ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 190: Muốn mặt dày hay sao?



Lâm Nhã Hiên nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là tròn bảy giờ.

Mọi người trong nhà họ Tần lo lắng thúc giục như vậy, đoán chừng là Mục Hàn sắp thua cược rồi.

Nghĩ cũng phải.

Nhà họ Tần chẳng qua chỉ là gia tộc giàu có hạng hai ở Sở Bắc thôi, sao có thể lọt vào mắt thần của anh Long – đại gia thần bí đến từ Đông Hải chứ?

Nếu đã phải rời đi thì cũng phải ăn mặc cho xinh đẹp, ra đi trong vẻ phong độ.

Thấy Lâm Nhã Hiên chú tâm vào chuyện ăn mặc, Mục Hàn đầy kinh ngạc, khen ngợi: “Hôm nay vợ đẹp quá!”

Khuôn mặt của Lâm Nhã Hiên đỏ bừng, giận dỗi nói: “Chẳng lẽ bình thường không xinh sao?”

“Bình thường cũng xinh”, Mục Hàn mỉm cười, nói: “Nhưng hôm nay em đẹp một cách đặc biệt! Vợ à, có phải em thấy chúng ta sắp thắng cho nên mới cố ý ăn mặc xinh đẹp như vậy không?”

Lâm Nhã Hiên: “…”

Mình đâu có cảm thấy sẽ thắng đâu, mình nghĩ là sắp thua ấy!

Mục Hàn lái chiếc xe Jeep của Chúc Long chở Lâm Nhã Hiên tới công ty Tần Thị.

Mọi người trong nhà họ Tần đã đợi ở đây từ lâu.

“Chà, đến rồi kìa!”, nhìn thấy Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên, Trương Hạo bỗng cười híp mắt nói: “Nếu mọi người đã đến đông đủ rồi, vậy công bố kết quả trước đi!”

Nói xong, Trương Hạo nhìn về phía Tần Nam.

Tần Nam gật đầu nói: “Bây giờ ông chính thức tuyên bố, Lâm Nhã Hiên tự động từ chức phó tổng giám đốc của công ty Tần Thị!”

“Đợi đã!”, Mục Hàn lập tức chen ngang lời của Tần Nam, anh đưa tay chỉ vào đồng hồ treo trên tường và nói: “Còn mười phút nữa mới tới bảy rưỡi, chưa đến giờ mà mọi người đã tuyên bố trước, làm vậy không đúng theo quy tắc nhỉ?”

“Cậu mà cũng biết còn mười phút cơ”, Trương Hạo khinh thường: “Cậu tưởng với địa vị của tập đoàn Phi Long, họ sẽ bỏ ra mười phút để đi thêm một slot vào danh sách khách mời cho nhà họ Tần chúng ta sao?”

“Đúng là mơ mộng hão huyền!”

“Đúng đó!”, Vương Binh cũng nói: “Mục Hàn, cậu đã thua rồi”.

“Dù để cậu chờ tới bảy rưỡi thì đã sao, chẳng phải kết quả vẫn như vậy ư?”

“Nếu cậu không dám nhận thua thì cứ nói thẳng!”

“Đều là người một nhà, chúng tôi sẽ không khinh thường cậu đâu!”

Những người khác trong nhà họ Tần đồng loạt lên tiếng ủng hộ.

“Mục Hàn, chúng ta nhận thua đi!”, Lâm Nhã Hiên đã chuẩn bị tâm lý từ sớm.

“Không! Em chưa thua!”, Mục Hàn lắc đầu, đồng thời anh cầm điện thoại lên, gọi cho Chúc Long, vô cùng bất mãn quát tháo: “Mẹ kiếp, sao cậu vẫn chưa tới?”

“Tôi đã tới cổng khu nhà của nhà họ Tần rồi!”, Chúc Long đáp.

Lúc này, ngoài cửa khu nhà của nhà họ Tần vang lên một loạt những tiếng trôi dạt của xe hơi, lốp xe và mặt đất ma sát với nhau lóe lên tia lửa.

Một chiếc xe Land Rover dừng lại.

Chúc Long đi vào khu nhà của nhà họ Tần dưới ánh mắt nhìn chằm chằm đầy kinh ngạc của mọi người, anh ta đi tới chỗ Tần Nam và Ngô Tâm Ưu rồi nở nụ cười hỏi: “Chắc hẳn hai vị là ông cụ Tần và bà cụ Tần nhỉ?”

“Cậu là?”, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu mặt đầy dấu hỏi.

“Chào hai vị, tôi họ Long, là tổng giám đốc của tập đoàn Phi Long! Ông bà có thể gọi tôi là Tiểu Long!”, Chúc Long lấy thư mời ra, đưa tới tay của Tần Nam: “Hôm nay tôi tới đây là để đưa giấy mời cho hai vị, tôi mời hai vị tới tham gia buổi lễ thay tên chính thức của tập đoàn Phi Long chúng tôi!”

Chúc Long vừa dứt lời, tất cả người trong nhà họ Tần bỗng xôn xao.

Anh Long - tổng giám đốc tập đoàn Phi Long đích thân tới đưa giấy mời?

Đây là chuyện đáng để khoe khoang biết bao!

Tần Nam mở thư mời ra, quả nhiên bên trên viết tên của cụ ta và Ngô Tâm Ưu.

Nơi kí tên đúng là được đóng con dấu của tập đoàn Phi Long.

Không thể là giả được.

“Hai vị, tôi còn phải về chuẩn bị một số công việc cho buổi lễ thay tên chính thức, tôi không làm phiền nữa!”, Chúc Long nói: “Buổi lễ thay tên chính thức của tập đoàn Phi Long sẽ bắt đầu vào lúc mười giờ sáng, mong hai vị nể mặt tới!”

“Nhất định, nhất định rồi!”, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu vô cùng vui vẻ.

Anh Long đích thân tới đưa thư mời, chỉ riêng chuyện này đã đủ khiến Tần Nam và Ngô Tâm Ưu nở mày nở mặt ở Sở Bắc.

Khí thế không thua kém gì gia tộc giàu có hạng nhất.

Bởi vì thư mời của những gia tộc giàu có hạng nhất kia đều là anh Long cử người đem tới.

Duy chỉ có nhà họ Tần là anh Long đích thân mang tới.

“Thắng thua đã rõ, giờ thì nên thực hiện lời hứa rồi”, đợi khi Chúc Long đi khỏi, Mục Hàn nói.

“Chuyện này…”, tuy không bằng lòng mấy, nhưng Tần Nam dám chơi dám chịu, cụ ta gật đầu nói: “Cháu nói đúng, nên thực hiện lời hứa rồi, ông chính thức tuyên bố Lâm Nhã Hiên sẽ là phó tổng giám đốc kiêm luôn chức trưởng phòng nhân sự của công ty Tần Thị!”

“Con phản đối!”, Tần Nam vừa dứt lời thì Tần Lượng lập tức hét lên: “Tuy đã có thư mời, nhưng con không nghĩ đây là công lao của Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên!”

“Mọi người nghĩ kỹ mà coi, tại sao cậu Long lại đích thân tới nhà để đưa thư mời?”

Đây chính là điểm mà mọi người trong nhà họ Tần nghi ngờ.

So với gia tộc giàu có hạng nhất thì nhà họ Tần vốn chẳng là gì.

Vậy tại sao cậu Long lại coi trọng nhà họ Tần như thế?

Trước những ánh mắt đầy mong chờ của mọi người trong nhà họ Tần, Tần Lượng nói tiếp: “Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là vì anh cả!”

Tần Lượng bước tới trước mặt Trương Hạo, tràn đầy tinh thần nói: “Anh cả làm việc trong cơ quan nhà nước, thân phận khác thường, con nghĩ hễ doanh nhân nào ở Sở Bắc mà gặp anh cả thì cũng sẽ nhún nhường vài phần”.

“Hơn nữa, hôm qua anh cả cũng nói là sẽ đi nhờ vả quan hệ”.

“Con nghĩ chắc cậu Long này biết thân phận của anh cả nên muốn kết giao, do đó cậu ta mới hạ mình tới tận nhà để đưa thư mời!”

“Có lý đó!”, Vương Binh đưa tay vỗ trán.

Dáng vẻ chợt hiểu ra.

“Thì ra là vậy”, Tần Nam khẽ gật đầu.

Những người khác trong nhà họ Tần cũng đều tỏ vẻ đồng ý.

Duy chỉ có Trương Hạo là mặt mày sững sờ.

Nhưng ông ta phản ứng rất nhanh, ngay lập tức ông ta đã thừa nhận và chắp tay nói: “Ha ha, mọi người quá khen rồi!”

“Anh rể, anh giấu ghê quá”, ngay cả Thôi Sĩ Kỳ cũng không nhịn được mà nói: “Rõ ràng là anh âm thầm ra tay giành lại thể diện cho nhà họ Tần, thế mà anh lại im lặng, không tranh giành gì, đúng là tấm gương của chúng em mà!”

Lúc này, Thôi Sĩ Kỳ lại nhìn sang Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên, nói đầy ẩn ý: “Không giống như ai kia, chẳng làm gì nhưng vẫn muốn nhận công, may mà chị hai giải thích nghi hoặc kịp thời!”

“Nếu không thì cả nhà chúng ta vẫn chẳng hay biết gì!”

Lâm Nhã Hiên đứng bên kia, vẻ mặt gượng gạo.

Mẹ kiếp!

Nghe thấy mọi người trong nhà họ Tần thêm thắt ý nghĩ trong đầu như thế, mà chuyện này còn có thể dính dáng tới cả Trương Hạo nên Mục Hàn thầm dở khóc dở cười.

Nếu không có câu nói của mình thì Chúc Long có thể đích thân tới đưa thư mời cho nhà họ Tần chắc?

Hơn nữa Trương Hạo này lại ngang nhiên thừa nhận.

Thích mặt dày sao?

“Để tôi nói vài câu”, Mục Hàn không chứng kiến nổi nữa: “Khi tôi cược với các người, tôi đâu có nói là nhận được thư mời thì chắc chắn sẽ là công lao của tôi hay là của bác cả đâu?”

“Chỉ cần nhà họ Tần nhận được thư mời thì tôi thắng!”

“Cho nên dám chơi dám chịu”.

“Trừ phi các người mặt dày!”