thiết.
Chỉ có điều, đáng được ăn mừng chính là, bé là tự mình trở về, tiểu Nhạc Nhạc cũng không đi theo. . .
Hắn an tâm.
Hắn cũng không muốn nữ nhi của mình sớm như vậy đã bị người khác bắt cóc đi rồi, đây là bảo bối của hắn.
Ngày hôm nay , nữ nhi bình an trở về, ngay bên người của hắn, lại có nhi tử, chẳng bao giờ nghĩ tới, cuộc sống của mình cũng sẽ hoàn mỹ như thế .
Hắn, rất vui vẻ, cũng rất thỏa mãn. . .
Về phần thế giới bên ngoài, người nào thích quản người đó quản đi, hắn thầm nghĩ coi chừng thê tử của chính mình và hài tử, trải qua những ngày bình yên, vui sướng giống như thần tiên, cái này cũng đã đủ rồi! ——