Uất Trì Tà Dịch muốn nhanh chóng cùng Đông Phương Ngữ Hinh động phòng, nhưng. . . . . .
Hắn phát hiện dường như bản thân không đúng lắm. . . . . .
Hắn rất muốn Đông Phương Ngữ Hinh, nhưng cơ thể. . . . . .
Thế nhưng không hiểu sao không có khí lực, dường như yếu ót, địa phương kia vốn là đã muốn quật khởi , nhưng lúc này lại. . . . . .
Lại mềm nhũn xuống. . . . . .
Đây là chuyện chưa bao giờ có , trong lòng vô cùng muốn, vô cùng muốn, nhưng lực bất tòng tâm.
Là mười mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt ư?
Mà Đông Phương Ngữ Hinh, chỉ là nhắm mắt lại, dường như nàng cũng quá mệt mỏi, suýt chút nữa liền đã ngủ.
Nam nhân, cũng đều có tự tôn của chính mình , lúc này hắn cũng không muốn để cho Đông Phương Ngữ Hinh biết mình không đúng:
“Hinh Nhi, nàng đã mệt như vậy ư? Quên đi, còn nhiều thời gian, chúng ta ngủ một lúc trước đi. . . . . .”
“Được . . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh mơ mơ màng màng nói, nàng thật sự mệt mỏi quá rồi.
Rất nhanh , Đông Phương Ngữ Hinh lại mơ mơ màng màng ngủ rồi.
Tà Dịch lại không hề buồn ngủ, suy nghĩ trong lòng hắn và biểu hiện thân thể hoàn toàn khác nhau, đây dường như là. . . . . .
Chẳng lẽ là trúng độc?
Mà Đông Phương Ngữ Hinh. . . . . .
Tuy rằng hơn mười ngày không nghỉ ngơi, nhưng vẫn ăn đan dược, thì tuyệt đối không có khả năng liền ngủ dễ dàng như vậy a.
Trong lòng Tà Dịch thầm nghĩ không ổn, nhưng hắn cũng không muốn chậm trễ Đông Phương Ngữ Hinh nghỉ ngơi, hắn vội gọi Sư vương ra.
“Đây là trúng độc ư?”
Hắn bất an hỏi, Đông Phương Ngữ Hinh mẫn cảm như vậy , không thể không cảm nhận được độc dược nha.
“Chuyện này. . . . . . Chủ nhân, ta cũng không biết. . . . . .”
Sư vương, cũng không hiểu lắm chuyện trúng độc .
Hơn nữa, là một loại độc thực bí ẩn .
“Ngươi đi tìm Chích lão, quên đi, ngươi ở đây coi chừng Hinh Nhi giúp ta, ta đi. . . . . .”
Sư vương gật gật đầu, nó lặng lẽ ẩn thân, thật ra Đông Phương Ngữ Hinh có Sư hậu coi chừng giúp , bình thường cũng không có chuyện gì.
Uất Trì Tà Dịch nhanh chóng đứng dậy đi tìm người, mà Sư vương cũng không dám chậm trễ.
Chích lão uống rượu ở đằng trước , hôm nay là ngày vui của Đông Phương Ngữ Hinh và Uất Trì Tà Dịch , trong lòng bà và Liệt lão vui vẻ giống nhau.
Bọn họ đã quyết định xong việc sẽ rời đi , dẫn theo mấy người Đông Phương Ngữ Hinh trở về, nếu không nhanh chóng trở về, hiệu trưởng lại đích thân tới bắt người ——
“Chích lão. . . . . .”
Uất Trì Tà Dịch tớivội vàng, mấy người đảo chủ nhìn thấy hắn, khó hiểu hỏi:
“Tà Dịch, sao ngươi lại tới đây. . . . . .”
“Chích lão, ngươi theo ta đi một chút, ta có việc hỏi ngươi. . . . . .”
Tà Dịch chẳng quan tâm trả lời, hắn vội vàng quét trong phòng một cái, dường như. . . . . .
Không thấy được U Minh vương, hắn không phải đến nơi này sao?
Tại sao không ở đây, chẳng lẽ đã rời đi rồi?
Mấy người Chích lão uống rượu đang uống thoải mái , có điều thấy sắc mặt của Uất Trì Tà Dịch không tốt, hai người nhanh chóng đi ra ngoài, bất an hỏi:
“Xảy ra chuyện gì?”
“Ta cảm thấy có chút không đúng, người giúp ta xem thử. . . . . .”
Uất Trì Tà Dịch vươn tay, Chích lão vội bắt mạch, vừa hỏi:
“Tại sao không để Hinh Nhi giúp ngươi xem, y thuật của nàng cũng không kém. . . . . .”
“Nàng. . . . . . Nàng đang ngủ. . . . . .”
Sắc mặt Uất Trì Tà Dịch lạnh lùng, hi vọng, là hắn nghĩ nhiều.
Chích lão nhướng mày, nghi hoặc nói :
“Không đúng nha, trong cơ thể của ngươi dường như có một luồng hơi thở xa lạ áp chế . . . . . .”
Không đúng, quả nhiên không đúng.
“Vậy Hinh Nhi. . . . . .”
Hắn đã nói Đông Phương Ngữ Hinh sẽ không mệt mỏi như vậy , hóa ra là. . . . . .