Chưa đến hoàng hôn, một trận mưa đột nhiên ập tới.
Mưa cuối xuân vừa nhanh vừa dày đặc, rơi xuống cây chuối trong biệt viện của vương phủ, phát ra âm thanh khiến người ta lo lắng.
Lăng Vương từ trong cung trở về, chưa đi vào biệt viện, bên trong đã có người chào đón.
Đó là Trung Thư thị lang Đan Văn Hiên.
“Điện hạ, ngài cuối cùng đã trở lại.” Đan Văn Hiên và các thân tín liên can đã đợi nửa ngày ở biệt viện, lòng ông nóng như lửa đốt, vừa nhìn thấy Lăng Vương, không quan tâm đến lễ nghĩa, hỏi thẳng, “Ngàn tính vạn tính, không tính được Ngũ điện hạ quả nhiên ở trong cung. Điện hạ, chúng ta giờ nên làm gì?”
“Đúng vậy điện hạ, hôm nay bệ hạ bảo Ngũ điện hạ dọn đến Hàm Nguyên Điện trước mặt các đại quan, Hàm Nguyên Điện là nơi ở trước đây của cố Thái Tử điện hạ, bệ hạ đến tột cùng có ý gì?”
“Nghe nói bên Lễ Bộ đã bắt đầu định ngày Ngũ điện hạ nhận tổ quy tông, chẳng lẽ…… chẳng lẽ chúng ta thật sự chỉ còn con đường duy nhất là khởi binh?”
Lăng Vương nghe những người này mồm năm miệng mười, không để ý, bước thẳng vào chính đường, ngồi ở đầu.
Có lẽ cảm thấy Lăng Vương không vui, Đan Văn Hiên tự ngậm miệng, quay lại chính đường cùng với các thân tín liên can và Lăng Vương, nháy mắt với La Phục Vưu.
La Phục Vưu gật đầu, đứng dậy vái chào Lăng Vương: “Xin hỏi điện hạ, hôm nay sau khi bệ hạ rời khỏi Thái Y Viện, truyền điện hạ và Tam công tử cùng đến Văn Đức Điện, bệ hạ có nói gì không?”
“Chưa nói gì cả.” Lăng Vương nói, “Ông ta bảo Minh Anh khép lại vụ án của lão ngũ, hỏi hắn còn nhớ lão ngũ hay không.”
Nguyên văn lời của Chiêu Nguyên Đế là: “Sưởng Nhi, khi còn nhỏ ngươi thường đi theo thái nãi nãi lên chùa Minh Ẩn, hôm nay gặp Húc Nhi, có ấn tượng gì với hắn không.”
Vốn là một câu hỏi bình thường, nhưng La Phục Vưu nghe xong, không khỏi nhíu chặt mày.
Ông trầm ngâm một lúc mới nói: “Cái này không đúng, bệ hạ đã biết Tam công tử mất trí nhớ từ lâu, không nên hỏi như thế.”
“Có gì phải nghi ngờ.” Bên kia, Bùi Minh nói, “Bệ hạ là người tai thính mắt tinh, ông ấy hỏi như vậy, chẳng qua nhắc nhở Tam công tử, ông ấy đã nhìn ra ai sắp đặt trò hôm nay.”
“Trò hôm nay? Trò gì?” Đan Văn Hiên không hiểu, “Ý của Bùi đại nhân, chẳng lẽ hôm nay bệ hạ và Ngũ điện hạ nhận nhau là do có người cố tình sắp xếp? Sao có thể? Ai có năng lực này trong cung?”
Lời của ông hoàn toàn ca ngợi chí khí của người khác và hủy hoại oai phong của mình, chưa kịp dứt lời, La Phục Vưu đã nháy mắt với ông.
La Phục Vưu chắp tay nói với Lăng Vương: “Điện hạ, hiện giờ Tam công tử quá sắc bén, đã tìm được Ngũ điện hạ trước một bước, thậm chí hôm nay bệ hạ cũng rơi vào bẫy của hắn. Nếu bệ hạ muốn nâng đỡ Ngũ điện hạ lên ngôi, chưa chắc sẽ không diệt trừ hắn trước. Theo ý thần, chúng ta có thể tạm thời án binh bất động, đợi thấy rõ ý đồ của bệ hạ trước mới tính toán bước tiếp theo.”
Lăng Vương nghe La Phục Vưu nói xong, không cho ý kiến, hỏi Bùi Minh: “Ý của ngươi thì sao?”
Bùi Minh đứng dậy nói: “Bẩm điện hạ, La đại nhân nói không sai. Tam công tử bày ra tình huống này là muốn bệ hạ và điện hạ giao chiến với nhau, nhưng hắn hành động quá vội vàng, dễ bị phản kích. Bệ hạ đã nhìn ra mục đích của hắn, cực kỳ có khả năng sẽ diệt trừ hắn trước, tuy nhiên ——”
Ông dừng lại, chắp tay hành lễ: “Tha thứ cho thần hỏi vài câu bất kính. Điện hạ nghĩ, vì sao bệ hạ bảo Ngũ điện hạ dọn đến Hàm Nguyên Điện?”
“Nếu như không tranh không đoạt, so sánh với Ngũ điện hạ, khả năng điện hạ lên ngôi là bao nhiêu?”
“Nếu điện hạ không lên ngôi, với thủ đoạn của bệ hạ, điện hạ cho rằng kết cục của mình sẽ như thế nào?”
“Mục đích của Tam công tử rất rõ ràng —— hấp tấp ép Ngũ điện hạ nhận tổ quy tông, khiến bệ hạ và điện hạ không có thời gian chậm lại. Tuy nhiên, có lẽ hắn không muốn bảo vệ tính mạng của mình, bởi vì hắn vốn đã bị dồn vào bước đường cùng, cho nên hắn không thèm để ý bệ hạ có ra tay với hắn trước hay không.”
“La đại nhân nói không sai, bệ hạ có khả năng sẽ động vào Tam công tử trước, nhưng sau khi loại bỏ Tam công tử thì sao? Người tiếp theo chính là điện hạ. Mục đích của bệ hạ là nâng đỡ Ngũ điện hạ lên ngôi, Ngũ điện hạ về triều, Tam công tử và điện hạ thực ra là vật xót thương cho đồng loại, môi hở răng lạnh, chẳng qua xem thử ai gặp tai nạn trước mà thôi. Vì thế điện hạ, chỉ có phòng ngừa chu đáo mới có thể bất khả chiến bại.”
“Bùi đại nhân có ý gì?” Đan Văn Hiên nghe Bùi Lan nói xong, giật mình, “Chẳng lẽ còn muốn động binh?”
“Có thể tạm thời không động binh.” Lúc này, Lăng Vương nói, “Nhưng phải chuẩn bị binh mã.”
Bùi Minh nói rất đúng, nếu Chiêu Nguyên Đế không có ý truyền ngôi, muốn ngồi lên ngai vàng là một canh bạc khổng lồ.
Thời cơ không đợi ai cả.
“Tào Nguyên, ngươi lập tức bảo bảy người Dụ Đức và Tuyên Võ ở doanh trại Tây Sơn triệu tập binh mã các nơi, bảo kinh phòng và tuần tra ty nghiêm chỉnh đợi lệnh. Bùi Minh, ngươi nói với Bùi Lan.”
Mọi người cùng nhau đáp lời.
Lăng Vương triển khai xong, nhìn sắc trời: “Gần đây tình hình căng thẳng, nếu không có chuyện quan trọng thì đừng tới biệt viện, giải tán đi.”
……
Mưa xuân tới mau, tạnh cũng mau, Lăng Vương ra khỏi chính đường, mưa đã dứt, hắn vốn muốn ra hậu viện tìm Phương Phù Lan, nhưng thị tỳ của Phương Phù Lan tới bẩm: “Thiếu phu nhân đến Phương trạch để gặp người, nói rằng dùng bữa tối xong mới trở về.”
Lăng Vương “Ừm”, cho thị tỳ lui ra, gọi: “Tào Nguyên.”
“Có thuộc hạ.”
“Hai thứ tử của Phương Viễn Sơn đến Kim Lăng chưa?”
Cái gọi là hai thứ tử của Phương Viễn Sơn, chính là hai thứ đệ mà Phương Phù Lan luôn tâm niệm.
“Bẩm điện hạ, đã đến hôm qua.” Tào Nguyên nói, “Hai người bọn họ biết điện hạ mang bọn họ đến Kim Lăng, trên đường đi vô cùng sợ hãi, lo lắng điện hạ trả thù giúp thiếu phu nhân, lấy mạng bọn họ.”
Lăng Vương nghe vậy, cười lạnh: “Bổn vương muốn lấy mạng chúng, nhưng không phải bây giờ.”
Hắn hỏi: “Vợ con của chúng có bị giam không?”
“Đã bị giam.” Tào Nguyên nói, “Vợ con của bọn họ thậm chí không biết bọn họ là họ Phương, hiện giờ đang làm ầm ĩ.”
“Cứ để bọn chúng làm ầm ĩ.” Lăng Vương nhàn nhạt nói, “Không bao lâu nữa sẽ vĩnh viễn cách biệt.”
Tào Nguyên do dự: “Điện hạ, nếu…… năm đó thiếu phu nhân chịu nhục nhã là do hai thứ đệ của nàng ban tặng, cớ gì điện hạ để bọn họ đoàn tụ? Điện hạ hận bọn họ đã bỏ rơi thiếu phu nhân năm đó, hay là cứ giải quyết bọn họ, sau đó nói với thiếu phu nhân rằng hai thứ đệ của nàng đã chết vì bệnh trên đường đi lưu đày. Đưa bọn họ về Kim Lăng, không nói đến phiền phức, nếu sơ ý sẽ gây ra tai họa.”
Chiêu Nguyên Đế vốn dĩ cực kỳ hận Phương gia, nếu ông biết hai nhi tử của Phương Viễn Sơn không những trốn thoát trên đường lưu đày, mà còn mai danh ẩn tích sống rất thoải mái, tất nhiên sẽ rất tức giận.
Chiêu Nguyên Đế tức giận cũng không sao, chỉ sợ Lăng Vương tự châm lửa thiêu thân.
Tào Nguyên vốn định khuyên Lăng Vương thêm đôi câu, những năm gần đây, mỗi khi Lăng Vương đụng chuyện của Phương thị sẽ dao động.
Trước đây khi Sài Bình còn sống thì đỡ hơn, Lăng Vương có thể nghe ít lời của y, hiện giờ Sài Bình không còn nữa, không ai dám xen vào Phương thị trước mặt Lăng Vương.
Lăng Vương nghe Tào Nguyên nói xong, không trả lời, chỉ hỏi: “Phương Thích, Phương Dứu hiện giờ bị nhốt ở đâu?”
“Trong nhà của điện hạ ở vùng ngoại ô phía tây.”
“Bổn vương qua đó xem thử.” Lăng Vương nói xong, đi ra khỏi biệt viện.
Gã sai vặt của vương phủ đã chuẩn bị xe ngựa, đợi Lăng Vương vào xe ngồi, giơ roi đánh xe rời đi.
Hoàng hôn đang xuống, xe ngựa của Lăng Vương đi qua phố Chu Tước không bao lâu, trong con hẻm nhỏ bên trái đột nhiên xuất hiện một bóng người, hắn nhìn chằm chằm hướng xe ngựa của Lăng Vương rời đi, sau đó quay về phía Tuy Cung.
Túc Đài tới Tuy Cung, đưa ngư phù bên hông cho cấm vệ kiểm tra, đi thẳng đến phòng của Trình Sưởng ở Ngự Sử Đài, vái chào người trước bàn: “Điện hạ.”
Trình Sưởng lấy tay chống trán, nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy Túc Đài đã tới, không mở mắt: “Thế nào?”
“Đám người của Phương phủ đã đến Kim Lăng, hai thứ đệ của Phương Phù Lan, Phương Thích và Phương Dứu hình như cũng tới rồi. Nhưng…… có lẽ bởi vì chuyện kia, Lăng Vương tạm giam hai người này ở nơi khác.”
Trình Sưởng “Ừm”, “Phương Phù Lan không biết mình bị hai thứ đệ làm hại năm đó?”
“Hẳn là không biết.” Túc Đài nói, “Nếu nàng biết, sao lại ngóng trông cả nhà đoàn tụ như vậy. Có lẽ Lăng Vương lo lắng sẽ chạm đến nỗi buồn của Phương thị nên không nói sự thật với nàng, đưa Phương Thích và Phương Dứu về Kim Lăng, đại khái chỉ muốn cho hai người này đóng cảnh gia đình bình an ở trước mặt Phương thị, để Phương thị yên tâm.”
“Xem ra hai thứ đệ này của Phương Phù Lan không sống được bao lâu nữa đâu.” Trình Sưởng nhàn nhạt nói.
Hắn hiểu Lăng Vương, một con người tàn nhẫn độc ác, không thể nào để hai người này sống thoải mái.
Sở dĩ hắn biết chuyện này, không phải bởi vì tin tức của hắn nhanh nhạy.
Rất lâu trước khi Trình Sưởng bị “chôn vùi” trong biển lửa của Hoàng Thành Ty, hắn đã kêu Túc Đài bắt đầu điều tra Phương gia.
Trình Sưởng “mất tích” một năm, Túc Đài vừa dốc sức điều tra nguyên nhân và hậu quả của vụ án Phương phủ, vừa truy tìm tung tích người của Phương phủ năm đó, rốt cuộc phát hiện hóa ra hai thứ đệ của Phương Phù Lan đã trốn thoát trên đường lưu đày, cùng với nguyên nhân chân chính Phương Phù Lan nhảy xuống hồ và gả vào Trung Dũng Hầu phủ.
Túc Đài do dự, chắp tay nói: “Điện hạ, mặc dù hiện giờ chúng ta biết hai thứ tử của Phương gia phạm tội, nhưng không thể lấy chuyện này để bắt ép Lăng Vương. Bọn họ chạy trốn trong lúc bị lưu đày không phải do Lăng Vương làm, vả lại Lăng Vương nghe được chuyện này cũng sẽ muốn lấy mạng hai người bọn họ.”
“Không thể bắt ép Lăng Vương.” Trình Sưởng nói, “Nhưng có thể bắt ép Phương Phù Lan.”
“Mấy ngày nay ngươi phái người theo dõi Phương Phù Lan, khi nào nàng ta chuẩn bị đi gặp hai thứ đệ kia thì phái người tới nói với ta ——”
Trình Sưởng chưa nói xong, bên ngoài đột nhiên có người tới báo: “Điện hạ, Minh Uy tướng quân tới.”
Lời còn chưa dứt đã thấy Vân Hy bước vào phòng.
Túc Đài thấy Vân Hy tới, giơ tay vái chào Trình Sưởng, lặng lẽ lui xuống.
Trời đã tối, trong phòng có ánh đèn lay động, Vân Hy nhìn bóng dáng Túc Đài đi xa, hỏi Trình Sưởng: “Ta đã quấy rầy Tam công tử phải không?”
“Làm sao có thể?” Trình Sưởng nhàn nhạt cười.
Vân Hy nhìn hắn, lại nói: “Lúc ta vừa vào phòng, nghe thấy tên Phương Phù Lan.”
Trình Sưởng nhất thời không đáp, hắn đứng dậy, dẫn nàng ngồi xuống bên cạnh, vốn định rót chén nước cho nàng, nhưng hiện giờ trong phòng của hắn ngoài rượu, chỉ có canh gừng giải rượu, hắn gọi một tiểu lại đi pha trà, sau đó mới nói: “Ừ, ta tìm người tra xét Phương phủ.”
Hắn không nói chi tiết, cũng không kéo dài đề tài này, ngược lại hỏi: “Sao nàng tới đây lúc này?”
“Ta đến phủ của Vọng An, giúp hắn và Điền Tứ thu dọn hành lý, trở lại trong cung ngay canh giờ này.” Vân Hy nói, nàng dừng một chút mới bổ sung, “Hôm nay bọn họ vào cung quá vội vàng.”
Thực ra Vân Hy không cần tự mình đến giúp Ngũ điện hạ thu dọn hành lý.
Có lẽ do áy náy nên mới muốn làm hết sức mình để giúp bọn họ.
Vân Hy ngước mắt nhìn Trình Sưởng: “Sở dĩ Vọng An bị phạt đánh, nhận bệ hạ, tất cả …… đều do một tay Tam công tử sắp xếp đúng không?”
“Có phải Tam công tử đã biết nội ứng của Trung Dũng Hầu phủ là Phương Phù Lan từ lâu rồi hay không?”
Trước khi nàng xuất chinh đến Lĩnh Nam, từng hỏi Trình Sưởng chuyện nội ứng có liên quan đến hầu phủ.
Khi đó nàng bận rộn chiến sự, hắn đang truy tìm “quý nhân”, điều tra nội ứng của Trung Dũng Hầu phủ.
Nàng thậm chí thẳng thắn rằng mình từng nghi ngờ Phương Phù Lan, cũng bảo A Cửu theo dõi nàng.
Nàng nói với hắn, bất kể nội ứng là ai, nàng tuyệt đối không dung thứ.
Nhưng Trình Sưởng lại nói, hắn không có manh mối nào.
“Ta vẫn luôn cho rằng, Tam công tử không nói với ta chuyện Phương Phù Lan là vì sợ ta khó xử, lo lắng ta khó lựa chọn, dù sao nàng đã từng là a tẩu của ta.”
“Giờ nghĩ lại, thực ra không phải như vậy, sở dĩ Tam công tử không nói cho ta biết những việc này, là bởi vì ngài muốn mạng của nàng.”
“Ngài muốn bức tử nàng giống như bức tử Sài Bình lúc trước, đúng không?”
Trình Sưởng nghe vậy, ánh mắt dần dần tối sầm.
Hắn xoay người, bước tới cửa sổ, “Đúng thì sao? Hôm nay nàng tới vì muốn ngăn cản ta, khuyên can ta hay sao?”
“Tam công tử nghĩ như vậy à?” Vân Hy hỏi.
Nàng trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Phương Phù Lan từng cùng ta trải qua khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời, khi đó ta thật sự coi nàng là người thân thiết nhất trên đời, nhưng ——”
Nàng dừng lại, “Nhưng ta đã cứu mạng nàng, ta không hề nợ nàng. Cha ta trung nghĩa cả đời, kết quả bị hại vì Lăng Vương thông đồng với địch, Phương Phù Lan đứng về phía Lăng Vương, hợp mưu với hắn làm hại Tam công tử, tội ác tày trời không thể tha thứ. Ta có thể phân biệt đúng sai, nàng đã trợ giúp làm điều tàn ác, Tam công tử muốn ăn miếng trả miếng, ta sẽ không ngăn cản.”
“Nhưng mà Vọng An,” Vân Hy nói, “Tam công tử biết Vọng An chưa từng có ý định về cung, Tam công tử buộc hắn nhận tổ quy tông, có từng nghĩ hắn và Điền Tứ sẽ rơi vào hoàn cảnh thế nào không? Có từng nghĩ ——”
“Điền Trạch vô tội hay sao?” Không đợi Vân Hy nói xong, Trình Sưởng đã ngắt lời.
“Hắn vốn là Ngũ hoàng tử, năm đó phụ thân nàng xuất chinh là vì hắn phải không? Nếu không có hắn, phụ thân nàng sẽ không chết trận ở Tái Bắc.”
“Hơn nữa hắn rơi vào hoàn cảnh nào thì liên quan gì đến ta? Huynh trưởng ruột của hắn muốn tranh vị với hắn, xưa nay chuyện thừa kế vốn là một đường sinh tử được làm vua thua làm giặc, hắn không có ý tranh chấp thì sao, nếu hắn gánh thân phận hoàng tử, chuyện nên thừa nhận thì nhất định phải thừa nhận.”
“Nhưng hôm nay Tam công tử đi bước này, có từng nghĩ Lăng Vương sẽ làm thế nào không? Bệ hạ sẽ làm sao hay không?” Vân Hy nói, “Ngay cả ta cũng nhìn ra cha con nhận nhau hôm nay là do một tay Tam công tử sắp xếp, chẳng lẽ bệ hạ không nhìn ra? Nếu ông ta biết, chắc chắn sẽ coi Tam công tử là một mối họa lớn, chỉ sợ người đầu tiên bị loại bỏ là Tam công tử!”
“Ông ta đã diệt trừ ta từ lâu! Sớm một ngày hay trễ một ngày thì có gì khác nhau?” Trình Sưởng quay người lại, nhìn Vân Hy, ánh mắt hiện lên sự hung ác và nham hiểm, “Ông ta ở trên cao nhìn xuống ta như một con kiến không phải một ngày hai ngày, hôm nay ta bày ván này thì thế nào? Ông ta có bản lĩnh thì giờ tới lấy mạng ta đi. Ông ta sẽ không, ông ta còn muốn khổ cực thu xếp, dùng ta như một con bài mặc cả để kiềm chế một nhi tử khác của ông ta.”
Trình Sưởng nhìn Vân Hy, đột nhiên bật cười: “A Đinh, hay là ta nói cho nàng biết một bí mật nhé.”
“Nàng biết vì sao Phương Phù Lan phải gả vào Trung Dũng Hầu phủ hay không?”
“Thực ra nàng ta đã bị điên trước khi gả vào hầu phủ.”
“Trong lòng nàng ta chưa hề có Vân Lạc. Đáng tiếc Trung Dũng Hầu phủ có ơn đối với nàng ta sâu nặng như núi, đổi lại là lấy oán trả ơn.”
Hắn đến gần Vân Hy một bước, nhưng không rời khỏi bóng tối trước cửa sổ: “Phương Phù Lan này, nàng không hận nàng ta hay sao? Ta giúp nàng giết nàng ta được không?”
“Còn Lăng Vương, hắn thông đồng với địch phản bội | quốc gia, tội ác tày trời, hại phụ thân nàng chết trận một cách vô tội, ta cũng giúp nàng lấy mạng hắn, được không?”
“Ta sẽ tự đi lấy bằng chứng Lăng Vương thông đồng với địch, ta cũng sẽ để Phương Phù Lan trả giá đắt, nhưng ta không hy vọng ngài dùng thủ đoạn ngọc nát đá tan như vậy giúp ta.”
“Tam công tử có biết hậu quả ra sao khi làm như vậy không? Ngài nhúng tay vào, bệ hạ tuyệt đối sẽ không giữ lại ngài! Tam công tử muốn trả thù, ta không ngăn cản, nhưng ta hy vọng ngài có thể buông tha cho chính mình!”
“Buông tha cho chính mình?” Sắc mặt Trình Sưởng bỗng dưng trầm xuống, “Bọn họ chịu buông tha cho ta không?!”
Hắn chỉ về phía Văn Đức Điện: “Lần đầu tiên ta rơi xuống nước là do ai làm, bị người đuổi giết ở nhà thuỷ tạ của Bùi phủ là người nào làm, người kia biết rõ trong lòng nhưng bắt ta phải nhịn, nhiều lần hứa hẹn một ngày nào đó sẽ trả lại công bằng cho ta!”
“Sau khi rơi xuống vách núi, ta cửu tử nhất sinh trở về, nhìn thấy Vận Vương bình an vô sự, Lăng Vương cũng bình an vô sự, ngay cả Sài Bình chưa hề bị chút trừng phạt nào! Bọn họ vừa giả vờ phái mấy ngàn cấm vệ tìm ta khắp nơi, vừa xử lý vài ám vệ và khép lại vụ án một cách qua loa, đây là thế nào?!”
“Hai nhi tử của ông ta giết ta một lần hai lần ba lần, ông ta không giải quyết, ta chẳng qua tố cáo Vận Vương một lần trên triều, ông ta tỏ ra yếu thế rồi khích lệ ta sa đọa, không cần tốn nhiều sức đã dồn ta vào đường cùng! Nhưng nàng biết ta sống sót như thế nào hay không?!”
“Thực ra ta chưa từng sống sót.”
“Mỗi một lần, ta rõ ràng đã chết.”
“Rơi xuống vách núi vạn trượng, bị nhốt trong biển lửa thiêu đốt thân thể, ta đã trải qua những đau đớn đó.”
“Ta chỉ ‘chết đi sống lại’ mà thôi.”
“Ta từ Dương Châu trở về, hoàng đế nghe nói có hi vọng tìm được Trình Húc, trước tiên uỷ quyền cho ta. Ông ta biết ta muốn trả thù Lăng Vương, lợi dụng ta để kiềm chế hắn. Ông ta tính toán quá hay, biết một thân vương tới tình trạng này, nếu phản nghịch sẽ bị giết. Chờ diệt trừ Lăng Vương xong, tùy ý gán cho ta tội ‘mưu phản’, giết là được.”
“Ông ta vừa đẩy ta đến ngõ cụt từng bước một, vừa nói ta sống lại từ cõi chết có phúc lớn mạng lớn, tất nhiên hết rủi sẽ tới may.”
“Ông ta vừa mời pháp sư trừ tà cho ta để cuộc đời ta không còn oán hận, vừa đẩy ta vào vực sâu vạn trượng.”
“Ta từng chịu nỗi đau tan xương nát thịt, nỗi khổ bị lửa thiêu đốt cả người, lại phải trơ mắt nhìn bọn họ trò chuyện vui vẻ ở trước mặt ta, ngày qua ngày chịu đựng bộ mặt đạo đức giả bẩn thỉu của bọn họ, ta cảm thấy ghê tởm.
“Ghê tởm đến cực điểm!!”
Trình Sưởng nói xong, phẩy tay áo thật mạnh.
Tay áo dài xẹt qua chiếc bàn cao trong góc, bình sứ Thanh Hoa trên bàn rơi xuống “bang”, vỡ tan tành trên mặt đất.
Cả người Trình Sưởng hơi run rẩy vì tức giận, nhưng hắn mau chóng yên tĩnh lại, tựa như đang cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, hắn chỉ cắn răng, nói từng câu từng chữ: “Ta mặc kệ bọn họ là hoàng đế hay là hoàng tử, cho dù là đức Phật tạo phước cho nhân gian muôn đời cả ngàn kiếp, nếu bọn họ thiếu ta, dùng hết cả đời cũng không bồi thường được.”
“Không tự tay đâm kẻ địch thì không thể an ủi nỗi hận của ta.”
Gió đêm dần dần nổi lên, xuyên qua cửa sổ len vào, thổi tung y phục gấm của Trình Sưởng.
Hoa văn đám mây trên vạt áo dâng lên, thoạt nhìn giống như vết máu.
Nhưng đó không phải là máu bắn tung tóe trên người hắn ngày Sài Bình chết.
Mà là máu của chính hắn, là máu chảy khắp cơ thể khi hắn rơi xuống vực sâu và ẩn mình trong biển lửa đặt chân vào địa ngục.
Vân Hy nhìn Trình Sưởng, bất giác có một cơn ớn lạnh lan tràn trong lòng.
Không phải trái tim băng giá, mà là một loại hận gần như đồng cảm, tựa như bản thân mình cũng bị.
Nhưng trên đời này, có lẽ căn bản không tồn tại thứ gọi là đồng cảm giống như bản thân mình cũng bị, mặc dù nàng dùng hết sức để lắp đầy cũng không thể giúp hắn chia sẻ một hai phần vạn.
Đèn cháy đã lâu, tim đèn phát ra tiếng, trong phòng tối sầm ba phần.
Vân Hy đến gần Trình Sưởng vài bước, cùng hắn đứng trong bóng tối, nhẹ giọng hỏi: “Tam công tử quyết định ra sao?”
“Quyết định ép Lăng Vương và bệ hạ giao chiến, quyết định ăn miếng trả miếng trả thù Phương gia?”
“Ta sẽ giúp Tam công tử.”
“Không cần, nàng đừng dính vào,” Trình Sưởng quay mặt đi, “Không sạch sẽ.”
Không ai biết con đường này sẽ kết thúc như thế nào.
Nàng tốt như vậy.
Hắn không muốn nàng có kết cục như hắn.
“Ta không sợ.” Vân Hy nói.
Nàng mỉm cười: “Ta là tướng quân, ta đánh giặc, đã thấy máu, 6 tuổi đã nhìn thấy thi thể của các tướng sĩ chất cao như núi.”
“Cho nên, ta không yếu đuối như Tam công tử nghĩ.”
Ngược lại, chắc hắn đã sống ở một nơi rất tốt đẹp trước đây.
Cho nên mới xa cách và nhẹ nhàng như vậy, gặp phải bất công, phản kháng mạnh mẽ đến thế.
Vân Hy nói: “Từ nay về sau, ta sẽ là cây mâu sắc bén nhất của Tam công tử.”
“Tuy rằng…… Ta còn hy vọng Tam công tử có thể buông tha cho chính mình, nhưng ta hiểu ngài đã chịu đựng hết thảy, nếu ngài không thể ——”
Nàng cười.
Bọn họ đều là thân thể phàm trần, không ai có thể mọc ra hai cánh bay khỏi vực sâu, cho dù dùng tay không leo lên, lòng bàn tay cũng dính đầy vết máu, đã thấy xương cốt, cũng không thể rời khỏi mặt đất một trượng.
“Nếu ngài không thể, ta sẽ nhảy xuống cùng ngài, ở lại nơi này với ngài.” Vân Hy nói, “Tam công tử từng nói, ngài không phải là người của thế giới này, nhưng ta hy vọng ngài biết, ở thế giới này, ngài từ đầu đến cuối không phải một mình.”