Điên Mỹ Nhân Và Bệnh Tiểu Thư

Chương 36: Làm ơn đừng đi



Không đến mấy ngày, Tô Mông và Tô Lịch, Tô Nho Cương, cả nhà đã đoàn tụ ở đảo Phổ Cát.

Tô Lệ tìm nơi an tĩnh ở bãi biển để nghỉ ngơi nhưng không được, Tô Nho Cương và Lý Chân Chân cùng nhau đi hưởng thụ thế giới của hai người, Tô Mông và Tô Lịch cả ngày lôi kéo Tô Lệ đi khắp nơi chơi, ba người trẻ cùng nhau ở trên đảo dạo chơi, ở trên đảo chơi cũng rất vui vẻ.

Tô Lệ đặc biệt dễ mệt, thường xuyên ngồi ở trên bãi biển xem hai vị A tinh lực dư thừa kia chơi gì mà lặn biển, lướt sóng, moto nước, Tô Lịch sử dụng ván lướt sóng chuyên nghiệp, Tô Mông cũng không cam lòng yếu thế nên đi theo học.

Ở cùng với hai kẻ dở hơi này, Tô Lệ dần dần cũng cảm thấy vui vẻ lên, nàng tận lực không nghĩ đến Giang Chước Dạ, đem lực chú ý đặt ở trên những chuyện thú vị.

Thuyết phục đến thê thảm, nhà có tiền như vậy, Tô Lệ rất ít khi xuất ngoại đi du lịch, này còn là nàng mãnh liệt yêu cầu, bên phía bác sĩ cũng không phản đối, cả nhà mang theo nàng cùng nhau đi chơi.

Lúc trước đều là những người khác đi, Tô Lệ chỉ có một mình ở nhà, bất quá những ngày quan trọng, mọi người cũng sẽ ở lại nhà chơi với nàng.

Cho nên nghiêm khắc mà nói, đây là lần đầu Tô Lệ xuất ngoại đi du lịch, thấy chỗ nào cũng mới mẻ.

Tô Mông mấy ngày nay cũng không nói với Tô Lệ về chuyện của Giang Chước Dạ, nhưng thật ra khi Tô Lệ chủ động hỏi, Tô Mông liền cười nói:

"Trò chuyện vài câu rồi không nói nữa, cô ấy nhìn có vẻ không hứng thú với người khác, chị cũng không muốn cố gắng khi không thú vị. Bất quá cô ấy có hỏi chị về em, chị liền thuận miệng nói, em không phiền chứ?"

Tô Lệ tỏ vẻ không phiền, hành trình của nàng vốn dĩ không có thân thiết gì, Giang Chước Dạ cho dù có tới đây đi nữa, cũng không thay đổi được gì.

Buổi tối hôm nay, Tô Lịch và Tô Mông lôi kéo Tô Lệ đi một party trên du thuyền.

Trên biển lớn mênh mông một chút cũng không tịch mịch, du thuyền rực rỡ lung linh chiếu sáng ánh đèn trong đêm tối, bên cạnh thuyền đông như trẩy hội, trên boong tàu là sân khấu của giới thượng lưu giao lưu.

Tô Lệ một mình ngồi ở một góc bên mép thuyền, trong tay cầm một lý nước trái cây chế biến đặc biệt, nhìn chằm chằm vào đại dương không đáy.

Gió nhẹ thổi qua, nhan sắc nàng nhạt nhẽo tóc dài cột đằng sau đầu, theo gió đung đưa, trắng nõn đến phản chiếu gương mặt và cổ, ở dưới ánh đèn rọi  trong bóng đêm, như tinh linh mang theo cánh ẩn hiện.

Có người đến gần đây, Tô Lệ liền liền lễ phép ứng biến hai ba câu, nhưng cũng không tiếp nhận lời mời của đối phương. Giữa boong tàu là sân khấu, có người nhảy điệu Waltz, Tô Lệ chỉ nhàn nhạt nhìn, cũng không gia nhập, từng ngụm ừng ngụm nhấp đồ uống.

Tô Mông và Tô Lịch từng người đều đi tìm người khiêu vũ, tư thái uyển chuyển nhẹ nhàng, Tô Lệ nhìn cũng cảm thấy anh trai chị gái của mình đều có mị lực của A, trong lòng có chút kiêu ngạo không tên, sau đó lại nghĩ đến chính mình, cười tự giễu một tiếng.

O giống như mình, chịu sự sỉ nhục của những O khác, thậm chí đến kỳ động dục cũng không chịu nổi.

Có lẽ chỉ còn cách cắt tuyến thể.

Tô Lệ đang suy nghĩ tới đây, chợt thấy một người phụ nữ cao gần, bưng một ly champagne đi tới, trực tiếp ở chiếc ghế đối diện Tô Lệ.

Người phụ nữ kia hơi toả ra tin tức tố, đủ để Tô Lệ có thể ngửi ra được một loại mùi xạ hương tràn ngập tính xâm lược, nhưng trình độ tin tức tố này, chỉ có thể xem như trong lòng hiểu rõ nhưng không chào hỏi, không có mục địch khác, cũng không khiến O phản ứng.

Tô Lệ biết đây là một loại kỹ xảo xã giao lưu hành ở xã hội thượng lưu, bởi vì cái tầng lớp này, mọi người đều là A hoặc là O, thả ra một chút tin tức tố, có thể trợ giúp phân biệt một chút tin tức cơ bản của đối phương, quyết định tiếp theo nên giao lưu thế nào.

Bất quá nàng đối với chút thủ đoạn này không có hứng thú, cũng không có nhìn người phụ nữ kia thêm một cái, chỉ lo xem nước biển của mình.

"Xin chào, làm quen không?"

Người phụ nữ kia bỗng nhiên vươn tay với Tô Lệ, làm ra tư thế muốn bắt tay.

"Cùng là người Trung Quốc đi, tôi tên Chu Khỉ Ngữ. Toàn thân khỉ la khỉ, ngữ ra kinh người ngữ."

Tô Lệ sửng sốt trong chốc lát, vẫy tay từ chối bắt tay đôi phương, ngượng ngùng mỉm cười:

"Tôi tên Tô Lệ, lệ trong cây vải."

Chu Khỉ Ngữ thoạt nhìn rất tự nhiên, ưu nhã thành thục lại biết chừng mực, bị từ chối bắt tay cũng không lộ ra biểu cảm lúng túng, bàn tay khớp xương rõ ràng kia thu về vuốt mái tóc dài của mình.

"Thấy cô ngồi ở đây thật lâu, một mình sao?"

"Không phải, anh chị tôi ở bên kia."

"Thật tốt, cả nhà cũng nhau đi chơi, bầu không khí thật tốt. Cô làm công việc gì?"

"Không đi làm, cơ thể không tốt nên tịnh dưỡng."

"Thật trùng hợp, tôi là bác sĩ, nói nghe thử xem?"

Tô Lệ rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào mắt đối phương một cái, Chu Khỉ Ngữ nhan sắc không tồi, quả thật rất hợp với giao diện bác sĩ, tuy rằng bây giờ mặc một chiếc máy dài sườn xám, nhưng vẫn đoan trang, thoạt nhìn còn rất đáng tin cậy.

Tô Lệ mới vừa chuẩn bị mở miệng nói chuyện, khoé mắt thoáng qua một hình ảnh quen thuộc, trong lòng hô lên xui xẻo.

Giang Chước Dạ sao lại cũng ở đây? Chị ấy quá xuất quỷ nhập thần rồi, chẳng lẽ là đang theo dõi hành động của mình?

Giang Chước Dạ đeo khẩu trang, xuyên qua sàn nhảy nhìn xung quanh, hình như không thấy Tô Lệ.

Tô Lệ lặng lẽ đứng dậy, dọn xong đồ của mình, cười với Chu Khỉ Ngữ một cái, bản thân mình chui vào trong khoang thuyền.

Nàng không muốn gặp lại Giang Chước Dạ, nói thật, cũng không phải hận hay như thế nào, mà là...... Có chút không biết nên đối mặt nói chuyện như thế nào.

Còn không bằng ở trong khoang thuyền ăn ăn uống uống ngủ cả đêm.

Tô Lệ hưởng thụ xong mỹ thực trên thuyền cung cấp, ngủ một đêm, sáng sớm tỉnh lại liền cảm thấy đau đầu, thân thể nhức mỏi, bụng cũng rất không thoải mái.

Tô Mông và Tô Lịch ở khoang cách vách, Tô Lệ gọi điện thoại cho Tô Mông, gọi không được, chỉ có thể bấm chuông chờ phục vụ tới đây.

Nàng ở trên giường cuộn thành một con tôm, ôm bụng, khi phục vụ lại đây, nàng đã một thân mồ hôi lạnh.

phục vụ bị hoảng sợ, nhanh chóng gọi bác sĩ trên thuyền tới, rồi kêu Tô Mông và Tô Lịch ở cách vách.

Trùng hợp chính là, bác sĩ trên thuyền đi theo tới, nhìn thật quyền uy và kỳ lạ, lại chính là Chu Khỉ Ngữ.

Phục vụ giới thiệu:

"Chị gái này trùng hợp là chuyên gia khoa thận đi nhờ du thuyền của chúng tôi, bệnh cũ của ngài và bệnh thận có liên quan, chúng tôi liền gọi cô ấy tới."

Chu Khỉ Ngữ còn thật sự mang thuốc đến, làm việc nhanh nhẹn sạch sẽ, rất nhanh treo nước biển cho Tô Lệ, còn trao đổi danh thiếp với Tô Mông Tô Lịch.

"Ngày mai tôi lại qua đây thăm cô."

Chu Khỉ Ngữ khi đi còn cười chớp chớp mắt với Tô Lệ.

Tô Lệ treo nước biển xong, quả nhiên tốt lên không ít, đến buổi tối là có thể đi ra boong tàu, chỉ là mặc mỗi áo choàng và áo khoáng, cũng không thể uống đồ uống lung tung.

Nàng mới vừa ra hít thở không bao lâu. Liền nghe được bên cạnh thuyền truyền đến tiếng la của nhiều người. Nàng ra tới mới vừa thông khí không bao lâu, liền nghe được bên cạnh truyền đến rất nhiều người thét chói tai.

"A! Người kia có phải hay không......"

"Người thật so với phim còn đẹp hơn, ngũ quan tinh xảo......"

"Cô ấy sao lại xuất hiện ở đây? Cô ấy đang đi về phía ai kìa......"

Tô Lệ không cần quay đầu xem cũng biết, chắc chắn Giang Chước Dạ lại xuất hiện, đại khái lúc này không có đeo khẩu trang.

Nàng vừa mới chuẩn bị xoay người trở về khoang, chỉ nghe được phía sau truyền đến một âm thanh khàn khàn:

"Tô Lệ, chờ một chút."

Tô Lệ nhanh chân muốn đi, cánh tay bỗng nhiên bị người giữ chặt, nàng lắc tay, vẫn không hất ra được, phẫn nộ xoay người, nhìn về phía Giang Chước Dạ.

Giang Chước Dạ và bộ dáng hôm đó trên bãi cát lại không giống, du thuyền party lãng mạng này, cô lại mặc áo thun quần jean, tuy rằng vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng gương mặt lại không bỏ đi được u sầu.

Má cô bị hóp sâu, giọng nói chuyện cũng khàn khàn đến không ra gì, trong mắt hiện lên sự khẩn cầu:

"Có thể hay không, nghe chị nói vài câu?"

Tô Lệ thở nhẹ một hơi:

"Không cần, giữa chúng ta không có gì để nói."

Ánh mắt xinh đẹp kia của Giang Chước Dạ đột nhiên lăn xuống một giọt nước mắt trong suốt.

Bên cạnh có người kêu lên, còn có người chụp hình, cảnh tượng ảnh hậu mỹ diệu rơi lệ, cũng không phải ngày nào cũng thấy được!

Tô Lệ bị đèn flash làm chói mắt, rất không vui hất cánh tay:

"Buông tôi ra!"

Giang Chước Dạ buông nàng ra, lại nhắm mắt theo đuôi phía sau nàng, rất nhanh từ boong tàu đi đến bên cạnh mép thuyền.

Phía sau còn có một nhóm người, đều đang cầm di động quay phim chụp hình, còn ríu rít bàn luận:

"Nữ sinh kia là ai vậy? Vì sao lại ở đây cùng Giang Chước Dạ?"

"Nhìn quen không, chẳng lẽ là bạn gái ẩn? Thoạt nhìn cũng không giống,  gầy yếu như vậy, không phải A sao?"

Tô Lệ muốn bước nhanh tiến vào trong khoang thuyền, nhưng Giang Chước Dạ vươn cánh tay ra, liền chặn cửa vào khoang thuyền.

Giang Chước Dạ xoay người, đối mặt với Tô Lệ, đôi mắt hồng mở miệng:

"Thật xin lỗi, lúc trước là chị sai, bây giờ chị biết lỗi rồi, chúng ta một lần nữa làm bạn được không?"

Tô Lệ xoay đầu qua một bên.

Trong lòng nàng không phải không có dao động, chỉ là lại dao động thì thế nào, mất đi chân thành thì không thể nhặt về được.

Nàng chậm rãi trả lời:

"Biết sai thì tốt, còn có làm bạn, không cần thiết làm lại. Sau này chúng ta coi như không quen biết nhau, kiểu này đối với cả hai đều tốt."

Nàng nói xong lời này, ý bảo Giang Chước Dạ buông tay tránh đường.

Giang Chước Dạ lại quật cường hoàn toàn bất động, hai mắt phiếm hồng, như hoa đào bị mưa làm ướt, đôi mắt đẹp thập phần làm động người, nhìn chằm chằm đôi mắt Tô Lệ, phảng phất như muốn xem thấu ý nghĩ chân thật nhất trong lòng nàng.

Âm thanh của Giang Chước Dạ giống như lấy giấy nhám chà qua, nghẹn ngào nói:

"Chúng ta đã từng tốt như vậy mà......"

Tô Lệ nhắm mắt lại:

"Là tôi quá ngốc."

Âm thanh Giang Chước Dạ rất thấp:

"Không, chị mới là đồ ngốc, bây giờ không bỏ được em chính là chị, trả giá chân thành cũng là chị, xin em đừng đi cũng là chị."

Tô Lệ cách rất gần, mỗi một lời nói đều nghe rõ ràng, nhưng lại không rõ ý tứ trong đó.

Nàng nghi hoặc nhìn vào mắt Giang Chước Dạ, rốt cuộc đối phương mới chịu thả tay ra, nhường lối vào khoang thuyền.

Tô Lệ đi vào, một đường trở lại khoang của mình, ngồi ở mép giường ngơ ngẩn.

Vừa rồi bộ dáng rơi lệ của Giang Chước Dạ thật sự quá đẹp, cho dù Tô Lệ không thích người này, cũng phải thừa nhận, cô thật là tiên nữ trời sinh.

Bất quá rất nhanh, Tô Lệ liền đem chút xíu này vứt ra sau đầu.

Nàng mở máy tính, bắt đầu vẽ chương cuối của "Câu chuyện hằng ngày của Bệnh tiểu thư".

Nội dung chương cuối kia là Lá tiểu thư rời đi thành phố này, cũng không tính trở về, Bệnh tiểu thư và Lá tiểu thư tạm biệt trong hoà bình, trở lại cuộc sống trước kia.

Nàng đăng chương mới lên, trịnh trọng viết:

"Cảm ơn mọi người, "Câu chuyện hằng ngày của Bệnh tiểu thư" đến đây là kết thúc."

Bình luận và lượt share nổ mạnh, vô số người đều hỏi đnag có chuyện gì xảy ra, sao lại dừng lại đăng một đoạn thời gian rồi đăng chương cuối?

Bên phía biên tập cũng gọi điện thoại tới, ngữ khí nôn nóng, hỏi sao lại kết thúc, biết hay không kết thúc kiểu này sẽ bị rất nhiều người mắng đứt ngang, tiền lời tiếp theo đều sẽ bị ảnh hưởng, còn có các quảng cáo linh tinh đã sắp xếp cũng không thể làm!

Tô Lệ bình tĩnh trả lời, bản thân sẽ gánh vác tất cả tổn thất, kêu biên tập gửi cho mình những mục liên quan, đồng thời gửi lời xin lỗi.

Cuối cùng biên tập hỏi:

"Vậy cô sau này tính làm gì? Muốn viết một bộ truyện mới hya viết tiếp gì đó? Tôi đều có thể hỗ trợ."

Tô Lệ thất thần nhìn mặt biển xanh sâu:

"Chắc là sẽ không viết tiếp, cũng sẽ không làm bộ mới, những ngày qua cảm ơn cô đã đồng hành, tôi chỉ là mệt mỏi. Sau này....... Có duyền sẽ gặp lại."

Biên tập tiếc nuối cúp điện thoại, Tô Lệ mở điện thoại ra mục lục thôn tin WeChat, đem tất cả phương thức liên hệ của Giang Chước Dạ đều xoá bỏ, block.

Nàng đã chưa từng nếm qua đau lòng sao? Nhưng đau lòng cũng không thể thay đổi sự thật đã định, cũng không thể vãn hồi một kiếp người, một trái tim chân thành.

Giang Chước Dạ rốt cuộc vì sao lại muốn tiếp cận mình, Tô Lệ đã lười đi tìm hiểu, nàng chỉ muốn đi qua quãng thời gian còn lại, không muốn tiếp tục cùng Giang Chước Dạ dây dưa không rõ

Thuyền chở khách theo định kỳ vào sáng sớm ngày thứ ba cập bến, Tô Lệ tỉnh lại mở cửa ra, liền đụng phải Chu Khỉ Ngữ ôm hoa tươi đang đứng ở trước cửa làm ra tư thế muốn gõ cửa.

"Thật trùng hợp nha! Tôi đang muốn gõ cửa, cô liền mở cửa ra, Trung Quốc có câu tục ngữ gọi là gì nhỉ?"

Chu Khỉ Ngữ tươi cười rạng rỡ, đưa tổ hợp champagne và hoa tươi trắng đến trong tay Tô Lệ:

"Tâm hữa linh tê nhất điểm thông. Chúc cô khoẻ mạnh rời thuyền!"

Tô Lệ mờ mịt tiếp nhận hoa tươi, bỗng nhiên lòng có cảm giác, ánh mắt đảo qua hành lang dài.

Cách đó không xa bên trong thùng rác bỏ đi một bó hoa sao hồng nhạt tinh tế.

Thoạt nhìn như hoa vừa mới bị bỏ, còn chưa lộn xộn, ở chỗ rẽ có một góc áo hấp tấp rời đi hiện ra.

Tô Lệ nhận ra, đó là Giang Chước Dạ.

Tay nàng ôm hoa, nhìn chằm chằm chỗ rẽ kia thật lâu, đưa hoa trả lại cho Chu Khỉ Ngữ, mỉm cười nói:

"Cảm ơn, nhưng mà, tôi không thể nhận."

Chu Khỉ Ngữ sừng sờ tại chỗ, Tô Lệ đi lại bó hoa sao bị bỏ trong thùng rác, nàng vươn ngón tay rú một cành hoa sao từ giữa ra, mang theo một cành hoa hồng nhạt trở lại khoang của mình, đóng cửa, dọn dẹp đồ.

Nàng bỏ cành hoa sao kia vào trong vali hành lý, đóng vali lại, đi tụ họp lại với anh chị, cùng nhau xuống du thuyền.

Khi rời thuyền, Tô Lệ nhìn khắp nơi xung quanh, không tìm được bóng dáng Giang Chước Dạ, nàng cũng không ngoài dự kiến, thậm chí còn cảm thấy như trút được gánh nặng. Như vậy là tốt rồi......