Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 1126: Dạ! Có thể lắm



Cất vũ khí đi, Laura đứng dựa người vào mạn tàu, cái dáng nghiêng vĩnh viễn khiến người người siêu lòng. Bỗng dưng nàng nhìn Hướng Nhật và nở một nụ cười rất tươi hệt như bông hoa rực rỡ của mùa Xuân.

- Anh vẫn vậy nhỉ? Chả thay đổi chút nào kể từ lần đầu hai ta tình cờ gặp nhau. Vẫn thẳng thắn và không mấy lịch sự. Lần đó tôi rất ấn tượng về anh, tôi quyết định chọc tức anh để một ngày đó gặp lại tôi sẽ được chứng kiến năng lực mạnh nhất của anh và hôm nay tôi đã được thỏa lòng. Anh muốn biết tại sao đêm hôm đó anh bị ngất đi đúng không? Thật ra thì nếu tôi muốn, bất cứ ai đụng vào tôi đều sẽ bị ngất đi. Đó là một ma thuật cổ đại, thứ duy nhất ba mẹ để lại cho tôi sau khi họ biến mất.

Hướng Nhật tiếp thu rất nhanh, hắn vốn là thế, rất nhạy bén. Càng lúc hắn càng được nhìn thấy những điều mà khi còn là một đại ca giang hồ hắn không thể biết được.

- Biết ngay là cô đang đóng kịch mà. Chuyện gì đã qua thì cho qua, thật ra khi thử sức với cô ta cũng cảm thấy rất khoan khoái, lâu rồi ta không được thấy một xạ thủ tài giỏi như cô. Huống hồ, căn bản cô chưa bao giờ muốn hại tôi.

Thuyền trưởng Aretha Teach chả để ý nhiều đến chuyện của hai người họ, hắn nhảy một cái đã lên tháp hoa tiêu, quan sát một lượt rồi nói vọng xuống bằng cái giọng vang rền khiến người quy phục:

- Chúng ta bị hải quân vây tứ phía, tuy nhiên đánh lộn với bọn chúng chỉ phí thời gian. Chúng ta cần tiến vào tam giác quỷ trước khi trời tối. Tất cả mau trở lại vị trí cũ. Tranzito hãy làm gì đó khiến hải quân phân tâm. Còn lại tất cả tập trung hỏa lực phá vòng vây thẳng tiến tới tam giác quỷ.

Hải Quân không phải là vấn đề lớn đối với tàu Hồng Hạc, nhưng khi tàu chạy vào khu vực tam giác quỷ, sương mù bỗng trở nên dày đặc không thể nhìn thấy gì. Hướng Nhật có cảm giác như đang nghe tiếng hát của một cô gái, rồi trước mắt hắn bỗng xuất hiện những cô gái trẻ đẹp, ăn mặc sexy gợi dục, các nàng đang đưa tay vẫy hắn chạy lại. Hướng Nhật thầm mỉm cười khoát tay một cái mọi thứ đều tan biến. Tàu đã vào sâu trong tam giác quỷ, sương mù bắt đầu giảm dần, Hướng Nhật đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, không khỏi kinh ngạc khi thấy quá nửa thuyền viên nằm lăn ra sàn bất tỉnh. Hắn tự hỏi chuyện này là thế nào?

Thuyền Trưởng như đọc được suy nghĩ của hắn, ông ta cười ha hả và bảo:

- Đó là cái bẫy ru ngủ. Nếu là người tinh thần yếu khẳng định sẽ không tránh khỏi cái bẫy đó và thật tệ khi một phương tiện không còn ai điều khiển tự nhiên sẽ đâm vào đá ngầm. Vùng biển này vì thế mà không một phương tiện nào dám đi vào. Còn chúng ta thì khác. Nếu đã là bạn của con gái ta thì ta cũng không giấu cậu. Ở dưới đáy biển, tại trung tâm tam giác quỷ có một cánh cổng, đi qua cánh cổng đó một thế giới mới sẽ nở ra, đó là một vùng biển rộng lớn bị tách biệt với thế giới bên ngoài. Nói cách khác đường vào và ra duy nhất chính là tam giác quỷ.

- Vậy ở nơi đó ông là Vua?

Hướng Nhật nhàn nhạt hỏi.

Thuyền trưởng nghĩ thoáng qua vài giây rồi bảo:

- Thế giới đó ấy à, nó quá rộng lớn để mình ta làm chủ. Đó là nơi của những hải tặc và những hải tặc mạnh nhất là vua, có đến tận ba kẻ như thế bao gồm cả ta. Đợi đó đi rồi cậu sẽ thấy thế giới đằng sau cánh cổng tam giác quỷ trông như thế nào.

Hướng Nhật nói nhỏ với Phương Nghi:

- Em có nghĩ giống anh, bọn cướp viên đá hẳn đã chạy vào bên trong tam giác quỷ?

- Dạ! Có thể lắm.

Phương Nghị ngật đầu nói. Trông nàng vô cùng hào hứng, nàng muốn biết thế giới bên trong tam giác quỷ trông như thế nào.