Đường Lưu Vũ vẫn sống sót. Trong khoảnh khắc nguy hiểm đó, hắn đã theo bản năng tiến vào không gian ý thức kích hoạt năng lực của mình. Tiếc là thời gian quá gấp, Đường Lưu Vũ chỉ chạm vào khối đá kia chưa đến một phần mười giây khiến sức mạnh thu được hạn chế, thời gian duy trì cũng có hạn. Hắn chỉ kịp túm lấy kẻ đầu sỏ kia, sau đó dùng tốc độ tối đa bay về một hướng bất kỳ để thoát thân. Vụ nổ điện khiến Đường Lưu Vũ kinh ngạc, càng liều mình chạy xa hơn, bất giác đã rời khỏi trạm trung chuyển lúc nào không hay.
Xui xẻo chồng chất, do thời gian kéo dài năng lực quá ngắn, vừa kết thúc thì người áo đen kia đã thoát ra được. Nhưng đối phương không hề t·ấn c·ông Đường Lưu Vũ, thay vào đó hắn kéo ống tay áo xuống, để lộ cánh tay trắng đang đeo một chiếc bao tay khá đẹp mắt như của nữ nhân. Người này ấn vài cái lên bao tay, bộ y phục màu đen che kín không mặt lập tức thay đổi, phần mũ trùm đầu kéo dài ra che kín luôn cả mắt, sau đó tạo thành một phần như kính để nhìn ra được bên ngoài. Các phần khác cũng là tương tự, nó giúp đối phương hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, chống lại các tác động của không gian.
Nơi đây không có không khí nên không giao tiếp được bằng ngôn ngữ thông thường. Đường Lưu Vũ từng thấy một bài hướng dẫn giao tiếp bên ngoài hư không tại căn cứ nhưng không quá để ý, không ngờ bản thân thật sự có một ngày rơi vào tình huống này. Còn may người áo đen lại có cách khác. Hắn đặt tay lên vai Đường Lưu Vũ, thân thể tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt bao trùm lên cả hai. Ánh sáng này giống như một loại liên kết tinh thần, cho phép hai người trao đổi thông qua suy nghĩ thay vì lời nói.
Đường Lưu Vũ là kẻ lên tiếng trước:
- Ngươi là Thức Tỉnh Giả hệ tinh thần? Tinh thần ngoại phóng, nghe nói phải có chỉ số sức mạnh rất cao mới làm được.