Điều Đó Có Thực Sự

Chương 31: Năn nỉ



Sáng hôm sau…

Hôm nay là ngày nghỉ nhưng Mộc Miên dậy khá sớm để nghiên cứu các bài học trước vì nghỉ nhiều. Lúc cô đang học thì Tuấn Minh gọi đến bảo rằng trưa nay sẽ đưa cô đi ăn. Mộc Miên không từ chối.

Đến trưa anh qua đón, đưa cô đến một nhà hàng khá nổi tiếng. Cả hai chọn món xong anh quay sang hỏi cô:

- Tối qua mẹ em có nói gì không?

Mộc Miên trả lời:

- Không ạ. Lúc em về thì mẹ không đề cập đến.

Anh gật đầu:

- Ừ. Em mau chóng tìm cách thuyết phục mẹ nhanh đi. Tôi không chờ nổi đâu.

Mộc Miên trơ mắt nhìn anh:

- Sao anh gấp thế? Em còn không hiểu tại sao anh lại muốn lấy em.

Tuấn Minh nhún vai:

- Nếu em mau chóng lấy tôi, tôi sẽ cho em “nhiều điều bất ngờ”.

Cô ngước lên hỏi:

- Điều gì?

Anh không trả lời mà bảo:

- Ăn đi.

Ăn xong anh đưa cô về nhà.

Hôm nay bố mẹ đều đi làm nên chỉ có mình cô ở nhà. Vài nghỉ trưa một lát cô tiếp tục học bài đến chiều rồi xuống nhà chuẩn bị bữa tối. Hôm nay cô sẽ thuyết phục mẹ để mẹ đồng ý cô “xuất giá”.

Cô nấu ăn, dọn dẹp, chuẩn bị một mâm cơm rất hoành tráng với nhiều món ăn được trang trí tỉ mỉ.

Còn Tuấn Minh cũng bị bố gọi về bảo có chuyện muốn nói.

Anh lái xe về ngôi nhà mình từng ở. Lạnh nhạt bước vào trong, anh nhìn thấy bố và vợ kế của ông đã ngồi ở đó. Anh đến lại bàn không lãnh đạm nên tiếng:

- Bố gọi con về bàn việc gì thì nhanh lên đi ạ. Con còn có việc.

Bố anh thấy anh về thì vui mừng. Từ lúc mẹ anh mất cả hai cha con như người dưng nước lã vậy, một năm gặp cũng chỉ có 2, 3 lần.

Thấy bố không trả lời anh nhắc nhở:

- Con đang rất bận bố có gì thì nói nhanh đi ạ.

Ông nhìn anh hiền từ bảo:



- Con ngồi ăn cơm cùng với bố đã. Lâu lắm rồi cha con mình chưa ngồi ăn với nhau. Có gì thì từ từ nói.

Anh lạnh nhạt đáp:

- Được, nhưng không lâu đâu.

Giúp việc mang bát đũa lên cho anh. Một lúc thì bố anh ôn tồn lên tiếng:

- Tuấn Minh, con đã hơn 30 mươi tuổi rồi. Nên có gia đình riêng cho mình rồi.

Anh vẫn như thế nhưng giọng nói vẫn trầm lặng:

- Vâng, con biết.

Ông tiếp tục nói:

- Vậy con đã có ai chưa?

Anh không đáp. Bố anh tiếp tục lên tiếng:

- Bố biết con và Minh Châu từng yêu nhau sâu đậm nhưng cả hai cũng đã chia tay lâu rồi. Con nên buông bỏ rồi tìm cho mình hạnh phúc mới.

Anh nhếch bạc môi thở ra hơi lạnh:

- Buông bỏ một người từng sâu đậm với mình. Bố có vẻ rất đàn ông và dứt khoát.

Ông hiểu ý anh nói là gì. Mộng Lục - vợ kế của ông cũng khó chịu nhưng không dám nói.

Để tránh xích mích ông nói tiếp:

- Bây giờ tuổi bố cũng đã già. Tập đoàn nên giao nên cho con đảm đương rồi. Bố biết nhiều năm nay con đã ra ngoài lập nghiệp và thành công. Bây giờ bố giao cho con cũng là điều đương nhiên vì nhà chúng ta không có ai là gánh được cả.

Mộng Lục nghe ông nói với anh như vậy thì giật mình. Bà ta không thể nghĩ rằng bao nhiêu năm nay cả hai cha con xích mích ít gặp nhau mà bây giờ ông lại muốn giao cả cơ nghiệp cho hắn sao.

Bà ta cố kìm nén lên tiếng:

- Anh à. Tuấn Minh bây giờ chưa có gia đình, bây giờ anh giao cho nó chẳng phải nó càng khó có vợ sao. Hay để nó lập gia đình rồi tính tiếp.

Tuấn Minh không nhanh không chậm lên tiếng:

- Không cần đâu. Tôi cũng sắp kết hôn rồi. Không cần đến lúc đó như bà nói đâu.

Bố anh lẫn bà ta đều ngạc nhiên. Bố anh lên tiếng:

- Con có bạn gái rồi sao? Là ai thế?

Anh từ từ trả lời:

- Rồi bố sẽ biết thôi.



Ông cảm thấy vui mừng vì anh cũng đã tìm được người mới và dần buông bỏ tổn thương:

- Minh à, con không cần phải ngại. Bố chỉ mong con có gia đình ấm êm rồi về hỗ trợ bố công việc thôi. Bố không quan tâm đến cô gái còn chọn là như thế nào, gia thế ra sao. Chỉ cần con hạnh phúc là được.

Nghe bố nói những lời này, ánh mắt anh có chút dao động hỏi lại:

- Bố nói thật sao?

Ông mỉm cười hiền từ:

- Thật. Chỉ cần là con hạnh phúc thì bố đều chấp nhận.

Cuối cùng anh cũng nhẹ nhàng đáp lại:

- Vâng, con cảm ơn bố.

Bữa cơm tiếp tục diễn ra nhưng Mộng Lục cảm thấy không yên và khó chịu khi nhìn thấy tài sản của nhà họ Vũ đang rơi vào tay con chồng. Bà đứng lên không ăn nữa rồi đi vào phòng.

Mộc Miên bên này thì đang ăn cơm với bố mẹ. Cả buổi tối hôm nay cô rất nhiệt tình nói chuyện hỏi thăm công việc của bố mẹ. Bữa tối diễn ra vui vẻ đầy ắp tiếng cười. Nhưng đến cuối buổi mẹ cô chợt lên tiếng:

- Được rồi cô nương. Con không cần phải nịnh nọt với bố mẹ nữa. Con muốn cái gì đây?

Mộc Miên hì hì cười:

- À…là…là hôm nay con thấy bố mẹ vất vả con lại rảnh rỗi nên muốn chuẩn bị cơm cho bố mẹ thoải mái ạ.

Bố cô hì hì đáp:

- Thôi đi cô nương. Có phải con muốn xin bố mẹ chuyện con lấy cậu ta không?

Mộc Miên cúi đầu gật gật. Bố cô thấy vậy thì liền buông đũa xuống nói:

- Mẹ phải nói với con bao nhiêu lần nữa đây. Con còn rất nhỏ, học hành còn chưa đến nơi đến chốn. Con có biết khi lấy chồng rồi sẽ như thế nào không? Lỡ như bỏ học thì sao đây.

Mẹ ngước lên nói:

- Mẹ, chẳng phải có rất nhiều người có chồng có con rồi vẫn học hành thành đạt sao?

Mẹ cô thở dài nhìn cô nói:

- Cái đó là người ta mạnh mẽ, kiên cường vươn lên. Nhưng còn con thì sao? Con có dám chắc rằng bản thân con dám đối mặt với sự đau khổ trong hôn nhân không?

Cô khẩn thiết cầu xin bố mẹ:

- Bố, mẹ. Con biết nhưng xét đến cùng anh ấy không phải là một người xấu xa. Chúng con mong muốn lấy nhau bởi sự tự nguyện. Hơn nữa mẹ cũng biết rằng con đều có học nên sẽ biết kiềm chế hơn.

Mẹ cô kìm lại bản thân nói:

- Được rồi. Không nói nữa. Chuyện này mẹ sẽ nói lại với con. Trong thời gian 1 tháng mẹ sẽ có câu trả lời. Còn bây giờ con lên phòng đi để chén bát mẹ dọn.

Mộc Miến cúi đầu “dạ” một cái rồi lủi thủi lên phòng.