Anh ta nghĩ bản thân nói những lời như vậy là đủ rồi!
"Thằng nhóm, mày không nghe rõ sao?"
"Được rồi, vậy tao nói rõ cho mày biết! Mày không mạnh bằng ba tao!"
"Ba tao có đủ năng lực đánh bại mày! Đánh bị thương! Đánh nát! Đánh cho đến phế thì thôi!"
"Khẩu âm của mày là khẩu âm Khế Lệ. Khế Lệ cũng chẳng có gia tộc nào mạnh mẽ! Như vậy có nghĩ thế lực sau lưng mày cũng chẳng mạnh!"
"Cho nên, với thực lực của Khương gia tao chắc chắn đủ để nghiền nát cả nhà mày!"
Âm thanh Khương Văn cực kỳ tự tin.
"A!"
"Hóa ra Khương Lập Miên lại mạnh như thế, Khương gia to lớn như vậy à!"
"Nếu đã thế, vậy tôi thật sự tò mò, muốn thử xem..."
Diệp Đông vô cùng bĩnh tĩnh nói ra những lời này, ngay sau đó đột nhiên di chuyển.
Bốp!
Một cái tát vang dội vang lên.
Vốn dĩ Lý Mỹ Liên đang đứng cạnh Khương Văn lại bị đánh bay ra ngoài.
Trong miệng thậm chí còn phun ra chiếc răng bị vỡ vụn hòa lẫn vào đống máu tươi!
Ngay sau đó Lý Mỹ Liên ngã trên mặt đất.
Cô ta đau đớn muốn hét to nhưng lại cảm nhận được sát khí lạnh lẽo trên người của Diệp Đông và áp lực mạnh mẽ nhanh chóng ập tới.
Ầm!
Diệp Đông đấm một quyền.
Quyền ảnh mơ hồ.
Khương Văn không thể nhìn thấy rõ hành động của Diệp Đông!
Thậm chí anh ta vừa mới cảm nhận được quyền phong, đang chuẩn bị né tránh theo bản năng thì nắm đấm của Diệp Đông đã dừng ngay trên cánh tay của anh ta.
Răng rắc!
Giống như thanh âm pháo hoa bùng nổ.
Cũng như trước, lực đạo Diệp Đông vẫn nằm trong khống chế.
Cho nên dưới lực đạo mạnh mẽ của Diệp Đông, người của Khương Văn vẫn đứng yên tại chỗ!
"A..."
Nhưng Khương Văn lại phát ra âm thanh thống khổ và tuyệt vọng.
Cả hai cánh tay của anh ta đều bị đánh gãy.
Khương Văn cố chịu đựng cơn đau.
"Thằng chó, mày còn dám ra tay với tao!"
"Bây giờ mày đánh gãy hai tay tao, tao muốn đánh nát tứ chi của mày, biến mày thành nhân côn! Để cho hàng nghìn hàng vạn con kiến cắn xé mày, để cho giòi bọ gặm nhấm cơ thể mày!"
Khương Văn ác độc nói.
Anh ta tự xưng là một thiên tài võ đạo. Hiện tại ba anh ta cũng đã trở thành nửa bước Hóa Cảnh đỉnh!
Anh ta sẽ sớm trở thành người cao nhất trong vòng ở Giang Bắc. Tất cả chỉ cần chờ đến ngày ba anh ta tổ chức yến hội, chiếu cáo thiên hạ mà thôi!
Nhưng mà lúc này hai tay của anh ta lại bị đánh gãy!
Như vậy đồng nghĩa với việc con đường võ đạo của anh ta sẽ bị ảnh hưởng theo. Vốn dĩ anh ta phải trở thành ánh sáng chiếu rọi con đường đen tối cho người khác!
Sao anh ta có thể không oán hận Diệp Đông được?
"Vừa rồi tao đã báo cho ba tao biết! Ba tao sẽ sớm tới thôi!"
"Lúc ba tao đến thì cũng là lúc mày bị phế!"
"Tao muốn tháo toàn bộ tứ chi của mày xuống!"
"Tao muốn toàn bộ người Lý gia chôn cùng mày!"
Khương Văn oán độc.
Tất cả mọi người trong Lý gia đều nhất thời lo lắng hoảng sợ.
Lý Trạch thê lương thét chói tai: "Thằng chó, mau dừng tay lại! Mày không thể làm cả Lý gia liên lụy được!"
Lý Sơn cũng nói: "Thằng chết tiết, tao đánh chết mày!"
Nói xong, Lý Sơn lập tức giữ cò súng.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên.
Viên đạn lao ra bằng vận tốc âm thanh, không đến nháy mắt sẽ dễ dàng xuyên thủng người Diệp Đông!
"Diệp Đông! Cẩn thận!"
Lý Mỹ Na theo bản năng nhào qua.
Nhưng nháy mắt, cô ta ngây người.
Tất cả mọi người cũng ngây người.
Bởi vì Diệp Đông đứng yên tại chỗ không động nhưng lại không hề bị thương. Mà tay phải của anh lại đang kẹp viên đạn màu vàng rực rỡ giữa hai đầu ngón tay.
Hít!
Dường như tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh.
Tốc độ đường đi của viên đạn cực kỳ nhanh, hơn nữa sức nóng của viên đạn cũng rất cao!
Nhưng hiện tại Diệp Đông lại có thể dùng tay kẹp lấy viên đạn kia!
"Còn là người sao?"
"Đây là năng lực của nửa bước Hóa Cảnh sao?"
Trong lòng của rất nhiều người đang không ngừng rung động, tựa như sóng lớn đánh mạnh vào bờ cát không dừng, thậm chí còn khiến bờ cát lung lay.
"Vừa rồi ông muốn đánh hai chân của tôi... Ừm, vậy phế hai chân của ông trước đi!"
Diệp Đông nhẹ nhàng nói.
Ngay sau đó, viên đạn trong tay anh lập tức lao nhanh ra.
Vèo.
Hiện trường lúc này vô cùng yên lặng.
Mọi người có thể nghe thấy rõ âm thanh đạn lao đi!
Trong nháy mắt, hai đầu gối của Lý Sơn bắn ra máu tươi!
Sau đó...
Răng rắc! Răng rắc!
Hai đầu gối của Lý Sơn giống như cái bát bị rơi xuống đất, vỡ vụn!
Mà viên đạn kia cũng đâm xuyên từ chân này qua chân kia rồi rơi xuống mặt đất!
Tác động lên viên đạn còn mạnh hơn cả uy lực của súng!
Sau đó Diệp Đông tiếp tục đi về phía Khương Văn.
Sắc mặt Khương Văn tái nhợt, sợ hài nói: "Mày đừng đến đây!"
"Vốn dĩ mày còn có một con đường sống, mày đừng khiến ngay cả cơ hội sống sót của mình cũng biến mất!"
Theo từng lời nói ra, tâm trạng lọ lắng của Khương Văn cũng dần biến mất.
Anh ta mong rằng những lời nói kia của mình có thể hù dọa được Diệp Đông, để Diệp Đông không dám ra tay với mình!
Nhưng hiển nhiên những lời đó của anh ta không hề làm Diệp Đông sợ!
Anh ta cũng không mong rằng trước khi ba mình đến mình đã bị phế.
Diệp Đông làm như không hề nghe thấy.
Anh nâng chân lên rồi nhanh chóng hạ xuống, đá vào một chân của Khương Văn.
Răng rắc!
Chân của anh ta không ngừng vang lên tiếng gãy.
Cuối cùng anh ta không thể chống đỡ nổi cơ thể nữa, ngã thẳng xuống đất.
"Diệp Đông! Mày muốn chết! Tao đảm bảo đến lúc ba tao đến đây, mày chắc chắn sẽ chết!"
Khương Văn oán độc nói ra.
Diệp Đông vẫn không nói lời nào.
Sau đó vẫn tiếp tục nâng chân lên lần thức hai, nghiền nát một chân khác của Khương Văn!
Kẽo kẹt!
Một chân còn lại của Khương Văn trực tiếp bị nghiền ép đến mức gãy xương. Toàn bộ kinh mạch bị giẫm nát!
"Ừm, tôi nhớ rõ cậu còn muốn đánh gãy cái chân thứ ba của tôi nhỉ? Đưa tôi cho người đàn ông khác làm?"
"Còn muốn biến tôi trở thành nhân côn, để kiến và dòi bọ gặm nhấm..."
Diệp Đông nhẹ nhàng nói.
Cả căn phòng lúc này đã cực kỳ yên ắng, độ ấm trong không khí giống như bị giảm đi thấp nhất là mười độ!
Không có bất kỳ ai dám phát ra âm thanh!
Lúc này trong mắt Phùng Thư cũng tràn ngập sự hoảng sợ.
Vốn dĩ bà ta còn cảm thấy bản thân thật thảm, nhưng lúc này mới biết rõ rằng Khương Văn thảm hơn bà ta nhiều!
Lúc này, trong phòng, chỉ có âm thanh thê lương của Khương Văn.
Lúc Diệp Đông nói ra những lời này, dường như âm thanh thảm thiết của Khương Văn cũng lập tức nhỏ đi.
Sắc mặt Khương Văn thay đổi, anh ta thật sự sợ hãi rồi!
Rất rõ ràng, Diệp Đông đang muốn gậy ông đập lưng ông!
Hiện tại anh ta bị đánh gãy tứ chi, tuy rằng phương diện võ đạo đã không còn thành tựu lớn nhưng ít nhất anh ta có thể dựa vào y học hiện đại để làm tứ chi giả, như vậy còn có thể làm một công tử bột bình thường, hưởng thụ phú quý...
Nhưng nếu như ngay cả thứ tượng trưng cho thân phận đàn ông cũng bị hủy...
"Không, thằng... Diệp Đông, đừng phế! Tôi có thể đảm bảo ba tôi không truy cứu nữa!"
"Hơn nữa, tôi có thể đưa cho cậu năm triệu!"
Khương Văn giống như là hét lên, cầu xin.
Đương nhiên, trong lòng anh ta đã oán hận tới đỉnh điểm rồi!
Anh ta chưa từng chịu cảnh như này bao giờ!
Trong lòng anh ta lúc này chỉ nghĩ sau khi qua giai đoạn nguy hiểm này nhất định sẽ trả lại cho Diệp Đông gấp trăm lần!
Bây giờ anh ta chỉ cần kéo dài thời gian, tranh thủ kéo dài đến lúc ba anh ta đến nơi!