Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 145



Ngũ hoàng tử về cung, đại nội lập tức bận rộn, Hàm Nguyên Điện vừa được thu dọn thỏa đáng, Lễ Bộ và Thái Thường Tự bắt đầu chuẩn bị công việc tế tổ quy tông.

Cuối tháng có vài trận mưa, mùa hè oi bức đột nhiên ập tới, ánh nắng chói chang rơi xuống tầng mây, chiếu sáng cả mặt đất.

Hôm nay phải đi thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, Điền Trạch vừa hạ triều đã vội vàng về Hàm Nguyên Điện, cung nhân thay thường phục cho hắn.

Đang chỉnh y quan, chợt nghe phía sau vang lên một tiếng “bang” giòn vang, Điền Trạch xoay người lại nhìn, hóa ra là một tiểu cung tì mới làm gãy cây thước ngọc trên bàn.

Tiểu cung tì thấy ảnh hưởng đến Ngũ điện hạ, sợ hãi quỳ xuống, dập đầu nói: “Xin điện hạ tha tội, xin điện hạ tha tội.”

Điền Trạch khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không sao, ngươi đứng dậy đi.”

Nhưng tiểu cung tì không dám đứng dậy, vẫn quỳ sát đất, hai vai run rẩy.

Không có gì đáng ngạc nhiên.

Nếu trước mặt là một hoàng tử bình thường thì thôi, sau khi Ngũ điện hạ về cung, có thể thấy bệ hạ rất yêu quý hắn —— không những tự mình dạy hắn xử lý chính sự và cung vụ, ngay cả chùa Minh Ẩn bị bỏ hoang nhiều năm cũng được tu sửa lại —— nghe nói Ngũ điện hạ muốn nhận tổ quy tông tại đây.

Điền Tứ đứng một bên thấy tình cảnh này, cúi đầu đi tới: “Ngươi đi xuống đi, nơi này, nơi này giao cho ta.”

Tiểu cung tì như được đại xá, dập đầu với Điền Trạch, lập tức lui xuống.

Không bao lâu sau, các nội thị sửa lại y quan cho Điền Trạch cũng lần lượt rời khỏi điện.

Điền Trạch thấy một mình Điền Tứ nhặt cây thước gãy dưới đất, ngồi xổm xuống, cùng hắn dọn dẹp.

Điền Tứ ngăn cản hắn, nói: “Điện hạ, đừng, đừng……”

Nhưng Điền Trạch lắc đầu, đi tới tủ sách lấy một xấp giấy cói.

Bọn họ đã quen với cuộc sống nghèo khó, nay không thích ứng với sự vinh hoa phú quý bất ngờ, chỉ nghĩ đây là loại ngọc tốt, lấy giấy cói gói từng miếng cẩn thận, có lẽ sau này có thể dùng làm chuyện khác.

Điền Trạch vừa nhặt ngọc, vừa chậm rãi nói: “Tiểu cung tì vừa rồi, giống A Linh.”

Bạch Linh thích Điền Trạch, Điền Tứ biết, trước đây Vân Hy còn đề cập vấn đề hôn sự cho nàng.

Nhưng Điền Trạch uyển chuyển từ chối, bởi vì hắn luôn nghĩ rằng bọn họ cuối cùng sẽ trở lại Tái Bắc, ở với chú câm cả đời.



Nhưng bây giờ hoảng sợ tiến vào cung, những sắp xếp của ngày xưa tan thành mây khói trong cái lồng hoa lệ này.

Cho nên Điền Trạch nhắc tới Bạch Linh, không phải thích, chỉ là hoài niệm mà thôi.

Điền Tứ nói: “Ta, ta lúc trước, gặp được chú câm.”

Điền Trạch đột ngột ngẩng đầu nhìn hắn: “Thật à?”

Điền Tứ gật đầu: “Ông đi theo Trung Dũng quân cũ tới Kim Lăng. Ông nói, nếu ngài, ngài, thích Kim Lăng, có thể ở lại đây. Ngài, ngài là người có học, có ít nhiều hoài bão trong lòng, ông hiểu rõ.”

Điền Trạch trầm ngâm một lát, đang định nói thì Ngô Mão đã tự mình đến mời hắn.

“Vốn nên thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, Ngũ điện hạ có thể tự mình tới Từ Thanh Cung. Hôm nay thật trùng hợp, Tông Thân Vương điện hạ vào cung, bệ hạ bảo tạp gia tới đây truyền Ngũ điện hạ đến Văn Đức Điện, gặp thân vương điện hạ trước, sau đó lại cùng nhau đến Từ Thanh Cung.”

Điền Trạch sửng sốt khi nghe tin Tông Thân Vương chủ động vào cung.

Mấy năm nay hắn ở Kim Lăng, Trình Sưởng mất tích hai lần, Vân Hy tìm Trình Sưởng khắp nơi, hắn cũng từng giúp đỡ.

Hắn biết Tông Thân Vương giận Chiêu Nguyên Đế, từ lúc Trình Sưởng biến mất ở Hoàng Thành Ty, Tông Thân Vương luôn cáo bệnh ở trong phủ, có lần Chiêu Nguyên Đế đích thân tới cửa, ông cũng từ chối không gặp.

Bây giờ Trình Sưởng bình an về cung, tuy rằng quan hệ giữa hai huynh đệ đã dịu đi, nhưng đây là lần đầu tiên trong năm Tông Thân Vương chủ động vào cung.

Điền Trạch không nói thêm điều gì, nhỏ giọng trả lời “Ừm”, được Ngô Mão dẫn đến Văn Đức Điện.

Tông Thân Vương vô cùng tuấn tú khi còn trẻ, nay đã qua thời kỳ sung mãn trẻ trung, tóc mai hơi bạc, phong cách vẫn nhẹ nhàng như xưa. Điền Trạch chào ông, ngồi xuống nói chuyện với ông và Chiêu Nguyên Đế một lúc, thấy mặt trời sắp lặn, cùng nhau đi đến Từ Thanh Cung.

Hôm nay là gia yến, Từ Thanh Cung đã chuẩn bị bữa tối, nhưng Trình Sưởng và Lăng Vương không tới, chỉ có Vận Vương và tiểu hoàng tử có mặt.

Thân phận của Uyển tần không rõ ràng, hiện giờ Điền Trạch được ghi trong sổ đồng dưới danh nghĩa của một phi tần đã mất sớm, vẫn tên là Trình Húc, trong gia phả lại viết dưới danh nghĩa của cố Hoàng Hậu, nói rằng được cố Hoàng Hậu tự mình nuôi dạy từ nhỏ, cho hắn một thân phận đích hoàng tử rất có thể diện.

Sau gia yến, không thể nhắc tới quá khứ, lúc hoàng quyền thay đổi, càng không được đề cập đến tương lai.

Thiên gia có quá nhiều bí mật, huyết thống tình thân càng ngày càng bong ra trong giao tranh kịch liệt, hai người dính quá nhiều máu đều không tới, nói những chuyện râu ria bình thường, giống như biểu diễn trên sân khấu mà không trang điểm, cực kỳ nhạt nhẽo, ngay cả món ăn trân quý trên mâm ngọc cũng vô vị.

Thái Hoàng Thái Hậu uể oải, chỉ đụng đũa ngọc vài lần đã hài lòng.

Những người còn lại đành phải dừng đũa theo.

Chiêu Nguyên Đế và Tông Thân Vương đưa Thái Hoàng Thái Hậu về tẩm cung, đi về phía trước cung điện dọc theo con đường dưới ánh trăng.

Tới ngã rẽ, Tông Thân Vương vái chào Chiêu Nguyên Đế, xin cáo từ: “Bệ hạ, trời tối rồi, thần đệ còn có chuyện quan trọng ở Lễ Bộ, xin cáo lui trước.”

Chiêu Nguyên Đế liếc ông, nhàn nhạt cười: “Đi đi.”

Đợi bóng dáng của Tông Thân Vương biến mất ở lối vào hành lang, Chiêu Nguyên Đế thở dài: “Bình Tu càng lúc càng xa trẫm.”

Giọng ông có chút buồn bã, Ngô Mão đi theo phía sau nghe vậy, vội vàng nói: “Bệ hạ nói chi vậy, bảy tám ngày nữa, Ngũ điện hạ sẽ nhận tổ quy tông. Thân vương điện hạ phụ trách Lễ Bộ, ngày ngày bận rộn, chẳng thấy bóng dáng đâu, không phải toàn bộ thể xác và tinh thần đều lo lắng cho chuyện của bệ hạ và cháu ruột hay sao? Vậy mà thân vương điện hạ còn đặc biệt tới nói chuyện với bệ hạ, không phải thân mật thì là gì?”

Chiêu Nguyên Đế cười: “Ngươi lão già này, biết nắm tâm tư người khác.”

Nhưng nụ cười chậm rãi biến mất, bình tĩnh nói: “Trong cung, trẫm biết người nào suy nghĩ ra sao.”

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua cung lâu, lúc này đầu hè, tới canh giờ này đã không còn quá nóng, gió giống như thấm lạnh, Chiêu Nguyên Đế đi về phía trước ngược gió, gọi: “Tuyên Trĩ.”



Tuyên Trĩ đi theo bên cạnh chắp tay nói: “Có mạt tướng.”

Chiêu Nguyên Đế hỏi: “Gần đây Huyên Nhi có truyền gặp La Phục Vưu và Bùi Minh ở ‘quán trà’ không?”

“Bẩm bệ hạ, từ ngày hôm trước sau khi bệ hạ triệu kiến Lăng Vương điện hạ, gần đây điện hạ không truyền gặp La đại nhân và Bùi đại nhân nữa.”

Mấy ngày trước, Chiêu Nguyên Đế triệu kiến Lăng Vương, không có gì, chỉ tùy tiện gõ vài câu, nhân tiện nhắc nhở hắn, sau khi Trình Húc nhận tổ quy tông, người đầu tiên mà hoàng đế muốn diệt trừ không phải là hắn, mà là vương thế tử Trình Sưởng đang nắm quyền lực.

Nói trắng ra là cho hắn hiểu, dù sao Lăng Vương cũng là máu mủ ruột thịt của Chiêu Nguyên Đế, chỉ cần hắn án binh bất động, thành thật giao quyền, Chiêu Nguyên Đế sẵn sàng giữ mạng hắn.

Hiện giờ xem ra, Lăng Vương nghe tiếng đàn cũng biết nhã ý.

Hắn thông minh từ nhỏ, Chiêu Nguyên Đế luôn biết điểm này.

Chiêu Nguyên Đế gật đầu: “Sau khi Húc Nhi trở về, trẫm hiện giờ đã có chút thông suốt. Mấy năm nay, trẫm có lỗi với Huyên Nhi, nếu hắn chịu giao quyền, chờ Húc Nhi lên ngôi, sẽ cho Huyên nhi đi U Châu, hoặc là Ký Châu. Hắn vẫn luôn yêu thích Phương thị, tuy rằng hoa tàn liễu héo, nhưng trẫm sẽ cho phép hắn mang theo nàng đi cùng.”

“Sưởng Nhi thì sao, gần đây đang làm gì?” Chiêu Nguyên Đế lại hỏi.

“Bẩm bệ hạ, gần đây ngoại trừ gặp Vệ đại nhân một lần, Tam công tử dường như…… không làm gì cả.”

Chiêu Nguyên Đế hơi sửng sốt: “Ngay cả ngươi cũng không thăm dò được hư thật?”

Ông lại nói: “Sưởng Nhi âm thầm nuôi dưỡng không ít phủ binh của Tông Thân Vương phủ, nhưng xét đến cùng, không phải là đối thủ của cấm vệ trong cung. Tuy rằng Vệ Giới hơi hành động theo cảm tình, nhưng hắn biết đúng mực, đến lúc đó một khi khởi binh, hắn nhiều nhất là phái thân tín bảo vệ Sưởng Nhi, tuyệt đối sẽ không để mất binh mã của Hoàng Thành Ty, trẫm yên tâm điều này. Hiện giờ Vân Lạc đã trở lại, cho dù Vân thị nữ hướng về Sưởng Nhi, Trung Dũng quân cũ rốt cuộc là nghe lệnh Tuyên Uy, oan khuất của Trung Dũng hầu phủ có liên quan đến việc Húc Nhi có lên ngôi hay không, Tuyên Uy không có lý do gì sẽ giúp Tông Thân Vương phủ, lẽ ra trẫm không cần lo lắng, nhưng.…”

Nhưng không hiểu sao, ông luôn có chút bất an, tựa hồ sẽ có biến hóa bất ngờ nào đó.

Giống như Trình Sưởng chết đi sống lại hết lần này đến lần khác.

Chiêu Nguyên Đế không nói ra nửa câu sau.

Thật lâu sau, ông lại thở dài: “Huyên Nhi thật sự…… ngàn không nên, vạn không nên, không nên động vào Sưởng Nhi. Một người như vậy, một khi động vào sẽ có vô vàn rắc rối sau này.”

Tuyên Trĩ nghe bốn chữ “vô vàn rắc rối”, giật mình, vái lạy Chiêu Nguyên Đế.

Một khi ai đó bị đế vương coi là vô vàn rắc rối sau này, chỉ có một kết cục, là giết.

Không từ thủ đoạn, không hỏi nhân quả, chỉ giết.

Gió đêm càng lúc càng mạnh, một hàng nội thị và cung tì đi theo sau Chiêu Nguyên Đế xuyên qua hành lang, đi về phía thềm son mênh mông.

Bọn họ đều cụp mắt, rõ ràng không có biểu tình gì, nhưng nhìn kỹ, trong ánh mắt có một tia hoảng sợ.

Không biết có phải do nghe bốn chữ “vô vàn rắc rối” hay không, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác thê lương sinh tử vô thường.

Những người như bọn họ giống như con kiến, ở trong mắt đế vương, mạng của bọn họ đều không đáng giá.

Chiêu Nguyên Đế nói: “Đứa con trai này của Bình Tu quá mạnh, đừng nói đến Phưởng Nhi, e rằng ngay cả Huyên Nhi cũng không phải là đối thủ của hắn.”

Ông nói: “Trẫm là người ích kỷ, nhất định phải có lỗi với Bình Tu.”

Khi đó tiên đế đột ngột qua đời, trong cung rối loạn một trận, con vua đều đối với tôn vị như hổ rình mồi, một mình ông ở bên ngoài, nếu không nhờ Tông Thân Vương giúp ông ổn định triều đình, diệt trừ nguy hiểm, e rằng ông đã rơi vào kết cục da ngựa bọc thây.

Sau khi ông lên ngôi, Tông Thân Vương giao quyền, xưng thần, mấy năm nay không hề đi quá giới hạn nửa bước đối với hoàng quyền.



Chiêu Nguyên Đế từng thề sẽ luôn đối đãi Tông Thân Vương như huynh đệ thân thiết nhất suốt cuộc đời.

Đáng tiếc, vẫn phải đi tới bước này.

“Sưởng Nhi quá mạnh.” Chiêu Nguyên Đế lại nói lần nữa, “Không ai trong số các nhi tử của trẫm là đối thủ của hắn.”

Một người đầy bản lĩnh khiến cho đế vương kiêng kị, không biết là họa hay là phúc.

Chiêu Nguyên Đế hỏi: “Tuyên Trĩ, ngươi trung thành với trẫm phải không?”

Tuyên Trĩ lập tức chắp tay nói: “Bẩm bệ hạ, thần là thần tử của bệ hạ, đương nhiên trung thành với bệ hạ.”

Chiêu Nguyên Đế liếc hắn, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Hiện tại đã gần đến tháng 5, hai ngày trước thái y bắt mạch cho trẫm, nói nhỏ với trẫm vài lời thật lòng.”

“Ông ấy nói, e rằng trẫm sẽ không ngắm được mơ vàng của mùa thu năm nay.”

“Trẫm có lẽ sẽ chết vào mùa hè này.”

Tuyên Trĩ nghe vậy sửng sốt, cúi đầu quỳ xuống: “Bệ hạ đừng nói như vậy, bệ hạ là ngôi cửu ngũ, có trời cao phù hộ ——”

“Trẫm biết thân thể mình, trẫm tự biết.” Không đợi Tuyên Trĩ nói xong, Chiêu Nguyên Đế đã ngắt lời.

“Trẫm hỏi ngươi, cho dù trẫm già yếu thế này, bệnh đến cỡ này, ngươi cũng trung thành với trẫm à? Sẽ không đợi trẫm đi xa rồi chọn chủ mới chứ?”

Tuyên Trĩ quỳ sát đất lạy Chiêu Nguyên Đế: “Bẩm bệ hạ, mạt tướng thề trung thành với bệ hạ đến chết.”

Chiêu Nguyên Đế cười: “Vậy thì tốt.”

“Oan oan tương báo khi nào mới dứt, để trẫm lo liệu thỏa đáng hết thảy đi.”

“Ngươi yên tâm, trẫm đã nghĩ ra một biện pháp rất hoàn mỹ, đến lúc đó, trẫm sẽ không làm khó dễ ngươi.”

Chiêu Nguyên Đế nhìn bầu trời nơi xa xôi, các vì sao trải rộng khắp bầu trời đêm, có lẽ bởi vì quá sáng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những đám mây lãng du.

Vì thế ông hỏi: “Ngươi nghĩ, ngày mai sẽ nắng hay mưa?”

Nhưng không đợi Tuyên Trĩ đáp, ông đã đi vào tẩm cung một mình.
— QUẢNG CÁO —