ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 191: Tôi là Điện Chủ Điện Long Vương



Mục Hàn vừa dứt lời, mọi người trong nhà họ Tần bỗng sững sờ.

Bởi vì quả thật Mục Hàn nói không sai.

Nhất là câu cuối của Mục Hàn, nó khiến cho Tần Nam đỏ mặt, vô cùng gượng gạo.

Nếu cụ ta tuyên bố Mục Hàn thua, vậy chẳng phải đồng nghĩa với chuyện cụ ta mặt dày ư?

“Cháu nói đúng”, dù trong lòng Tần Nam không muốn, nhưng cụ ta cũng chỉ đành nói: “Quả thật cháu đã thắng màn cá cược này rồi!”

“Bây giờ ông chính thức tuyên bố, Lâm Nhã Hiên sẽ là phó tổng giám đốc kiêm trưởng phòng nhân sự của công ty Tần Thị và cháu có toàn quyền phụ trách việc điều động nhân sự!”

Mọi người trong nhà họ Tần biết rõ câu nói đó của Tần Nam về cơ bản là đã kết luận.

Lâm Nhã Hiên chính thức nắm quyền quản lý phòng nhân sự của công ty Tần Thị.

Lâm Nhã Hiên cũng thấy vô cùng bất ngờ.

Rõ ràng cô đã sẵn sàng để từ chức rồi, nhưng không ngờ cô lại còn được nắm giữ quyền hành ở phòng nhân sự!

Thu dọn tàn cuộc xong, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu liền đi tới tập đoàn Phi Long để tham gia buổi lễ thay tên chính thức.

Ở một bên khác.

Tại hiệp hội kinh doanh Sở Bắc.

Ba người Bắc Dã Vọng, Sở Nhân Vương và Thương Trăn cùng tụ họp lại với nhau.

“Anh cả, đã sắp xếp xong rồi”, Thương Trăn nói: “Trước tiên chúng ta sẽ sắp xếp sát thủ, khi cậu Long cắt băng khánh thành thì sẽ bắn tỉa vào cậu ta”.

“Đến lúc ấy hiện trường chắc chắn sẽ xảy ra hỗn loạn, sau đó chúng ta sẽ cử mấy tên côn đồ ở bang Sở Bắc kia trà trộn vào dòng người, lợi dụng tình hình để gây rối, khiến cả hiện trường rối loạn hết lên”.

“Có chắc là không có sơ hở gì không?”, Bắc Dã Vọng hỏi.

“Chắc chắn không có sơ hở gì”, Thương Trăn đáp: “Sát thủ đó là những người mà tôi bỏ ra số tiền lớn mời từ Đông Nam Á về, kỹ thuật bắn súng như thần”.

“Vả lại khuôn mặt của người Đông Nam Á rất giống với người Hoa Hạ chúng ta, trà trộn vào giữa đám người hầu như sẽ không bị phát hiện”.

“Sẽ chẳng ai ngờ được rằng sát thủ của chúng ta lại bắn tỉa cậu Long ở khoảng cách gần cả!”

“Ha ha!”, Sở Nhân Vương vui vẻ nói: “Chẳng ai ngờ được là chúng ta sẽ tặng một món quà lớn như vậy cho cậu Long!”



Đúng mười giờ.

Tại Sở Bắc.

Lúc này ở trụ sở chính của tập đoàn Phi Long, tọa lạc trong thành phố sầm uất đã giăng đèn kết hoa từ lâu, quảng trường trước cổng đã dựng sân khấu xong rồi.

Những gia tộc hạng nhất được mời ở Sở Bắc đã đến buổi lễ từ sớm.

Bởi họ muốn thấy phong thái của anh Long.

Lúc này, Mục Hàn và Chúc Long đang ở văn phòng tổng giám đốc trên tầng ba mươi.

“Đã xác định được vị trí của năm tên sát thủ, bọn họ đều trà trộn trong đám người, chia nhau đứng ở năm phía là đông, tây, nam, bắc và trung tâm, chuẩn bị ám sát cậu”, Mục Hàn nói với Chúc Long.

“Ám sát tôi? Không thể nào!”, Chúc Long mỉm cười nói: “Đại ca, vậy tiếp theo anh cứ xem màn thể hiện của tôi đi!”

“Được”, Mục Hàn gật đầu nói: “Cũng đến lúc tôi đi gặp mặt ba ông lão trong hiệp hội kinh doanh Sở Bắc rồi!”

Sau khi Mục Hàn và Chúc Long bước ra khỏi văn phòng làm việc, hai người rời đi theo hai hướng khác nhau.

Chúc Long tới quảng trường trước cổng trụ sở chính.

Còn Mục Hàn thì vào một con hẻm không có tên.

Khi Chúc Long xuất hiện, cả quảng trường bỗng dậy sóng.

Mọi người hô vang “anh Long”.

Chúc Long bước lên sân khấu, tràn đầy khí thế gửi lời chào tới những gia tộc giàu có ở Sở Bắc.

Khi anh ta vẫy tay gửi lời hỏi thăm, nhìn thấy vị trí của Tần Nam và Ngô Tâm Ưu, anh ta bỗng dừng lại đôi chút.

Điều này khiến cho Tần Nam và Ngô Tâm Ưu kích động, ra sức kéo tay áo của người ngồi cạnh: “Ông nhìn thấy chưa, cậu Long đang nhìn tôi kìa!”

Buổi lễ thay tên tiến hành vô cùng thuận lợi.

Cảnh tượng tay sát thủ bắn tỉa vào Chúc Long trong tưởng tượng của Bắc Dã Vọng, Sở Nhân Vương và Thương Trăn vẫn chưa xảy ra.

Dưới sự vây quanh của các lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn Phi Long, Chúc Long đã tháo bỏ bảng hiệu tập đoàn Lưu Thị, rồi thay bằng tên tập đoàn Phi Long.

Từ đầu đến cuối, sát thủ đều không có bất kỳ động tĩnh gì.

Điều này khiến cho ba người đang ngồi chờ đợi tin tức như Bắc Dã Vọng, Sở Nhân Vương và Thương Trăn vô cùng khó hiểu.

“Không thể nào!”, Thương Trăn buồn bực không thôi: “Năm tên sát thủ mà tôi tìm đều là những sát thủ bậc nhất tung hoành nhiều năm trong khu vực Tam Giác Vàng mà chưa từng lỡ tay!”

Lúc này, điện thoại của Bắc Dã Vọng cũng vang lên.

Sau khi nghe máy xong, sắc mặt của Bắc Dã Vọng trông vô cùng khó coi.

“Sao thế đại ca?”, Sở Nhân Vương và Thương Trăn vội vàng hỏi thăm.

“Những tên côn đồ ở bang Sở Bắc còn chưa kịp trà trộn vào dòng người thì đã bị văn phòng chính phủ đặc chủng bắt rồi!”, Bắc Dã Vọng đầy thất vọng nói.

“Sao văn phòng chính phủ đặc chủng lại ẩn nấp ở đó chứ?”, cuối cùng Thương Trăn cũng hiểu ra: “Nhất định là cậu Long đã biết tin từ trước, rồi cho bố trí hiện trường sẵn!”

“Khả năng sát thủ của chúng ta đã lành ít dữ nhiều!”

“Nhưng kế hoạch của chúng ta tỉ mỉ chặt chẽ như vậy, sao lại bị lộ chứ?”

“Này, ông nhìn tôi làm gì?”, thấy Thương Trăn hơi ngờ vực liếc sang phía mình, Sở Nhân Vương lập tức không vui: “Chẳng lẽ ông nghĩ là tôi tiết lộ sao?”

“Ông hai, ông đừng đoán bừa. Ba gia tộc chúng ta cùng một hội, sao Nhân Vương có thể tiết lộ bí mật được”, Bắc Dã Vương nói với Thương Trăn: “Tôi thấy chuyện này rất kỳ lạ, vẫn nên bàn bạc kỹ hơn”.

“Không cần bàn bạc kỹ hơn đâu”, lúc này, cánh cửa phòng làm việc được mở ra, Mục Hàn đi vào, cười híp mắt nói: “Lâu rồi không gặp ba vị hội trưởng!”

“Mục Hàn?”, vừa nhìn thấy Mục Hàn, Bắc Dã Vọng bỗng hiểu ra: “Mọi chuyện là do cậu làm?”

“Đúng”, Mục Hàn mỉm cười rồi xòe tay ra, để lộ năm viên đạn, anh đặt chúng trên bàn: “Đạn của năm tên sát thủ đều ở đây cả”.

“Chuyện này…”

Ba người Bắc Dã Vọng, Sở Nhân Vương và Thương Trăn đưa mắt nhìn nhau, mặt mày đầy chấn động.

“Cậu Long có quan hệ như nào với cậu?”, Bắc Dã Vọng hỏi.

“Tôi là ông chủ của cậu Long”, Mục Hàn ngồi vào vị trí tổng giám đốc, dáng vẻ đầy khí thế: “Còn thân phận của tôi ấy mà, tôi cũng chẳng ngại nói cho ông biết Điện Long Vương – nơi nắm giữ nửa tài sản và quyền lực thế giới là tài sản riêng của tôi!”

“Cậu là chủ của Điện Long Vương?”, Bắc Dã Vọng bật cười, chế nhạo: “Buồn cười chết mất thôi!”

“Nếu cậu mà là Điện Chủ Điện Long Vương, thì sáu năm trước cậu đã không đột nhiên lui về sống ẩn dật, mặc cho tập đoàn Phi Mục bị tập đoàn Lưu Thị sát nhập!”

“Hơn nữa, dù cậu có mặt thì cậu cũng luôn muốn ỷ lại vào hiệp hội kinh doanh của chúng tôi thôi!”

“Đúng đó!”, Sở Nhân Vương cũng nói: “Cậu tưởng cậu nói vài câu là có thể dọa được chúng tôi ư?”

“Cậu tưởng chúng tôi sợ chắc?”

Đúng lúc này, điện thoại của Bắc Dã Vọng lại vang lên lần nữa.

Sau khi nghe máy xong, vẻ mặt ông ta đầy phấn khởi: “Các anh em, tin tốt đây, Phó Hương chủ Diệp – Diệp Thiên của Thanh Mộc Đường ở Điện Long Vương tới hiệp hội kinh doanh Sở Bắc của chúng ta rồi!”

“Đúng là tốt quá!”, Thương Trăn cũng kích động cả lên: “Vừa hay có thể vạch trần tên khoác lác Mục Hàn này!”

“Có sự ủng hộ của Phó Hương chủ Diệp, chúng ta còn sợ không đối phó nổi với cậu Long sao?”

Mục Hàn nhìn xuống bên dưới thông qua cửa sổ kính.

Chỉ thấy bóng dáng chiếc xe Rolls-Royce phiên bản kéo dài đỗ ở bên dưới tòa hiệp hội kinh doanh Sở Bắc.

Hơn nữa đi đầu là chiếc Mercedes-Benz S-Class.

Phía sau là chiếc Land Rover Range Rover bảo vệ.

Cực kỳ phô trương.

Bỗng chốc thu hút được rất nhiều ánh nhìn từ người qua đường.