Đường Lưu Vũ không tin vận mệnh, chẳng luyến tiếc quá khứ. Sau giây phút đau lòng, hắn tự dặn bản thân đây là một bài học đắt giá, về sau nhất định phải rút kinh nghiệm, tuyệt đối không được tùy tiện tin tưởng bất kỳ ai. Cuối cùng tiền do mình làm ra vẫn phải tự nắm trong tay, chỉ có như vậy mới quản lý tốt được việc chi tiêu, tránh rơi vào tình trạng nghèo bất ngờ như hiện tại.
Mọi chuyện đã đến nước này có nói gì thì cũng đã muộn. Thay vì tỏ ra khó chịu hay trách móc, Đường Lưu Vũ muốn tập trung tận hưởng sao cho xứng với từng đồng mình bỏ ra. Hắn cầm lấy chai rượu lớn trên bên, một hơi uống hết hơn phân nửa rồi nói:
- Rượu ngon.
Đường Lưu Vũ không thích rượu và cũng hiếm khi uống rượu, dù là loại cao cấp nhất hay rẻ tiền bên vỉa hè thì hắn cũng chẳng phân biệt được. Bình rượu sang trọng được dán nhãn mác đầy đủ này cũng là như vậy. Hắn cảm thấy nó chẳng khác biệt nhiều so với loại rượu một đồng ba lít mà hắn từng mua bên đường tại Thủy Nguyên Quốc. Có điều hương vị đúng là có phần đặc biệt hơn, hương vị của sự giàu có. Đã bỏ một khoảng tiền lớn ra để mua, thứ tầm thường cũng sẽ biến thành cao lương mỹ vị. Đây là một loại hiện tượng tự lừa gạt bản thân, cố thỏa mãn để cân bằng tâm lý.
Cùng lúc này, đấu giá hội chợ đen đã chính thức bắt đầu. Do là buổi đấu giá mỗi năm chỉ có một lần nên hàng hóa đều là loại được tuyển chọn đặc biệt, mỗi một món đều có giá trị cao chứ không giống đấu giá hội phổ thông, chỉ những vật phẩm về cuối mới là đồ tốt.