Cả đám người đưa mắt nhìn Đường Lưu Vũ, hừ khẽ một tiếng rồi nối bước Bất Ngữ rời đi. Vài phút sau, một nữ nhân mặc đồ hầu gái bước vào, giọng điệu dịu dàng:
- Ngài chính là khách quý của chủ nhân? Phi thuyền sẽ lập tức chuyển hướng quay trở lại trạm trung chuyển Thanh Phát, thời gian dự tính hai giờ. Ta sẽ đưa ngài đến phòng nghỉ ngơi.
Khi đó Đường Lưu Vũ sử dụng năng lực trong thời gian rất ngắn nên không đi được xa. Bên ngoài không gian, bọn hắn trôi nổi trong hơn mười ngày nên mới kéo dãn khoảng cách, nếu không với tốc độ của phi thuyền hiện đại này thì chỉ cần vài phút là đã có thể về đến nơi.
Hai giờ không dài, nghỉ ngơi tịnh dưỡng một lát là được. Nguy cơ lớn nhất đã không còn, hiện tại Đường Lưu Vũ phải nghỉ cách làm sao đột nhập trạm trung chuyển kia, lấy lại đồ vật của mình rồi nhanh chóng rời khỏi đó. Dù không phải đồng phạm, hắn khá chắc rằng nếu bị phát hiện thì tổ chức quản lý trạm trung chuyển sẽ lập tức bắt giữ mình để tra hỏi về những gì đã xảy ra. Nếu không phải đồng hồ và chiến giáp còn đang được gửi đi sửa chữa, Đường Lưu Vũ thật sự không muốn quay lại nơi phiền phức kia. Một màn quen thuộc tại Tô Vân Quốc được lặp lại, nhưng nơi này có rất nhiều v·ũ k·hí hiện đại mạnh mẽ, muốn bình yên rời đi là chuyện không thể nào.
Trong khi Đường Lưu Vũ đang nghỉ ngơi, suy tính xem phải giải quyết vấn đề tại trạm trung chuyển như thế nào thì Bất Ngữ và vài thuộc hạ thân tín đã tập trung tại một căn phòng khác để bàn bạc về những chuyện vừa diễn ra. Kẻ đầu tiên lên tiếng chính là nam nhân khi này tiến lên tách Bất Ngữ ra khỏi Đường Lưu Vũ cũng như dùng bộ mặt hung ác hù dọa hắn.