Dậy sớm đến bệnh viện, Lãnh Tấn vào phòng nhìn thấy Hà Vũ Bạch cuộn tròn trên sofa trong phòng làm việc của hắn ngủ say. Mặc dù không nỡ đánh thức người ta, nhưng sáng sớm còn phải kiểm tra phòng, thế là hắn ngồi xổm xuống dùng mùi thơm của cafe đánh thức Hà Vũ Bạch.
"Mấy giờ ngủ?" Đưa cafe cố ý mang lên tầng vào tay đối phương, hắn rút tay vò mái tóc xoăn ngủ dựng thẳng lên.
"4h...... oáp...... hơn......" Hà Vũ Bạch ngáp một cái, hơi híp mắt xiêu vẹo tựa trên người Lãnh Tấn tỉnh ngủ, "Anh vừa đi em đã dẫn dắt một ca cấp cứu nhồi máu cơ tim."
Lau đi ẩm ướt khóe mắt cậu, Lãnh Tấn tỏ vẻ kinh ngạc: "Òa, cừ vậy, xem ra vị trí chủ nhiệm của anh có thể nhường cho người hiền rồi."
Hà Vũ Bạch cau mày cười cười, giơ tay vỗ cái chân vai dựa vào: "Em nói với anh nè...... là bệnh nhân cướp từ trong tay Chu Dương khu 2, anh cứ chờ đi...... Lúc đi họp, chủ nhiệm Từ chắc chắn tìm anh gây rắc rối."
Lãnh Tấn khinh thường xùy một tiếng: "Quân đến tướng chặn nước đến đất ngăn, hắn gây rối anh vặn lại hắn, khoản nợ video giám sát vẫn chưa tính với hắn đâu."
"Chuyện này đừng nói nữa đi." Hà Vũ Bạch chợt tỉnh táo lại, nhấp một ngụm cafe giảm đi khô khốc trong miệng, ngửa mặt nhìn Lãnh Tấn, "Mặc dù chủ nhiệm Từ làm như vậy đánh mất tình nghĩa đồng nghiệp, nhưng dù sao cũng là hai bọn mình không tuân thủ quy định của bệnh viện trước."
Lãnh Tấn cúi đầu nhìn cậu, khiêu mi hỏi: "Em có phải đã nghe nói gì không? Lúc trước nói với em nghi ngờ là lão Từ ngáng chân, em còn khuyên anh đừng nghĩ tới chỗ xấu."
"Đừng hỏi nữa, tốt cho mọi người." Hà Vũ Bạch mím môi.
Lãnh Tấn ngồi xuống bên cạnh cậu, duỗi cánh tay kéo người vào ngực, láu cá nói: "Được, không hỏi thì không hỏi, nghe vợ không chịu thiệt — áu!"
Mặc dù ít nhiều đã quen bị đối phương chiếm hời ngoài miệng, nhưng Hà Vũ Bạch vẫn cho dùng khuỷu tay thúc sườn Lãnh Tấn bày tỏ bất mãn của mình.
"Ê, em đến ngày à? Sáng sớm nóng tính thế." Lãnh Tấn cong người đè thắt lưng, sshh sshh hít khí.
"Hôm nay ngày bao nhiêu?" Hà Vũ Bạch đột nhiên hỏi.
"Mồng 3."
Hà Vũ Bạch xoay người, đưa lưng về phía Lãnh Tấn nói: "Anh xem giúp em, trên eo nổi nốt ruồi đỏ không."
"Nốt ruồi đỏ của em nổi sau eo à? Lần đầu nghe nói." Lãnh Tấn vén vạt áo đối phương lên, nhìn thấy nốt ruồi đỏ to bằng nửa móng tay ngón út — Ui cha, thật sự là đến ngày.
"Mọc rồi." Hắn cưỡng chế kích động vén mép quần người ta, đàng hoàng rút tay ra vuốt vạt áo xuống.
Hà Vũ Bạch quay đầu: "Trước đó em còn tưởng em giống cha em, không mọc chứ, sau đó có lần tắm cùng Diễn Vũ, là cậu ấy phát hiện."
Lãnh Tấn co rú khóe miệng: "Hai bọn em lớn thế nào rồi còn tắm chung?"
Nhấp ngụm cafe, Hà Vũ Bạch ngửa mặt suy nghĩ một chút nói: "Đã là chuyện trước khi em lên đại học rồi, sau đó, không có ai chà lưng giúp em nữa, vẫn may xương em mềm, tự mình làm được."
Xương mềm? Trong đầu Lãnh Tấn lướt nhanh N tư thế mở khóa độ khó cao. Hắn tiến tới bên tai Hà Vũ Bạch, nhỏ giọng nói: "Sau này anh chà lưng cho em."
Hà Vũ Bạch lại thưởng cho hắn một cú thúc khuỷu tay. Lãnh Tấn khoa trương ngã xiêu vẹo trên sofa, ôm eo đối phương oán trách cậu "mưu sát chồng". Hà Vũ Bạch mất sức hồi lâu mới hất được cánh tay như xúc tua bạch tuộc ở ngang hông ra, tức giận đi kiểm tra phòng.
Mồng 3, ghi lại, nhưng tháng này e là lãng phí rồi. Lãnh Tấn nằm ở đó tiếc hận chẹp miệng. Dựa theo tính toán ngày mọc nốt ruồi đỏ, trước sau gộp lại có 10 ngày không cần bao, sướng hơn.
(Đứa nào re-up là chó)
Ngoài thời kỳ an toàn của Hà Vũ Bạch, mồng 3 cũng là ngày toàn bộ các khu bệnh của bệnh viện báo cáo công việc tháng trước, Lãnh Tấn đến gần ăn cơm trưa mới nhớ tới chuyện này. Hai rưỡi chiều họp, ppt hắn dùng để báo cáo vẫn trống rỗng. Trước kia đều là Nguyễn Tư Bình làm giúp hắn, nhưng Nguyễn Tư Bình lúc này vẫn sốt hơn 38 độ, cũng không tiện đào người ta từ trên giường bệnh dậy làm kịp báo cáo giúp hắn.
Gọi Lãnh Tấn đi ăn trưa, Hà Vũ Bạch thấy hắn cắm đầu vào màn hình, bèn hỏi hắn vì sao phiền lòng. Nghe xong phiền lòng của đối phương, cậu ngồi vào vị trí làm việc của Nguyễn Tư Bình, mở máy tính ra sắp xếp mail ghi chép công việc tháng trước gửi đến Lãnh Tấn.
Nguyễn Tư Bình chỉ làm bảng Excel, còn chưa kịp sửa thành ppt đã ngã xuống, chiều qua lúc hắn làm việc Hà Vũ Bạch ở ngay bên cạnh hắn. Hơn nữa bản An Hưng gửi, Lãnh Tấn tốn gần 2 tiếng copy paste, rốt cuộc 5 phút trước khi bắt đầu cuộc họp làm kịp báo cáo.
Chờ chủ nhiệm các khu bệnh làm báo cáo xong, Quý Hiền Lễ đứng lên, trước tiên tổng kết công việc các khu bệnh một lượt, sau đó báo cáo với những người ngồi đây, có một công bố quan trọng ban giám đốc quyết nghị.
Nghe thế, nét mặt Từ Kiến Hưng lộ ra nụ cười đắc ý. Đợi lâu như vậy, hôm nay rốt cục sắp tuyên bố tin tức hắn làm Phó viện trưởng. Lãnh Tấn ngồi đối diện hắn, nhìn khuôn mặt tiểu nhân đắc chí, nghiêng đầu với chủ nhiệm Cầu khu 3 trợn mắt trắng rõ ràng.
Chủ nhiệm Cầu việc không liên quan đến mình nhún vai một cái.
"Ai cũng biết, kể từ khi chủ nhiệm Bùi khu 1 bởi vì bị thương về hưu, vị trí Phó viện trưởng thường vụ ông ấy kiêm nhiệm bỏ trống đã lâu, trải qua nhiều lần thảo luận của ban giám đốc cùng các chủ quản cấp cao, quyết định do —"
Âm dài này của Quý Hiền Lễ kéo đến mức cổ Từ Kiến Hưng cũng thẳng.
"Chủ nhiệm La của phẫu thuật thần kinh tạm thời giữ chức Phó viện trưởng thường vụ."
Tiếng vỗ tay trong phòng họp vang lên rầm rầm, chủ nhiệm La vẻ mặt mơ hồ nhìn Quý Hiền Lễ, rất lâu không hoàn hồn — Chẳng phải vẫn luôn truyền là lão Từ làm Phó viện trưởng sao? Sau trở thành hắn mẹ nó rồi?
Nếu không phải trước mặt người đầy phòng, Lãnh Tấn phải cười ra tiếng. Cũng không phải bởi vì Từ Kiến Hưng không lên làm Phó viện trưởng, mà là vẻ mặt của đối phương, hắn sống gần 40 năm vẫn chưa thấy cơ mặt ai có thể co rút được tần số nhanh đến thế.
Tan họp, Lãnh Tấn lần đầu tiên không cần triệu hóan đã chủ động chạy đến phòng làm việc của Quý Hiền Lễ. Hắn vỗ bàn làm việc của người lãnh đạo trực tiếp, cười khoảng 5 phút.
Quý Hiền Lễ ghét bỏ nhìn hắn: "Cũng không phải cháu làm Phó viện trưởng, cháu vui gì chứ?"
"Không phải, lão Quý, tình hình gì thế?" Lãnh Tấn cười đến đau gan, "Chú không nhìn mặt Từ Kiến Hưng lúc nãy, co rút thành nhịp điệu vũ khúc luôn...... ** má...... ui da......"
"Sáng sớm chủ tịch Trịnh đã triệu tập thành viên ban giám đốc, cộng thêm chú và các Phó viện trưởng mở cuộc họp khẩn, yêu cầu đề cử lại Phó viện trưởng thường vụ." Quý Hiền Lễ chậm rãi uống ngụm trà, "Có người nhắc đến lão Từ cậu ta liền lườm người ta, sau đó dứt khoát dùng cách bỏ phiếu kín, kết quả thống kê, số phiếu của chủ nhiệm La cao nhất. À đúng rồi, cháu còn có một phiếu đấy."
"Chú không thích cháu vậy đâu." Quý Hiền Lễ cũng câu khóe miệng, "Chú nhìn chữ viết, hình như là chủ tịch bỏ. Lãnh Tấn, cậu ta thật sự là ký thác kỳ vọng với cháu đó, đừng để cậu ấy thất vọng."
Nghe vậy, Lãnh Tấn thu lại ý cười, gập ngón tay đặt trên mặt bàn, lắc đầu thở nhẹ: "Lão Quý, chú hiểu cháu mà, làm việc cháu được, dẫn dắt một khu bệnh, cháu cũng được, nhưng mà cấp cao...... Haiz, tính cháu quá thẳng dễ đắc tội người khác, còn nhìn ai cũng không vừa mắt......"
Đặt chén lên bàn, Quý Hiền Lễ dạy dỗ hắn: "Thẳng tính không thể sửa? Cháu thật sự cho rằng chủ tịch Trịnh đặt Hà Vũ Bạch dưới tay cháu, là vì để nó rèn luyện theo hướng chủ nhiệm khu bệnh? Bệnh viện này là cậu ấy lập, tương lai cũng phải do con trai cậu ấy thừa kế. Đến lúc đó Hà Vũ Bạch làm chủ tịch, cháu không muốn giúp đỡ nó? Còn suốt ngày làm ổ trong phòng mổ?"
"Thầy Hà không phải ngày nào cũng làm ổ trong phòng mổ?" Lãnh Tấn hơi không phục.
"Cháu đừng so sánh với Hà Quyền, cậu ấy được Trịnh Chí Khanh chiều chuộng hơn nửa đời, ngoài chuyện chữa bệnh cứu người những chuyện khác không cần quan tâm." Quý Hiền Lễ xòe ngón tay đếm cho hắn, "Cháu tưởng làm chủ tịch dễ dàng à? Nhân sự nhận đuổi, tài chính lưu chuyển, quản lý kinh doanh, mỗi ngày vừa mở mắt ra, có bao nhiêu quyết sách phải làm? Lãnh Tấn, cháu không đứng ở vị trí cao, rất nhiều chuyện không nhìn toàn diện, đến lúc Hà Vũ Bạch gặp phải vấn đề khó khăn tìm cháu thương lượng, cháu muốn đề nghị phương án giải quyết vấn đề cho nó thế nào?"
Lãnh Tấn ôm cánh tay trước ngực, sau đó tựa lên lưng ghế, ngửa mặt đối diện trần nhà thở dài: "Nói thật, lão Quý, cháu vẫn chưa thật sự nghĩ đến vấn đề này...... Cháu vẫn cho rằng, Tiểu Bạch không cần thừa kế gia nghiệp."
"Cháu về suy nghĩ kỹ đi, đã có gan bê hoa hồng nhà chủ tịch đi, phải có bản lĩnh chiều người ta mềm mại ướt át." Quý Hiền Lễ xua tay, "Biến đi, lão Từ khẳng định sẽ đến, cho chú thời gian lấy hơi."
Lãnh Tấn đứng dậy rời đi, kéo cửa ra, nhìn thấy Từ Kiến Hưng đang chắp tay sau lưng di chuyển trên hành lang. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lãnh Tấn nhớ tới vẻ mặt đầy sống động của đối phương trong phòng họp, không nín được, cười như lợn kêu.
Từ Kiến Hưng đen đầy mặt. Nếu giết người không phạm pháp, hắn bây giờ đã bóp chết Lãnh Tấn.
Vẫn đang trong thang máy, đồng hồ của Lãnh Tấn gọi vào điều trị khẩn cấp. Hắn đi tới tầng 1 chạy thẳng đến điều trị khẩn cấp, đến vừa nhìn, tình hình quả thật rất nguy cấp —
Hai công nhân xây dựng bởi vì cần cẩu thao tác sai, bị trục vít thép nặng cả tấn đập vào bên dưới. Một người trong đó chết trên xe cứu thương, một người khác vẫn còn nhịp tim, phổi trái bị một ốp túyp xuyên qua dẫn đến tràn khí ngực, toàn thân nhiều chỗ gãy xương, ổ bụng xuất huyết, mạng đang một sớm một chiều.
Chủ nhiệm Cầu cũng tới, nhìn thấy cục diện này, cau mày. Không nói cái khác, chỉ thanh thép cắm ở phổi, không rút ra là chết, rút cũng chưa chắc có thể sống. Chỉ chốc lát Quý Hiền Lễ và Từ Kiến Hưng cũng tới, cộng thêm chủ nhiệm Lưu của điều trị khẩn cấp, năm người dùng tốc độ nhanh nhất lập ra phương án phẫu thuật: Lãnh Tấn và chủ nhiệm Cầu trước tiên mở ngực làm sạch vết thương, sau đó tiến hành vá cơ quan nội tạng bị phá hủy, chờ tình hình người bệnh ổn định là, sau đó Từ Kiến Hưng và chủ nhiệm Lưu xử lý gãy xương.
Từ Kiến Hưng vốn đang không vui, nhưng gặp phải người bị thương như vậy, hắn cũng đành phải trước tiên ném bất mãn của mình ra sau gáy.
Sau khi mở ngực phát hiện cơ hoành của người bị thương vỡ, cơ quan nội tạng sa vào ngực. Khó khăn giải phẫu đột ngột tăng lên, dưới tay Lãnh Tấn một bên cực kỳ nhanh khâu mạch máu lớn, một bên thảo luận với chủ nhiệm Cầu rốt cuộc có cần bỏ đi một phần lá phổi không. Hắn nghĩ nếu làm vá phổi, tốn nhiều thời gian, có khả năng tạo thành ảnh hưởng xấu với chữa trị cơ quan nội tạng và gãy xương sau đó. Chủ nhiệm Cầu lại cho rằng, người bị thương là người lao động chân tay nặng, nếu bỏ lá phổi đi dẫn đến hắn giảm năng lực lao động.
"Lấy mất phổi, đi đường cũng thở gấp, không làm được việc gì nữa." Chủ nhiệm Cầu nói.
"Trước tiên suy nghĩ xem hắn có thể sống hay không, chủ nhiệm Cầu." Lãnh Tấn có kiên trì của mình, "Đây là sự cố tai nạn lao động, hắn nhất định có thể nhận được bồi thường. Lại nói gãy nhiều xương như vậy, ngay cả không cắt phổi, hắn sau này cũng không làm được việc gì."
Chủ nhiệm Cầu vừa làm việc vừa suy nghĩ, cuối cùng đồng ý đề nghị của Lãnh Tấn.
Người trong phòng giải phẫu đang bận rộn, điện thoại treo trên tường vang lên. Có y tá vọt tới nhận điện, nghe mấy câu quay đầu lại nói với Lãnh Tấn: "Chủ nhiệm Lãnh, bên ICU nói, độ bão hòa oxy trong máu và huyết áp của cha anh giảm xuống liên tục."
Dưới tay Lãnh Tấn run lên, dao điện "xoẹt" phá vỡ nhu mô phổi. Chủ nhiệm Cầu lập tức nắm lấy cánh tay hắn, hỏi: "Chủ nhiệm Lãnh, cậu vẫn ổn chứ?"
"Tôi không sao." Lãnh Tấn hít một hơi, tiếp tục công việc trong tay.
Dựa theo tình hình bên ICU cung cấp, nói rõ Lãnh Hồng Vũ sắp không xong. Lúc này hắn nên nắm tay đối phương, tiễn cha đi đoạn đường cuối cùng.
Nhưng hắn không cách nào rời tay, cả viện cũng chỉ có hắn và chủ nhiệm Cầu là xuất thân giải phẫu ngực. Lão Từ không chuyên làm phẫu thuật lồng ngực, Quý Hiền Lễ thì có thể phẫu thuật lồng ngực, nhưng người gần 70 tuổi, không cầm dao điện cũng đã run rẩy.
Chủ nhiệm Cầu nhìn một lớp sương mù tụ trên kính quang lọc bảo vệ của hắn, cau mày nói: "Không thì cậu đi xem ông cụ đi, tôi đảm đương trước."
"Đã báo bệnh tình nguy kịch bốn lần, đều gắng gượng được, lần này có lẽ vẫn dọa người chơi thôi." Lúc Lãnh Tấn nói chuyện, mang theo giọng mũi. Hắn nghiêng đầu để y tá lau mồ hôi, dặn dò đối phương: "Gọi giúp điện thoại tìm bác sĩ Hà Vũ Bạch khu 1, để cậu ấy đến ICU trông coi giúp tôi."
Y tá khó xử gật đầu, xoay người đi gọi điện thoại. Mọi người đều biết Lãnh Tấn đang gắng gượng, nhưng dưới tay là chạy đua sinh mạng, bên kia là chịu chết, bên nặng bên nhẹ, hiện rõ ràng.
(Đứa nào re-up là chó)
Ở khu hộ sĩ nhận được điện thoại phòng giải phẫu gọi đến, Hà Vũ Bạch vội vàng chạy tới ICU. Lãnh Hồng Văn cũng ở đây, ông ta nhìn thấy Hà Vũ Bạch đi vào, cau mày chất vấn: "Lãnh Tấn đâu? Cha nó sắp chết, nó ở đâu?"
Hà Vũ Bạch hít sâu một hơi, nói: "Chủ nhiệm Lãnh ở trong phòng phẫu thuật."
"Thằng bất hiếu!" Lãnh Hồng Văn cắn răng chửi.
Sắc mặt hơi đỏ lên, Hà Vũ Bạch dùng hết tu dưỡng của mình mới không nói lớn tiếng trong ICU: "Xin ngài đừng chỉ trích một bác sĩ tận trung cương vị, lúc đang cấp cứu sinh mạng, bác sĩ đầu tiên là bác sĩ, sau đó mới là con cái, cha mẹ."
Lãnh Hồng Văn hơi ngẩn ra, mặc dù cơn tức bị chạm vào, nhưng cũng ý thức được mình quá hà khắc với Lãnh Tấn.
Hà Vũ Bạch đứng bên giường, cầm lấy ngón tay da bọc xương của Lãnh Hồng Vũ, cong mắt cố gắng nặn ra chút ý cười: "Bác trai, bác cố gắng, Lãnh Tấn anh ấy sắp đến rồi, cháu sẽ ở đây với bác...... bác nếu nghe thấy, thì nắm lấy tay cháu đi......"
Lồng ngực chỉ còn lại chút hơi thở chậm rãi phập phồng, đầu ngón tay khô gầy câu nhẹ. Lãnh Hồng Văn thấy thế, thở dài cầm lấy một tay khác của anh cả, không nói gì nhìn chăm chú sinh mạng sắp chết.