Không phản ứng, tựa hồ căn bản sẽ không ở trong phòng.
Sắc mặt Chích lão buồn bã, bà vội vàng tiến lên muốn giúp Đông Phương Ngữ Hinh bắt mạch, người trên giường bỗng nhiên tỉnh lại.
Đông Phương Ngữ Hinh từ từ mở mắt ra, nhìn đến Chích lão, không hiểu hỏi:
“Sư phụ, sao người lại ở đây?”
“Hinh Nhi, con...... con tỉnh rồi?”
Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, ôn nhu cười:
“Mấy ngày hôm trước quá mệt, liền ngủ một lát......”
“Thân thể của con không có việc gì chứ?”
Chích lão vẫn có chút lo lắng như cũ, muốn giúp Đông Phương Ngữ Hinh bắt mạch, nhưng nàng cũng không dấu vết tránh đi:
“Sư phụ, người đã quên con cũng là luyện đan sư, con không sao......”
Chích lão nghĩ cũng thấy đúng, nhưng bà vẫn cẩn thận nói:
“Ha ha, sư phụ biết, nhưng Tà Dịch tựa hồ là trúng độc ......”
“Phải không? Không thể nào? Con luôn luôn đều chú ý mà?”
Chích lão nghe nghe trong phòng, cũng không có mùi gì dị thường, hình như, thật sự là bà đa tâm.
“Nhưng tình huống của Tà Dịch có vẻ không đúng......”
Đông Phương Ngữ Hinh cười cười, nhàn nhạt nói:
“Không có việc gì, sư phụ, người đi trước uống rượu đi, con giúp chàng xem là tốt rồi......”
Chích lão xem Đông Phương Ngữ Hinh không thành vấn đề, bà gật gật đầu, cùng Liệt lão chậm rãi đi rồi.
Cửa phòng lại đóng lại, Đông Phương Ngữ Hinh xem Uất Trì Tà Dịch, bỗng nhiên thổi phù một tiếng bật cười:
“Chàng a, liền quá lo lắng rồi, ta biết hôm nay là động phòng hoa chúc của chúng ta, ta cũng biết chàng nhất định sẽ không bỏ qua ta, cho nên ta liền cùng chàng vui đùa một chút......”
Đông Phương Ngữ Hinh từ trên giường xuống dưới, đến bên cạnh một cây nến đỏ, lấy xuống một sợi tơ nhỏ màu trắng, sau đó đi đến phía trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, ném sợi tơ trắng ra ngoài.
“Đây là cái gì?”
Tà Dịch nghi hoặc hỏi.
“Chính là mấy thứ mà chàng cho rằng này nọ...... Tà Dịch, vừa rồi ta thật sự rất khó chịu, cho nên...... Chàng sẽ không tức giận chứ?”
Đông Phương Ngữ Hinh cúi đầu, bộ dáng uỷ khuất đã làm sai chuyện.
Nàng phóng thấp tư thái như thế, Uất Trì Tà Dịch làm sao có thể tức giận được đây?
Nhưng mà, Đông Phương Ngữ Hinh rất ít khi như vậy, biểu cảm như thế, nhưng là cho hắn một loại cảm giác thật đặc biệt.
Hắn đi vài bước, đến bên người Đông Phương Ngữ Hinh, muốn đóng cửa sổ, Đông Phương Ngữ Hinh lại ngăn cản hắn:
“Lại chờ một hồi, cho mùi bay ra......”
Tay Uất Trì Tà Dịch dừng lại, hắn ôm lấy thân mình nhỏ bé của Đông Phương Ngữ Hinh, thấp giọng nói:
“Hinh Nhi, chúng ta rốt cục thành thân, nàng là thê tử của Uất Trì Tà Dịch ta ......”
Lần trước, hắn là Nhân vương, nàng chính là Nhân vương phi của hắn.
Lúc này đây, hắn là thiếu chủ Thiên Thương đảo, nàng chính là thiếu đảo chủ phu nhân duy nhất của hắn.
Đông Phương Ngữ Hinh dựa vào trong lòng Tà Dịch, hạnh phúc nở nụ cười --
“Phấn khích không?”
Xem hai người ôm nhau, Đông Phương Ngữ Hinh vẫn có chút khó có thể tin như cũ.
Đây là nàng sao?
Giống như gương, nữ nhân kia, cùng chính mình thế nhưng giống nhau như đúc.
Không chỉ là dung mạo, chính là thanh âm, thần thái đều là hoàn toàn giống nhau.
Nàng ta chính là chính mình trong gương, chẳn qua, nàng ta có thể làm một ít chuyện mà chính mình không có làm.