**** Chương này nhiều từ chuyên ngành vchhh ý. Phần chữa bệnh các thím có thể lướt lướt qua cũng được, không cần hiểu kỹ đâu =)))))) tui đôi chỗ dịch bừa ý
Thấy thần trí bệnh nhân vẫn tỉnh táo, Hà Vũ Bạch tiến lên hỏi thăm. Đây không phải bệnh nhân cậu nhận chữa, nhưng nhỡ đâu thật sự là bệnh nguy hiểm, hỏi thêm một tiếng dù sao cũng tốt hơn để lỡ thời cơ chữa trị tốt nhất.
"Chú khó chịu chỗ nào?" Cậu hỏi bệnh nhân.
"Chỗ này......" Bệnh nhân uể oải chỉ vào bụng, "Muốn ói...... choáng đầu......"
Hà Vũ Bạch giơ tay bắt mạch: "Ói mấy lần rồi?"
"3-4 lần đi......" Bị tay Hà Vũ Bạch ấn qua ấn lại trên bụng hơi khó chịu, bệnh nhân không kiên nhẫn cau mày, "Ài, vừa nãy bác sĩ họ Chu đã hỏi tôi một lần rồi...... sao ngài còn hỏi nữa...... không phải viêm dạ dày chứ...... cứ kê cho tôi ít thuốc, tôi muốn về nhà......"
Bắt mạch không thấy dị thường, Hà Vũ Bạch đành phải kiên nhẫn khuyên nhủ: "Chú à, huyết áp của chú hạ quá nhanh, viêm dạ dày sẽ không như vậy."
"Bác sĩ các cậu chính là như vậy...... không có bệnh tìm bệnh...... bệnh vặt chữa thành lớn......" Bệnh nhân lẩm bẩm nói, "Không thì đi tìm cho tôi người lớn tuổi...... cậu...... vẫn là thực tập sinh nhỉ......"
Vẻ mặt Hà Vũ Bạch căng lên, mím chặt môi.
Người nhà vội vàng nói: "Cha! Cha nghe bác sĩ, đừng nói linh tinh."
Hắn cười cười ngượng ngùng với Hà Vũ Bạch, Hà Vũ Bạch cũng không ngại, hồi ở phòng khám có vài bệnh nhân cao tuổi vào phòng nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi của cậu, quay đầu đến bàn phân chẩn tìm hộ sĩ yêu cầu đổi phòng khám, cậu cũng quen rồi.
Hà Vũ Bạch bàn giao với y tá điều trị khẩn cấp đang định ra ngoài: "Phiền chị, kéo giúp em điện tâm đồ giường này."
Y tá "Ừ" một tiếng, thu dọn đồ xong đẩy xe ra ngoài. Hà Vũ Bạch đứng bên giường chờ, một lát sau, cửa bay tới âm thanh không vui: "Ai bảo kéo điện tâm đồ?"
Hà Vũ Bạch quay đầu nhìn, là Chu Dương khu hai.
Chu Dương vừa nãy ở phòng xử lý vết thương khâu cằm một đứa nhóc nghịch xong, ra ngoài nhìn thấy y tá xách điện tâm đồ đi tới phòng quan sát khẩn cấp. Nhưng chỗ đó ngoài Nguyễn Tư Bình chỉ có một bệnh nhân hắn nhận chữa, mà hắn cũng không dặn dò kéo điện tâm đồ. Đến lúc nghe thấy là Hà Vũ Bạch bảo kéo, bỗng hơi không vui.
— Người của khu 1 các người cũng quá tự cho là đúng nhỉ? Bệnh nhân tôi nhận, mời các người hội chẩn hay sao mà tụ tập đến!
"Tôi." Hà Vũ Bạch đi tới, vừa định nhận lấy điện tâm đồ chợt thấy trên tay kia của Chu Dương vẫn đeo găng tay dính máu, lập tức dời tầm mắt.
Chu Dương biết cậu sợ máu, mang theo chút khinh thường lắc lư điện tâm đồ, khơi lông mày nói: "Tôi đã xem, ngoại tâm thu thất, block nhĩ thất cấp độ 1. Bác sĩ Hà, bệnh nhân không có triệu chứng đau ngực khó chịu ngực, cậu nghi ngờ cái gì? Nhồi máu cơ tim?"
"Tôi phải xem điện tâm đồ trước."
Hà Vũ Bạch cẩn thận rút tờ giấy trong tay hắn ra, cúi đầu nhìn nhanh chóng. Xem một lát, cậu đột nhiên đẩy Chu Dương chắn ở cửa sang một bên, chạy ra hành lang gọi y tá: "Dán thêm miếng điện cực cho giường 2 quan sát!"
Vai Chu Dương va lên tường, không nghiệm trọng lắm, nhưng đủ để thúc cơn tức của hắn: "Hà Vũ Bạch! Cậu có ý gì! Đây là bệnh nhân tôi nhận!"
"Không phải cấp độ 1, là block nhĩ thất cấp độ 3!" Hà Vũ Bạch đâu để ý đến khách khí của hắn, tình huống thế này tùy thời tùy chỗ có thể xảy ra rung tâm thất và nhịp tim ngừng đột ngột, trước tiên nối máy khử rung tim có thể kịp thời đối phó tình huống đột phát.
"3...... cấp độ 3?" Chu Dương nhanh chóng lấy găng tay xuống ném vào thùng rác, kéo tờ khai qua nhìn kỹ từ đầu đến cuối một lần, lắp ba lắp bắp nói: "Tần suất nhịp tim...... có 60 lần thôi...... sao lại là......"
Hà Vũ Bạch đang cùng hộ sĩ dán thêm miếng điện cực tim, nghe thấy lời Chu Dương không khỏi nhíu mày: "Sóng P dung hợp bên trong ngoại tâm thu, cùng với sóng QRS đập riêng, anh không nhìn ra!?"
Chu Dương nghẹn họng. Điện tâm đồ luôn được các bác sĩ vinh danh là "thiên thư", dạy trong sách đều là triệu chứng điển hình mà phần lớn thực tế làm gặp phải là triệu chứng không điển hình, không có tích lũy thực tế nhất định khó nhìn ra vấn đề. Huống chi hắn chủ đạo là khoa ngoại chấn thương, bên trong tim, quả thực không am hiểu.
Không đợi Chu Dương nhìn ra con đường trong "thiên thư", người bệnh đột phát co giật, máy giám sát đồng thời phát ra báo động sắc bén.
"Bác sĩ Chu!" Y tá lo lắng gọi hắn cho ý kiến xử lý, "Người bệnh rung tâm thất rồi!"
Chu Dương luống cuống, suốt ngày làm ngoại thương, hắn thật sự chưa từng độc lập xử lý tình huống như thế.
"Khử rung tim 200J! Chuẩn bị cắm ống khí quản, adrenaline!" Hà Vũ Bạch thấy Chu Dương ngẩn ra, lập tức giao phó y tá — Lúc thế này đừng quan tâm người bệnh ai nhận, cứu mạng quan trọng hơn!
Nhận được mệnh lệnh, y tá làm theo từng cái, may mà vừa nãy Hà Vũ Bạch yêu cầu nối máy khử rung tim rồi, trước mắt không đến mức luống cuống. Khử rung tim xong, Hà Vũ Bạch nhìn thấy Chu Dương vẫn đứng ngu ở đó, hét vội một câu: "Hồi phục tim phổi!"
Tiếng hét khiến Chu Dương có loại cảm giác đối phương bị Lãnh Tấn nhập. Nhưng tình huống không cho phép lề mề, hắn lập tức đưa tay ghì ngực cho bệnh nhân.
Hà Vũ Bạch nửa ngồi ở đầu giường, nhận lấy dụng cụ soi thanh quản y tá đưa tới tiến hành cắm ống khí quản cho bệnh nhân. Thần thái bình tĩnh kia, kể cả y tá điều trị khẩn cấp kiến thức rộng rãi cũng chưa từng nhìn thấy ở trên người một bác sĩ trẻ tuổi.
Nhận lấy máy thở, đợi 2 phút, Hà Vũ Bạch đứng dậy kiểm tra dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân, phát hiện vẫn không có mạch đập nhanh, thêm khử rung tim 200J nữa. Khử rung tim xong tiếp tục ghì ngực, làm Chu Dương mệt đến mồ hôi hột theo chóp mũi cằm rơi xuống mãi.
Hai phút sau, y tá thông báo: "Tần suất tim 45! Huyết áp 7040!"
Nghe thấy tần suất tim tự chủ của bệnh nhân xuất hiện, Chu Dương lùi sang bên cạnh lau mồ hôi. Hà Vũ Bạch đã kiểm tra số liệu giám sát của bệnh nhân, thay Chu Dương dặn dò: "Tiêm 0.5mg atropine, chuyển miếng điện cực tim thành máy tạo nhịp tim ngoài, ấn tăng tốc, 50mA, tần suất 60 lần/phút."
Lúc này một y tá khác đưa điện tâm đồ kiểm tra lại tới, Chu Dương thở hổn hển kéo qua xem, mắt lập tức trợn to. Trước sau không quá nửa tiếng, điện tâm đồ đã không còn là "thiên thư" nữa, sinh viên trường y cũng có thể chẩn đoán chính xác — ST chênh xuống kết hợp với tất cả các đường phất "cờ đỏ", nhồi máu cơ tim ST chênh xuống điển hình.
Hà Vũ Bạch xem qua điện tâm đồ, giao cho y tá: "Làm thêm điện tâm đồ tim bên phải."
Y tá sửng sốt — Hiếm có bác sĩ giao cho làm điện tâm đồ tim bên phải.
Hà Vũ Bạch thấy cô không phản ứng, tự mình ra tay áp chỉ dẫn điện tâm đồ lên vách ngực phải của bệnh nhân, sau đó giục y tá đi lấy điện tâm đồ. Cầm điện tâm đồ qua nhìn, xác nhận phỏng đoán của cậu — Tim bên phải cũng nhồi rồi, triệu chứng huyết áp thấp lúc nãy của bệnh nhân là do nhồi máu cơ tim ST chênh xuống liên lụy tim bên phải tạo thành.
(Đoạn này tui dịch mệt quá các cô ơi:(((((((( tra nát cả baidu với google cũng không ra từ tiếng Việt hoặc tiếng Anh tương ứng -.- đoạn này đọc phiên phiến thôi là được =)))))
"Thêm lượng truyền dịch, để phòng can thiệp chuẩn bị tham gia giải phẫu." Dặn dò xong, Hà Vũ Bạch quay đầu nhìn về phía Chu Dương — Miệng Chu Dương từ lúc cầm lấy tờ điện tâm đồ thứ hai đã không khép lại được.
Cậu bỗng nhiên ý thức được mình cướp bệnh nhân của đối phương, bèn tản đi khí thế chỉ đạo mọi người lúc nãy cấp cứu, lại khôi phục thái độ mềm mại bình thường. Cậu mím môi hỏi: "Có vấn đề gì không, bác sĩ Chu?"
Chu Dương nuốt nước miếng, từ đáy lòng tán dương: "Cậu cừ thật."
"Trên thực tế, đây là lần đầu tiên tôi chỉ đạo cấp cứu người bệnh nhồi máu cơ tim." Hà Vũ Bạch xấu hổ cười cười, "Cũng coi như không uổng lấy chứng chỉ ACLS của Hiệp hội Tim mạch Hoa Kỳ."
Ui da, chứng chỉ kia tôi còn chưa thi đâu!
Chu Dương chợt cảm thấy mình thấp hơn đối phương một đoạn.
Đến sau nửa đêm không có bệnh nhân, Chu Dương rảnh rỗi, trái lo phải nghĩ quyết định đi tìm Hà Vũ Bạch. Hắn gõ mở cửa phòng khám, kéo ghế ngồi vào bàn đối diện.
Hà Vũ Bạch nhìn xung quanh, hỏi hắn: "Tìm tôi?"
Chu Dương hắng giọng, do dự nói: "Bác sĩ Hà, tôi lúc nãy...... thái độ không tốt, qua đây nói tiếng xin lỗi cậu."
Cái này ngược lại khiến Hà Vũ Bạch ngại, cậu bưng cốc lên uống một hớp, rũ mắt cười: "Không có, là tôi không nên tùy ý nhúng tay vào bệnh nhân của anh...... Chỉ là nhồi máu cơ tim ST chênh xuống khả năng xuất hiện tình huống đau bụng mà không phải đau ngực, tôi thấy huyết áp bệnh nhân giảm đột ngột...... lo chẩn nhầm."
Chu Dương tò mò hỏi: "Nghe nói cậu chưa từng làm ở bệnh viện nào, nhưng kinh nghiệm lại rất phong phú."
"Hai cha tôi đều là bác sĩ, thầy hướng dẫn tôi là chuyên gia chẩn đoán nổi tiếng, bọn họ đã cho tôi rất nhiều hướng dẫn chuyên ngành...... mấy năm nay tôi đã xem mấy trăm nghìn tư liệu ca bệnh, đều thuộc hết, cho nên từ lâm sàng mà nhìn, phần lớn có thể phân biệt được." Hà Vũ Bạch thẳng thắn nhìn hắn, "Bác sĩ Chu, tôi không hề khoe khoang...... tôi không có cách nào so với các anh, các anh tùy thời tùy chỗ có thể tiếp nhận bệnh nhân, mà tôi...... tôi chỉ có thể từ xa nhìn các anh giành giật từng giây với tử thần, cho nên, gặp được bệnh nhân có thể tăng thêm kinh nghiệm lâm sàng, tôi liền...... nhiều chuyện."
"Không có, làm phiền cậu rồi, nếu không thật sự xảy ra chuyện lớn, tôi sẽ bị chủ nhiệm Từ mắng chết." Chu Dương nói, quay đầu liếc nhìn cửa, xác nhận cửa đóng chặt sau đó hạ giọng nói với Hà Vũ Bạch: "Bác sĩ Hà, chuyện của cậu và chủ nhiệm Lãnh, các cậu chú ý chút, mấy hôm trước...... tôi nhìn thấy trong máy tính của chủ nhiệm video giám sát ở ICU hành lang, hai cậu đang...... À, tôi không phải nói hai cậu như vậy không được, nhưng chỉ sợ...... chỉ sợ có người mang cái này ra rêu rao......"
Mặt Hà Vũ Bạch xoạt cái đỏ lên, cậu vội cúi đầu uống nước, định dùng cốc giữ nhiệt che giấu cơn xấu hổ của mình. Nhắc nhở thiện ý của Chu Dương từ từ đến muộn, Lãnh Tấn đã bởi vì chuyện này bị đánh một gậy, nhưng cũng xác nhận suy đoán trước đó của cậu — Chuyện này đúng là bị Từ Kiến Hưng chọc đến chỗ Trịnh Chí Khanh.
Thấy cậu không nói chuyện, Chu Dương lại dặn dò: "Cậu nhưng nhất định đừng nói với chủ nhiệm Lãnh, trong lòng mình hiểu là được, nếu không tôi sợ cái đầu này của tôi bị chủ nhiệm Từ vặn xuống."
"Ừ, cám ơn, tôi sẽ không nói với anh ấy." Hà Vũ Bạch bảo đảm với hắn.
Chu Dương hơi thở phào: "Được, vậy tôi ngủ trước một lát, cậu cũng nhanh nghỉ ngơi."
"Được."
Hà Vũ Bạch đưa mắt nhìn đối phương rời đi.
Chờ Chu Dương đi ra ngoài, Hà Vũ Bạch đi tới bên cửa sổ, ngưng mắt nhìn ánh đèn lành lạnh ngoài cửa sổ, hơi cau mày. Chịu ảnh hưởng giá trị quan của Hà Quyền, cậu cũng không thích kiểu người ở sau lưng ngáng chân đồng nghiệp. Công việc thì công việc, trong vấn đề chuyên ngành bất đồng hơn nữa, làm cao siêu hơn nữa, đó cũng là tùy việc mà xét.
Mà giở trò xấu sau lưng, nói nhẹ là lòng dạ nhỏ mọn, nói nặng, chính là nhân phẩm có vấn đề.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hà Vũ Bạch lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho cha:【Cha ơi, việc chọn Phó viện trưởng, cha nghĩ thêm đi, con cho rằng chủ nhiệm Từ không phù hợp làm quản lý Tổng hợp Đại Chính.】
Đến lúc gửi đi cậu mới ý thức được bây giờ là ba giờ sáng, không khỏi có chút hối hận, lo quấy rầy đến Trịnh Chí Khanh nghỉ ngơi.
Kết quả bên kia rất nhanh đã gọi điện thoại đến: "Tiểu Bạch, con vẫn chưa ngủ?"
"Trực đêm thay đồng nghiệp." Hà Vũ Bạch mím môi, "Cha, xin lỗi đã quấy rầy cha ngủ."
"Không sao, cha cũng vừa họp với bên Mỹ xong." Giọng Trịnh Chí Khanh hơi mệt mỏi, dù sao cũng không phải hồi còn trẻ nữa, không chịu được thức đêm, "Sao đột nhiên muốn nhắc chuyện Phó viện trưởng với cha?"
Nói rõ đại khái tình hình với cha, Hà Vũ Bạch lại bổ sung: "Cha, con có lẽ hơi hành động theo cảm tính...... Mặc dù chuyện xảy ra trên người con, nhưng để chủ nhiệm Từ làm Phó viện trưởng là nghị quyết của ban giám đốc, con...... lắm lời rồi."
"Vậy con cảm thấy ai thích hợp làm Phó viện trưởng hơn?" Trịnh Chí Khanh hỏi, "Lãnh Tấn sao?"
"Không không không, con không có ý đó!" Hà Vũ Bạch theo bản năng gẩy bệ cửa sổ, "Tính cách chủ nhiệm Lãnh cũng không phù hợp làm quản lý cấp cao, anh ấy chỉ sẽ đắc tội với mọi người."
Trong tai nghe truyền đến tiếng cười khẽ: "Tiểu Bạch của cha lớn rồi, biết đánh giá người khác, xem ra cha có thể về hưu sớm chút rồi."
Hà Vũ Bạch cũng cười: "Sợ cha nói con thiên vị anh ấy mà......"
Trịnh Chí Khanh bất mãn nói: "Con còn không thiên vị nó à? Hôm đó cha cũng không phải thật sự muốn đánh nó, xem con gấp gáp, còn trợn mắt với cha, ài, trái tim cha sắp vỡ vụn rồi."
Đột nhiên trong âm nền xen lẫn tiếng quát của Hà Quyền: "Nửa đêm nổi khùng gì thế!? Trịnh Đại Bạch anh có ngủ không!?"
"Cha mau ngủ đi, ngủ ngon."
Cúp điện thoại, Hà Vũ Bạch trợn mắt — Không phải thật sự muốn đánh? Dùng thêm chút sức nữa chủ nhiệm Lãnh của bọn con phải ngồi xe lăn rồi.