Diệu Thủ Đan Tâm

Chương 93



Edit + Beta: Vịt

Thấy Hà Vũ Bạch tối hôm trước còn nhồm nhoàm thịt, bây giờ nghe chữ "thịt" đã không ổn, Trình Nghị chợt thấy mang thai thật là việc vất vả. Nó đứng dậy đến phòng bếp cắt quả chanh, ngâm vào cốc, bưng về đưa cho Hà Vũ Bạch.

"Chua không? Có cần thêm đường không?" Trình Nghị nghiêng đầu nhìn cậu hỏi.

"Không cần, vậy là được rồi."

Hà Vũ Bạch cảm kích cười cười với nó. Thành thật mà nói, cậu uống không có vị chua, ăn chanh không cũng được. Giờ cậu ăn cái gì cũng không có mùi vị, cảm giác giống như trên đầu lưỡi bọc lớp màng giữ tươi.

Vừa nãy ăn cơm dưới tầng, Lãnh Tấn gọi hai món, một món khoai tây sợi xào chua, một món măng xào dưa chua. Hà Vũ Bạch ăn trong miệng như nhai sáp, cuối cùng chỉ ăn nửa bát. Nửa bát này cũng không lâu lắm, bàn bên gọi thịt nướng nồi, vừa bê đĩa lên, mùi thịt và mùi tỏi nồng nặc làm cậu sặc chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Vị giác gần như biến mất, nhưng khứu giác lại cực kì nhạy cảm.

Lãnh Tấn về nhà liền chạy vào bếp, nói cậu lúc nãy ăn đã ói ra hết, nấu cho cậu ít bánh canh uống. Hà Vũ Bạch thương Lãnh Tấn đứng mổ cả ngày, kêu hắn không vội, dù sao mình cũng nuốt không trôi. Lãnh Tấn không nghe, cứ như Hà Vũ Bạch ăn ít đi một miếng, buổi tối hắn ngủ không ngon vậy.

Cầm nước chanh, Hà Vũ Bạch nói với Trình Nghị: "Tiểu Nghị, em giống cha em, rất biết chăm sóc người khác."

"Đó là giáo dục của em tốt."

Trình Nghị vừa nói xong thì bị Lãnh Tấn bưng canh mì tới lườm: "Nói vậy, con là bố của cha?"

"Cha à, đừng không biết giỡn như vậy." Trình Nghị le lưỡi với Hà Vũ Bạch, đứng dậy xoay người đi ra cửa.

"Đã gần 10h rồi, con đi đâu thế?" Lãnh Tấn cau mày.

"Tăng ca, vừa nhận được tin nhắn, hệ thống của khách hàng bị hacker công kích." Trình Nghị lắc điện thoại.

Lãnh Tấn để bát bánh canh xuống, đi theo đến huyền quan, hỏi con trai đang đi giày: "Ở nhà không làm được? Không phải thao tác từ xa sao?"

Trình Nghị hất cằm lên: "Ài, cha à, cha không hiểu được đâu. Công ty bọn con toàn là khách hàng internet cỡ lớn, dùng phần cứng tường lửa chặn hacker, hiện tại IDS kiểm tra được xâm phạm, con phải đến phòng máy xử lí."

Việc ở bệnh viện thì hiểu, nhưng phương diện máy tính, Lãnh Tấn quả thực như nghe thiên thư, đành gật đầu nói: "Ở đâu? Cha đưa con đi."

"Không cần đâu, sếp con đến đón con rồi, cha ở nhà chăm sóc Lông Chim Nhỏ cẩn thận." Nhấc giày lên, Trình Nghị cầm chìa khóa và ba lô, mở cửa vội vàng chạy ra ngoài.

"Này — mấy giờ con về?"

Câu hỏi của Lãnh Tấn bị cửa thang máy đóng lại ngăn cách. Hắn cau mày đóng cửa lại, xoay người nhìn Hà Vũ Bạch, nghĩ mãi không hiểu hỏi: "Sếp của công ty niêm yết, vẫn cần nửa đêm đi đến phòng máy?"

Khó hiểu nhún vai một cái, Hà Vũ Bạch vẻ mặt đau khổ nuốt một thìa bánh canh xuống. Không mùi vị, canh còn nhạt nhẽo, nếu không phải vì nhãi con cậu không nuốt nổi một miếng. Nhớ tới Âu Dương Diễn Vũ, cậu bỗng không ngừng hâm mộ. Người ta từ lúc mang thai đến lúc đẻ, không có phản ứng gì, ăn uống vô lo.

Cậu chỉ mong mình đừng giống Hà Quyền hồi mang thai mình, uống nước cũng nôn.

Kể từ khi xác nhận Hà Vũ Bạch mang thai, Hà Quyền hôm nào cũng sẽ gọi một cuộc điện thoại hỏi tình hình. Nghe nói bắt đầu có phản ứng, y giữa trưa không ngủ, chạy đến Tổng hợp Đại Chính, kéo con trai đến Hoa Y Đường tìm sư phụ Cảnh khám chẩn.

Sư phụ Cảnh năm nay hơn tám mươi, vẫn mặt mũi hồng hào đầy tinh thần phấn chấn, sáng thứ 2 đến thứ 7 hàng tuần ở Hoa Y Đường ngồi chẩn nửa ngày. Hôm nay là nhận được tin nhắn của Hà Quyền từ sớm, chẩn xong cũng không đi, ở lại quán chờ Hà Quyền dẫn con trai đến.

Mặc dù không có nghi thức bái sư chính thức, càng chưa từng uống trà kính sư phụ của Hà Quyền, nhưng sư phụ Cảnh dù gì cũng dạy Hà Quyền châm cứu bốn năm, Hà Quyền luôn kính trọng ông. Biết sư phụ Cảnh sẽ không nhận tiền khám của mình, Hà Quyền buổi sáng trước khi ra ngoài thuận tiện lấy hai hộp Thái Bình Hầu Khôi của Trịnh Chí Khanh xách qua cho sư phụ làm quà.

Nhắc tới Thái Bình Hầu Khôi bình thường là quà lễ quốc dân, trong trường hợp ngoại giao dùng tặng cho khách nước ngoài là trà xanh nổi tiếng, loại ngon 1kg hơn trăm vạn, hơn nữa không phải có tiền là mua được. Năm nay tổng cộng mới kiếm được 5 hộp, mỗi hộp 2 lạng. Trịnh Chí Khanh chỉ khi ở nhà có khách quý mới lấy ra pha, bỗng nhiên bị Hà Quyền xách đi hai hộp, không khỏi đau lòng.

Nhưng vợ phá gia chi tử mình cưới về, cho dù quỳ cũng phải sống cả đời.

(Đứa nào re-up là chó)

Sư phụ Cảnh biết nhìn hàng, vừa thấy Hà Quyền tặng là biết đồ quý giá, vội vàng đẩy lại, cũng trách cậu: "A Quyền, không phải tặng quà như vậy đâu. Con ra cửa rẽ phải, vào cửa hàng tiện lợi xách hai chai rượu cao lương, vậy cũng chân thực hơn cho ta cái này."

"Ngài vất vả ở Hoa Y Đường sáu mươi năm, con tặng cái gì cũng không quá. Lại nói, ngài đã từng này tuổi rồi, uống ít đi, không cần gan nữa sao?" Hà Quyền nói, kéo con trai đến bên cạnh, "Tiểu Bạch, để sư phụ Cảnh bắt mạch kê đơn cho con, hồi đầu ba cũng nôn muốn sống muốn chết, uống mấy thang thuốc vào, lập tức ăn gì cũng ngon.

"Sư phụ Cảnh." Hà Vũ Bạch cung kính cung kính gật đầu.

"Chà, Tiểu Bạch đã lớn vậy rồi." Sư phụ Cảnh cười híp mắt, giơ tay ra dầu bên cạnh bàn, "Ta nhớ lần trước gặp con, đỉnh đầu con mới đến đây."

Hà Quyền cảm khái nói: "Hay là nói, thời gian trôi qua thật nhanh, loáng cái đã hơn 20 năm."

Sư phụ Cảnh gật gật đầu, kêu Hà Vũ Bạch ngồi xuống, trở tay đè lên mạch của cậu. Chẩn mạch xong, sư phụ Cảnh lại nhìn mắt mũi môi lưỡi cậu — vọng, văn, vấn, thiết, không thiếu thứ gì — Xua tay, nói với Hà Quyền: "Ta xem rồi, Tiểu Bạch không cần uống thuốc, không nặng như con hồi đó, pha ít trà ô mai uống là được, lát ta bảo cửa hàng gói cho các con một bọc."

Ông lại xoay người dặn dò Hà Vũ Bạch: "Ăn xong hẵng uống, cái đó quá chua, uống trước khi ăn dễ say."

"Con uống nước chanh cũng không thấy chua." Hà Vũ Bạch cười khổ.

"Khác đấy, ô mai của Hoa Y Đường đã bào chế qua, chọn nguyên liệu chú trọng nơi sản xuất và giống, uống xong không trào ngược axit, cũng sẽ có khẩu vị." Sư phụ Cảnh kiên nhẫn giải thích, "Tiểu Bạch, thuốc bắc này, có chỗ không nói rõ được...... giống như mơ xào này, phải xào nhanh lửa to, lửa yếu một chút công hiệu sẽ bị ảnh hưởng, pha nước uống còn tổn thương dạ dày."

Hà Vũ Bạch gật đầu cảm ơn: "Thụ giáo, sư phụ Cảnh."

Sư phụ Cảnh nghe, càng tươi cười. Nhớ ngày đó Hà Quyền tới Hoa Y Đường học châm cứu của ông, khuôn mặt nhỏ nhắn kia vặn vẹo, không có chút tươi cười. Sau đó thấy ông có bản lĩnh thật sự mới chịu phục, mở miệng gọi một tiếng "Sư phụ". Lại nhìn Hà Vũ Bạch, dịu dàng như nước, nếu không phải cậu giống Hà Quyền, sư phụ Cảnh thực sự nghi ngờ đứa nhỏ này có phải Hà Quyền sinh hay không.

Hoàn cảnh trưởng thành khác nhau tạo nên tính cách khác nhau, sư phụ Cảnh nghĩ, đứa nhỏ nhận được nhiều cưng chiều, tính cách sẽ tốt hơn đứa nhỏ mất đi tình yêu của song thân từ bé.

(Đứa nào re-up là chó)

Buổi chiều về điều trị khẩn cấp làm, Hà Vũ Bạch rót cốc trà ô mai, chưa kịp uống đã bắt đầu nhận chẩn. Làm việc xong, cậu về phòng khám bê cốc lên, chỉ nhấp một hớp nhỏ đã cau mặt, cơn buồn nôn lập tức biến mất.

Sau này lại gặp phải ai đến điều trị khẩn cấp khám nôn nghén, cậu nghĩ có thể đề cử người ta đến Hoa Y Đường.

Nghỉ ngơi không được 10 phút, Hà Vũ Bạch lại nhận một bệnh nhân trật khớp.

Chàng trai trẻ tuổi ngoài hai mươi, trêu đùa với công nhân, vung tay một cái bị trật. Qua hỏi chẩn, Hà Vũ Bạch biết đối phương từng bị trật khớp vai, thuộc kiểu trật khớp tái hồi. Hà Vũ Bạch thấy hắn đau không chịu nổi, quyết định không làm phiền đồng nghiệp trong khu bệnh, tự mình giơ tay nắn.

Nhưng đáng lẽ mang thai, không nên tùy tiện dùng sức. Nhưng thể trạng bệnh nhân nhỏ gầy, lại là tổn thương tái hồi, Hà Vũ Bạch xác định, nắn không cần quá tốn sức.

Để bệnh nhân nằm ngửa trên giường khám, Hà Vũ Bạch đi giày, hai tay nắm chặt cẳng tay phải đối phương. Chân trái dùng sức giẫm, chân phải dùng sức để ở nách bệnh nhân, đồng thời kéo cánh tay bệnh nhân về phía mình. Xương bị kéo dãn ra, cạch một cái, thuận lợi về vị trí cũ.

Không đợi Hà Vũ Bạch để chân xuống, Lãnh Tấn đẩy cửa vào phòng. Nhìn thấy tư thế "Sức nhổ núi sông hơn người", da đầu Lãnh Tấn căng lên, xông tới chặn ngang ôm người kéo ngồi xuống ghế bên cạnh.

"Em đang làm gì thế?"

Giọng điệu Lãnh Tấn không khỏi trách cứ. Thò tay với cái hòm, hắt xì, cúi người thắt dây giày, thậm chí sau lưng bị người vỗ một cái liền sảy thai hắn không phải chưa từng gặp. Giờ hay rồi, Hà Vũ Bạch giơ cả chân lên, cũng không sợ dùng sức làm rớt mất nhóc con!

"Nắn trật khớp." Hà Vũ Bạch giọng điệu không tốt hơn hắn.

Chuyện lớn lắm đâu, còn làm ầm trước mặt bệnh nhân?

Bệnh nhân vừa thấy hai bác sĩ lườm nhau, cảm giác mình ở trong phòng này rất dư thừa, cũng chẳng quan tâm đau, mò xuống giường định chuồn ra ngoài.

Hà Vũ Bạch thấy thế vội vàng gọi hắn lại: "Này, chờ đã, còn phải kê đơn cho cậu."

"Đến nhà thuốc mua hộp thuốc giảm đau." Lãnh Tấn đuổi người ra khỏi phòng, xoay người ngồi xổm bên chân Hà Vũ Bạch, đầy lo lắng nhìn cậu: "Tiểu Bạch, coi như anh xin em, em ở thành thật được không, đừng động tí là giơ chân lên."

"Em cũng không phải đất nặn." Hà Vũ Bạch rõ ràng bất mãn.

"Đây này." Lãnh Tấn sờ sờ bụng cậu, giơ tay khua múa chút, "Mới to cỡ hạt đậu tằm, đâu chịu được em nhảy lên nhảy xuống?"

"Ai nhảy lên nhảy xuống?" Hà Vũ Bạch đẩy tay hắn xuống, phồng quai hàm — Bộ dáng kia càng ngày càng giống cá nóc tức giận.

Lãnh Tấn thấy cậu giận, vội vàng giảm ngữ điệu: "Dù sao, lượng sức mà làm, lượng sức mà làm."

"Em biết mà." Hà Vũ Bạch không nhịn được cau mày. Hồi Âu Dương Diễn Vũ mang thai đứa đầu, ngày nào cũng đến phòng gym tập, sinh xong chưa tới 3 tháng đã tập được vóc người cũ. Nếu trông chừng như Lãnh Tấn, tương lai cậu sẽ giống Hà Quyền, vòng eo mãi mãi không rút lại bụng nhỏ hồi xưa nữa.

Cũng không đợi cậu than lại một câu, bỗng thấy bụng dưới căng lên — Co thắt.

Thấy Hà Vũ Bạch đưa tay đặt lên bụng dưới, Lãnh Tấn lập tức khẩn trương: "Đau à?"

"Không đau." Hà Vũ Bạch cố gắng để giọng điệu mình nghe nhẹ nhàng chút, "Chỉ hơi căng lên."

"Đi đi đi, mau về khu bệnh nằm một lúc." Lãnh Tấn nói, giơ tay muốn ôm cậu.

"Đừng lộn xộn, đằng sau em vẫn còn mấy ca đấy!" Hà Vũ Bạch tránh tay hắn, "Nè nè anh đừng ở đây quấy rầy em nữa, nên làm thì đi làm đi."

Lãnh Tấn căn bản không nghe theo cậu: "Em về nghỉ, anh khám chỗ còn lại thay em."

Thật sự không lay chuyển được sự cố chấp của Lãnh Tấn, Hà Vũ Bạch bất đắc dĩ đứng dậy, nhét kĩ điện thoại xong bưng cốc nước lên. Đang đi về phía cửa, cậu lại nghe thấy Lãnh Tấn dặn dò sau lưng: "À đúng rồi, suýt quên mất, đừng uốn tóc nữa, thuốc hóa học dễ làm sảy thai."

Hà Vũ Bạch quay người lại, tức đến buồn cười.

— Anh học y đấy à? Lại nói, kết hôn hai năm rồi, anh thấy em đi uốn hồi nào?