Hơn nữa, nam nhân vốn là có thể thú thiếp , cho dù Uất Trì Hiểu Hiểu vào cửa, cũng không khả năng uy hiếp được địa vị của Đông Phương Ngữ Hinh , cho nên. . . . . .
Ông đã làm đúng, hoàn toàn đúng——
“Tà Dịch, Hinh Nhi đâu? Tại sao hai ngày này không thấy được nàng?”
Đông Phương Ngữ Hinh đã hai ngày không lộ mặt, Tà Dịch luôn chỉ một mình một người.
Đảo chủ thấy ở trong mắt, âm thầm đoán bọn họ có thể là náo loạn mâu thuẫn .
“Hinh Nhi đang tu luyện. . . . . .”
Tu luyện?
Đảo chủ khó hiểu hỏi:
“Hinh Nhi không phải bị U Minh Vương điểm huyệt rồi hay sao?”
Ngày đó ông đã ở đó , ngay cả Chích lão và Liệt lão cũng không có cách nào giải được .
“Chuyện này. . . . . . Là mấy người Chích lão giúp nàng giải huyệt . . . . . .”
Mấy người Chích lão ?
Chuyện này, trái lại đảo chủ có hơi tin tưởng.
Bởi vì, Chích lão và Liệt lão không chỉ là người nổi danh trong giới luyện đan và luyện khí , võ công , kiến thức của họ , cũng không phải người bình thường có thể sánh bằng được .
Tuy rằng ngay lúc đầu họ không thể giải huyệt, nói không chắc hai người trở về dốc lòng nghiên cứu, lại có biện pháp .
Hai người này, vốn là nhân vật làm cho người ta ngưỡng vọng, nếu không phải bởi vì Đông Phương Ngữ Hinh và Hoan Hoan có quan hệ với họ, ước chừng cả đời ông cũng không mời nổi bọn họ đến Thiên Thương Đảo ở một lát.
“Phải không? Vậy bây giờ võ công của Hinh Nhi. . . . . .”
Cho dù là Chích lão giúp đỡ, thời gian đã qua ba ngày , võ công của vậy Đông Phương Ngữ Hinh hẳn là cũng đã giảm sút rất nhiều.
“Chuyện này, con cũng không rõ ràng, phải xem bản thân nàng khôi phục như thế nào . . . . . .”
Bởi vì Đông Phương Ngữ Hinh bế quan, hắn cũng không biết tình huống cụ thể.
“À, Tà Dịch, thật ra, Hinh Nhi đúng là một thê tử tốt. . . . . .”
Nói đến sự kiện kia, đảo chủ có chút khó xử.
“Vâng,con biết. . . . . .”
“Chỉ là, bây giờ con cũng hơn ba mươi tuổi , nhưng con cũng chỉ có một đứa con là Hoan Hoan. . . . .”
Đảo chủ quan tâm nhất hỏi chuyện con nối dòng, lời này của ông vừa hỏi ra, Uất Trì Tà Dịch hơi khó hiểu:
“Gần đây bọn con không phải bề bộn à ? Phụ thân, người thấy bọn con ngay cả thời gian cùng một chỗ cũng không nhiều, thời gian đâu ra mà đòi đứa nhỏ?”
Hắn cũng buồn bực , tại sao lại có nhiều chuyện như vậy tìm đến trên đầu của hắn chứ?
“Ha ha, Tà Dịch, phụ thân biết con bận rộn, nhưng. . . . . . Con là thiếu đảo chủ, con nên biết, con không thể chỉ có một nữ nhân là Đông Phương Ngữ Hinh . . . . . .”
Cuối cùng đảo chủ nói ra ý đồ của ông, ánh mắt của Uất Trì Tà Dịch lạnh lùng, không vui nói :
“Phụ thân, ý của người là. . . . . .”
“Ý tứ của phụ thân không quan trọng, quan trọng là, con là thiếu đảo chủ Thiên Thương Đảo , con nên lo lắng là ý tứ của những người khác trên đảo . . . . . .”
Đây là ép buộc sao?
Uất Trì Tà Dịch cười không quan tâm:
“Ở trong lòng , cũng chỉ có một nữ nhân là Đông Phương Ngữ Hinh . . . . . .”
Lúc đầu, có lẽ không sao cả, nhưng đây là ở trước kia hắn không yêu Đông Phương Ngữ Hinh .
Hơn nữa, dựa theo tính tình Đông Phương Ngữ Hinh , nàng cũng tuyệt đối không có khả năng. . . . . .
Cho phép nữ nhân khác ở cạnh hắn.
Hơn nữa, hắn cũng không có hứng thú đối với nữ nhân khác .
“Tà Dịch, vậy người bên ngoài sẽ nói như thế nào? Đừng quên thân phận của con. . . . . .”
Nghe giọng điệu của Uất Trì Tà Dịch kiên quyết như vậy , đảo chủ cũng tức giận:
“Con có thể tự mình chọn một nữ nhân, ít nhất, trước tiên chúng ta ngăn chặn những lời hoang đường của bên ngoài rồi nói sau. . . . . .”