Bàn giao với nhân viên ca đêm xong, Tiền Việt thu dọn đồ đạc vào phòng nghỉ lấy túi chuẩn bị về nhà. Chưa vặn mở cửa phòng nghỉ, y giơ tay định gõ nhưng lập tức ý thức được cái gì, do dự một lát buông tay xuống. Đang xoay người định đi, cửa đột nhiên mở ra từ bên trong, một thanh niên xông ra nhìn mặt mũi giống con lai.
Hắn suýt nữa va vào Tiền Việt, nói xin lỗi loạn xạ liền vội vã rời đi. Tiền Việt chú ý tới mặt đối phương đỏ bừng, lại nhìn Diêu Tân Vũ luống cuống tay chân trùm áo blouse trong phòng, nhất thời xác định suy đoán của mình.
Đương nhiên y sẽ không nói gì cả, ai mà không có tuổi trẻ chứ, nhớ năm đó y và Tần Phong ở trong phòng nghỉ tận dụng mọi thứ giải quyết vấn đề cũng không phải là lần một lần hai. Diêu Tân Vũ đang tuổi huyết khí phương cương, lại suốt ngày bận không về nhà, mượn chỗ và đối tượng tình nồng ý mật một phen, không phải không thể hiểu.
"Bác sĩ Diêu, lúc ngủ đừng đóng cửa sổ, để không khí lưu thông."
Tiền Việt đi thẳng tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra tản mùi trong phòng. Nhưng đã là người từng có kinh nghiệm, vào phòng ngửi thấy mùi tinh dịch nồng nặc, trăm phần trăm có thể đoán ra vừa nãy xảy ra chuyện gì.
"Cái đó...... cháu không phải...... trời nóng quá...... bật điều hòa...... thì...... thì không mở cửa sổ......" Diêu Tân Vũ nói lắp, đột nhiên chú ý tới vỏ bao cao su đã xé ném cách chân Tiền Việt mấy centimet, vội vàng vọt tới khom lưng nhặt lên đút vào túi.
Tiền Việt chỉ coi như không thấy, cầm túi cười cười với hắn, xoay người rời phòng. Chờ Tiền Việt đi xa, Diêu Tân Vũ đặt mông ngồi lên ghế, hồng hộc thở gấp — Oimeoi, suýt nữa nghẹn chết.
Phải nói đi theo làm chuyện kia ở trong phòng nghỉ, hắn cũng là bị ép bất đắc dĩ. Từ lúc Vệ Kỷ Nghiêu điều đến đội phòng chống ma túy, hai bọn họ 1 tháng có thể gặp mặt một lần đã tốt lắm rồi. Giờ không dễ gì Vệ Kỷ Nghiêu có mấy tiếng rảnh rỗi, cơ mà hôm nay hắn lại có ca đêm, đi cũng không đi được, chỉ có thể giải quyết gần đây. . Truyện Tổng Tài
Nhưng cho dù như vậy cũng phải tốc chiến tốc thắng, gần tới tan làm mọi người đến lấy đồ. Diêu Tân Vũ vừa xách quần lên, còn chưa thở xuôi xuống đã nghe thấy có người vặn tay nắm cửa, hoang mang tay hoảng loạn, suýt nữa bị kẹt khóa.
Nếu thật sự như vậy, điều trị khẩn cấp hôm nay sẽ náo nhiệt.
(Đứa nào re-up là chó)
Mặc dù không cần trực đêm nữa, nhưng ban ngày Hà Vũ Bạch không chịu rảnh rỗi ở trong khu bệnh, một lúc ở phòng khám một lúc ở điều trị khẩn cấp. Lãnh Tấn nói cậu cậu cũng không nghe, dù sao thì phản ứng không nhanh nhẹn như trước khi mang thai nữa, nên làm thế nào thì làm thế đó.
4 rưỡi, gần tan làm, xe cứu thương đưa đến một bệnh nhân chuyển đến từ bệnh viện huyện.
Bệnh nhân nam, 55 tuổi, sốt đợi kiểm tra; tiền sử bệnh tiểu đường, sốt kiệt sức 1 tuần, không đau bụng tiêu chảy, triệu chứng cảm mạo; bạch cầu cao, X quang ngực bình thường; đường máu 11, nhịp tim 116, huyết áp 8545; nghĩ đến là sốc nhiễm trùng, nhưng không tìm được vị trí nhiễm, ở bệnh viện huyện tiêm kháng sinh chữa trị không hiệu quả.
Thấy bệnh nhân đang tỉnh táo, Hà Vũ Bạch xem qua ghi chép khám chữa bệnh của bệnh viện huyện sau đó kiểm tra sức khoẻ người kia một lần nữa. Ghi chép cũng không tỉ mỉ, xem ra bác sĩ điều trị trước đây của hắn, nếu không phải kinh nghiệm chưa đủ chính là lúc nhận chẩn quá rối ren.
Có đồng nghiệp như vậy, ghi chép nhận chẩn nát bét, nhưng Hà Vũ Bạch không trách bọn họ, ban ngày mệt mỏi, ban đêm lại không ngừng "nằm ngửa ngồi dậy" ở trong phòng nghỉ, ngủ mơ màng bị gọi dậy nhiều lần, khó tránh khỏi xảy ra sai sót.
Bác sĩ cũng là con người, cũng 1 ngày 24 tiếng, cũng ăn ngũ cốc hoa màu, cũng sẽ bị ốm cũng sẽ mệt mỏi, cũng có việc gia đình cần lo. Gặp mấy bệnh nhân và người nhà không nói đạo lý kia, động tí còn bị mắng bị đánh bị khiếu nại. Cảm xúc tích góp không có chỗ xả, chính là Hoa Đà Biển Thước tái thế, cũng không thể để quản lý bệnh viện viết vào điều lệ, một mực giữ vững nụ cười đối mặt với tất cả.
Hà Vũ Bạch chỉ làm không đến 1 năm, đã biết Lãnh Tấn tại sao mang khuôn mặt cả thế giới nợ hắn một tiếng "I love you", càng biết tại sao tính Hà Quyền lại gắt gỏng như vậy.
"Ái ui!"
Tiếng kêu đau của bệnh nhân khiến suy nghĩ của Hà Vũ Bạch trở lại thực tế. Cậu lại gõ chỗ lúc nãy bị đau, xác nhận là vị trí phần gan, sau đó gọi y tá đẩy máy siêu âm tới bên giường làm siêu âm.
Siêu âm hiển thị, bộ phận gan áp xe (*), nghi là khối u, nhưng vị trí quá sâu, chọc sinh thiết không tới. Hà Vũ Bạch bảo khu hộ sĩ gọi điện thoại cho Lãnh Tấn, gọi hắn xuống hội chẩn. Phương Mẫn gọi điện thoại xong nói với cậu, Lãnh Tấn đang ở trong phòng giải phẫu "cứu hỏa" giúp chủ nhiệm Cầu, tạm thời lâm vào thế bí, bảo cậu chờ chút.
((*) áp xe: là một túi dịch mủ có thể xuất hiện ở bất kỳ vị trí nào trên cơ thể liên quan đến nhiễm trùng, thường gây ra đau đớn, khó chịu)
Người nhà quấn lấy Hà Vũ Bạch hỏi kết quả, sau khi nghe xong lo đến giậm chân. Thật ra Hà Vũ Bạch sốt ruột hơn bọn họ, nếu là u, cho dù là ác tính đã khuếch tán, dù gì cũng cách cái chết một khoảng thời gian. Nhưng áp xe, tuy nói là có thể chữa khỏi nhưng nhanh chóng có khả năng chuyển biến xấu, dẫn đến nhiều cơ quan nội tạng suy kiệt nhanh chóng tử vong, người ta nói chết là chết.
Trầm tư chốc lát, Hà Vũ Bạch nói với Phương Mẫn: "Chị Mẫn, phiền chị gọi điện thoại cho chủ nhiệm Từ khu 2, bảo ông ấy xuống đây."
"Gọi lão Từ à?" Phương Mẫn cau mày.
Từ lúc Từ Kiến Hưng biết mình không thể làm viện trưởng, tính tình thối ẩn giấu nhiều năm phóng thích hết ra. Suốt ngày không phải quở trách cái này chính là mắng chửi cái kia, tóm được ai là cau có với người ấy, giờ còn khiến thực tập sinh run rẩy hơn Lãnh Tấn. Nhưng bố vợ hắn là lãnh đạo gạo cội của hệ thống y tế, quan hệ cấp cao thâm sâu vững chắc, hắn không chủ động nhắc đến từ chức, Quý Hiền Lễ cũng mặc kệ hắn.
"Ừ...... Không thì em gọi nhé."
Hà Vũ Bạch hít vào một hơi, cầm ống nghe máy bàn lên.
Từ Kiến Hưng giương cằm đi vào phòng quan sát khẩn cấp, túm tờ báo cáo siêu âm trong tay Hà Vũ Bạch, lướt qua, hỏi: "Bác sĩ Hà, cậu cảm thấy, đây rốt cuộc là áp xe hay là u?"
"Phán được cơ bản là áp xe."
"Nhưng tôi nhìn giống u." Từ Kiến Hưng nói, giơ tay vỗ phần gan của bệnh nhân, làm người ta đau đến áu lên một tiếng, "Nếu là u thì phải kiểm tra phụ trợ rất nhiều, thảo luận phương án phẫu thuật tỉ mỉ, không thể tùy tiện mổ ca này."
Từ Kiến Hưng nói có lý, cho nên mặc dù Hà Vũ Bạch chắc chắn 99% chẩn đoán là áp xe gan (*), nhưng cũng không thể đảm bảo 1% kia sẽ không xảy ra. Huống chi cậu còn trẻ, đồng chí lão Từ chưa từng coi cậu là bác sĩ chủ trị, thái độ với cậu giống với thực tập sinh.
((*) áp xe gan: là sự tích tụ mủ trong gan tạo thành một hoặc nhiều ổ mủ rải rác)
Suy nghĩ một lát, Hà Vũ Bạch vẫn kiên trì phán đoán của mình: "Nhưng nếu là áp xe, đã bị sốc rồi, tiếp tục kéo dài sẽ rất nguy hiểm."
Từ Kiến Hưng xùy nói: "Bác sĩ Hà, xấu hổ quá, tôi không phải chủ nhiệm Lãnh, thật chẩn nhầm, tôi không có lập trường chịu thay cậu."
Hà Vũ Bạch nghe lời này, lão Từ đang sỉ nhục hai bọn cậu bao che cho nhau. Nhưng cậu không phải Hà Vũ Bạch cái hồi mới vào Tổng hợp Đại Chính, mọi việc cẩn thận chặt chẽ nữa, tích lũy kinh nghiệm lâm sàng phong phú, nói chuyện cũng có sức mạnh hơn: "Tất cả trách nhiệm tôi chịu."
"Cậu?" Từ Kiến Hưng chỉ thiếu móc con ngươi ra cho Hà Vũ Bạch nhìn, "Bác sĩ Hà, cậu vẫn nhớ chú, hồi đó Lãnh Tấn tưởng nhầm động mạch gan thành thịt thừa đem cắt đi, bồi thường 100 ngàn. Mổ phát này mà phát hiện là u không phải áp xe, người nhà làm ầm lên thì không phải 100 ngàn là có thể giải quyết, một bác sĩ chủ trị như cậu, một tháng bao nhiêu tiền, phải bồi thường bao lâu?"
Hà Vũ Bạch mím môi, đối diện ánh mắt trào phúng của đối phương nói: "Mạng người thuộc về trời, tôi đúng, tất cả đều vui vẻ, tôi sai, bỏ tiền mua kinh nghiệm."
Úi da, còn rất kiên cường. Từ Kiến Hưng kéo nhẹ khóe miệng. Lúc hai người nhìn nhau chằm chằm, chủ nhiệm Lưu của điều trị khẩn cấp vào phòng, gia nhập vào hội chẩn. Ông được Phương Mẫn đẩy từ trong phòng giải phẫu ra, nghe nói Hà Vũ Bạch khu 1 gọi Từ Kiến Hưng khu 2 đến nhận bệnh nhân, ông vội vàng bỏ lại bệnh nhân bị đụng xe gãy chân chạy đến dập lửa.
Ông còn tưởng Hà Vũ Bạch chịu thiệt, nhưng nhìn nét mặt hai người, hình như đồng chí lão Từ bị nghẹn không phản bác được.
Xem qua báo cáo siêu âm, chủ nhiệm Lưu nói: "Bác sĩ Hà, nếu là u, không kiểm tra căn bản vào ra phương án trước phẫu thuật, sau khi mở ổ bụng bị nhiễm ra, cái chưa lan bị làm cho lan, cái được không bù đủ cái mất."
"Chủ nhiệm Lưu, anh coi như nói câu công bằng." Từ Kiến Hưng ở bên cạnh khơi lông mày bĩu môi, liếc Hà Vũ Bạch.
"Tôi hiểu mà, chủ nhiệm Lưu, nhưng chẩn đoán của tôi là, đây là áp xe gan." Hà Vũ Bạch vẫn kiên trì.
Chủ nhiệm Lưu nghe, gặm lợi dưới, quăng ánh mắt về phía Từ Kiến Hưng: "Lão Từ, bác sĩ Hà đã nắm chắc, anh mau bảo người ta nhận về khu bệnh đi. Thật sự xảy ra vấn đề, anh cũng không chịu trách nhiệm nổi đúng không?"
"Phải, có chủ nhiệm Lưu anh làm chúng, tôi nhận." Từ Kiến Hưng hừ một tiếng, "Cảnh cáo trước, bác sĩ Hà, nếu chẩn nhầm, cậu chịu toàn bộ trách nhiệm, không liên quan đến tôi."
Hà Vũ Bạch trịnh trọng gật đầu.
(Đứa nào re-up là chó)
Phẫu thuật khu 3 xong, Lãnh Tấn về khu bệnh nghe nói Hà Vũ Bạch bị Từ Kiến Hưng coi thường, vỗ bàn muốn đi đạp lão Từ. Nếu bình thường Từ Kiến Hưng dồn ép hai câu hắn coi như chó cắn, nhưng giờ vợ mình thì sao? Trong bụng có nhãi con đó! Nhỡ tức giận xảy ra chuyện, hắn phải xử sống tên ngu kia!
Hà Vũ Bạch cản hắn lại, nói nhẹ nhàng khuyên bảo: "Em không chẩn nhầm, ca phẫu thuật của chủ nhiệm Từ cũng rất thành công, anh đi bới móc làm gì."
Lãnh Tấn chống eo đi quanh phòng, thuận khí một lúc lâu, nói với Hà Vũ Bạch: "Tiểu Bạch, hôm nay anh nể mặt em không so đo với ông ta, thêm một lần nữa, anh mẹ nó đập nát phòng làm việc của ông ta!"
"Đừng nói bậy." Hà Vũ Bạch phồng quai hàm, tiện tay che bụng dưới.
"Xin lỗi xin lỗi, mau miệng rồi." Lãnh Tấn vỗ vỗ mặt, cúi người ôm eo Hà Vũ Bạch, nghiêng đầu dán lên cái bụng vẫn bằng phẳng kia. Oán khí lúc nãy lập tức quét sạch, hắn nói cợt nhả: "Nào nào nào, gọi cha nghe xem nào."
"Đừng làm ầm ĩ nữa, mới 6 tuần." Hà Vũ Bạch xấu hổ gãi mái tóc ngắn thô cứng, "Mau dậy đi, để người khác nhìn thấy anh quỳ gối trong phòng làm việc thì ra thể thống gì?"
Ngoài Tiền Việt và Quý Hiền Lễ, trong bệnh viện vẫn chưa có mấy người biết chuyện cậu mang thai, cũng khó trách Từ Kiến Hưng còn dám sỉ nhục cậu. Dựa theo đạo lí xưa trẻ con chưa được 12 tuần không thể khoe, nghe nói như vậy dễ dọa bé chạy mất. Đây cũng là yêu cầu của Hà Quyền. Hà Vũ Bạch không thể nghĩ đến, ba làm khoa sản hơn nửa đời người vậy mà sẽ mê tín như vậy.
Nói theo Hà Quyền, đó chính là đã gặp nhiều. Mặc dù phép tắc mà lớp người già để lại phần lớn không có căn cứ khoa học, nhưng giữ lại lòng kính nể dù sao cũng không sai. Huống chi đa số hỏng thai đều xảy ra ở tuần 12, cũng không thể nói châm ngôn không có lí.
Mấy ngày gần đây Hà Vũ Bạch lại thèm sườn xào chua ngọt, Hà Quyền kêu dì trong nhà mỗi buổi trưa nấu đưa đến. Buổi tối nếu có thời gian Lãnh Tấn tự nấu, không có thời gian giải quyết ở nhà ăn dưới tầng.
Có câu nói, chua con trai cay con gái ngọt song sinh. Thấy Hà Vũ Bạch thích ăn đồ chua ngọt, Lãnh Tấn nghĩ chẳng lẽ sẽ có một đôi oắt con ngốc nghếch, xem ra muốn làm bố vợ vẫn phải không ngừng cố gắng!
"Thật ra em không đói lắm — ọe!" Hà Vũ Bạch giơ tay che miệng.
Quái lạ, buổi trưa còn xử hết một hộp sườn xào chua ngọt đầy ụ, giờ lại không thèm thịt lắm, vừa nghĩ đã buồn nôn.