Cao Thuận là một hướng dẫn viên có tố chất chuyên nghiệp. Chỉ cần được trả đủ tiền hắn sẽ luôn giữ thái độ niềm nở, không bao giờ tỏ ra khó chịu với khách hàng. Lần này cũng là như vậy, dù cảm thấy câu hỏi của Đường Lưu Vũ rất ngu ngốc, Cao Thuận vẫn vui vẻ trả lời:
- Viễn chinh là cách gọi cuộc chiến tại những tinh cầu có sự sống nằm ở nơi xa xôi, đang thuộc quyền nắm giữ của các chủng tộc khác. Một chuyến viễn chinh cần có sự kỹ càng về cả người và vật, bởi vì nó có thể kéo dài đến hàng chục năm. Khi trận chiến chính thức bắt đầu sẽ rất khó bổ sung nhân lực do tác động của Nguyền Thạch. Đây là những chuyến đi cửu tử nhất sinh, theo thống kê có không đến mười phần trăm số người tham gia sống sót trở về. Đổi lại, mỗi người quay trở lại dù thắng hay bại đều trở thành anh hùng nhân tộc, t·ội p·hạm được xóa bỏ tội lỗi, thường dân trở thành quan chức, quý tộc. Có một cách nói như thế này: “Nếu ngươi cảm thấy cuộc sống của mình quá thất bại, chi bằng tham gia vào một chuyến viễn chinh để đổi đời. Thay vì để bản thân mục rữa theo thời gian, hãy dùng nghị lực và ước mơ đốt cháy lên niềm hi vọng. Huy hoàng trong phút chốc, rực rỡ như pháo hóa trên bầu trời hay le lói như ngọn đèn khuya trong hẻm nhỏ đều nằm ở quyết định của ngươi”. Đó là trích đoạn trong bài diễn văn kêu gọi viễn chính của Thanh Hòa Đế Quốc. Nghe có hơi sáo rỗng nhưng cũng một phần là sự thật. Không ít t·ội p·hạm bị truy nã gắt gao đã tham gia, ngàn ngươi chỉ sống sót một hai nhưng khi trở về lập tức được xóa bỏ hết tội trạng, hòa nhập với cuộc sống bình thường.
Đường Lưu Vũ gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Dường như hắn có nghe nhắc đến từ này trong các bài giảng về lịch sử tại cô nhi viện nhưng không quá quan tâm. Khi đó Đường Lưu Vũ chỉ là một cô nhi hướng đến cuộc sống bình thường, những chuyện như viễn chinh nơi phương xa gì đó vốn không liên quan gì đến hắn. Hiện tại nghe Cao Thuận giải thích, Đường Lưu Vũ bắt đầu có vài suy nghĩ khác. Chỉ cần tham gia vào đoàn viễn chinh, không cần lập chiến công, sau đó sống sót quay về sẽ thu được nhiều lợi ích.
Trong các năng lực của bản thân, thứ mà Đường Lưu Vũ tự hào nhất chính là phòng ngự siêu cường. Cho đến nay vẫn chưa có ai, bao gồm nam nhân sứ giả của Nguyền Thần kia đả thương được hắn. Với năng lực như vậy, tham gia một chuyến đi vài năm, tìm chỗ an toàn ẩn nấp, may mắn nhặt được vài món đồ giá trị, đến hạn trở về nhận thưởng là quyết định sáng suốt nhất. Việc nhẹ lương cao, chỉ là có hơi tốn thời gian. Có điều khái niệm thời gian của Đường Lưu Vũ đã sớm thay đổi. Hắn cũng là kẻ sở hữu năng lực, thọ nguyên dài hơn người bình thường rất nhiều, có đầy đủ tư cách tham dự vào chuyến đi dài hạn này. Một lần vất vả, nhàn nhã cả đời. Nhìn thế nào cũng tốt hơn việc kiếm bao nhiêu tiền rồi cũng về với hai bàn tay trắng.
Khi Đường Lưu Vũ đưa ra quyết định, Hồng Giao Tinh Ngọc phía dưới cũng đã bị một vị đại phú hào mua về với mức giá hai triệu năm trăm Thanh Hòa Kim, một con số trên trời mà cả một quốc gia cận trung cấp như Tô Vân Quốc phải mất cả năm mới làm ra được. Sau Hồng Giao Tinh Ngọc vẫn là những vật phẩm có giá trị rất cao nhưng không thu hút được nhiều sự chú ý như trước. Bất quá vẫn có khá nhiều người ưa thích chúng, ra sức tranh đoạt khiến không khí của buổi đấu giá ngày càng nóng hơn.