Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 1145: Chỉ có đường chết



Tay giám đốc mặt sầm lại, bước đến hỏi nhỏ em nhân viên:

- "Linh, em ơi, thế này là chết anh rồi. Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Linh lúng túng, thấy nét mặt giám đốc rất giận dữ và khẩn trương, biết là chuyện nghiêm trọng, nhưng nàng thiệt chẳng biết nàng sai ở chỗ nào. Nàng chỉ là không muốn đón tiếp một người nghèo thôi mà, một người không có tiền vào mua hàng thì chỉ làm bẩn hàng chứ được ích lợi gì. Nàng đinh ninh rằng nàng không hề sai.

- "Dạ thưa giám đốc. Người này rõ ràng là không có tiền vào đây chỉ để gây chuyện, anh ta còn bị các khách hàng xung quanh xua đuổi, vì vậy em phải gọi bảo vệ mời anh ta ra ngoài. Nhưng sau khi bọn họ vào trong góc khuất nói chuyện gì đó thì bảo vệ liền quay ra đánh em và đánh cả anh kia, rồi sau khi nghe mấy khách hàng khác xỉ nhục anh ta thì đám bảo vệ liền đập kính và quát họ. Thật kỳ cục, tại sao họ dám vậy cơ chứ?

Nghe xong tay giám đốc mặt nhăn như trái cà chua, không kiềm được quát:

- Trời ơi là trời! Tiểu thư của tôi ơi, chết tôi rồi, cô gây đại họa rồi cô có biết không hả? Khách hàng họ nói cái gì thì kệ họ, cô là nhân viên cô phải phục vụ khách, không có cái lý gì lại đi hùa với người ta. Mà làm sao cô biết anh ta không có tiền? Làm sao cô biết được hả? Tôi nói cho cô biết nhá, người dám bước chân vào đây ngoại trừ kẻ điên thì không có ai là không có tiền hết, đừng có nghĩ người ta ăn mặc giản dị thì nghĩ người ta không có tiền. Mình bán hàng mà còn giữ cái suy nghĩ như vậy là chết, là chết đói đó có biết không hả? Có biết thế nào gọi là "thùng rỗng kêu to không?" Kẻ có chút tiền thì càng phải ăn mặc sang trọng để phô trương hình thức, vì muốn ngoại giao nhiều hơn, muốn kiếm tiền nhiều hơn. Còn người thật sự đã quá quyền lực thì họ đéo cần cái gì nữa nhé, ăn mặc đẹp để làm cái gì? Kết giao bạn bè để làm cái đéo gì? Đã đứng trên đỉnh cao thì chỉ có người khác mới phải đi nhờ cậy họ mà thôi. Cô nghe có rõ không, đã hiểu chưa? Đã hiểu chưa? Hừ! Hôm nay về viết bảng kiểm điểm cho tôi, còn nữa, tháng lương này cô khỏi lấy luôn đi.

Chửi nhân viên một hồi, đến nỗi cô ta tím tái mặt mày, nước mắt lăn dài trên má, ôm mặt khóc nức nở, tay giám đốc vẫn chưa nguôi giận, nhưng gắng gượng cười nhìn Hướng Nhật, làm bộ khổ sở:

- Tiên sinh à, chuyện này là do lỗi của chúng tôi, là do nhân viên không hiểu chuyện đã làm mất đi phong thái tôn trọng khách hàng, chuyện xảy ra là sự cố ngoài ý muốn, chúng tôi rất xin lỗi, mong ngài bỏ qua cho và tiếp tục ủng hộ cửa hàng của chúng tôi ạ.

Tay giám đốc vẫy vẫy đám nhân viên chạy lại, sếp thành một hàng ngang và bảo họ cúi đầu, đồng thanh nói:

- Xin lỗi đã làm ngài buồn lòng.

Sự việc xảy ra làm đám khách vừa nãy khinh thường, chửi bới, đòi đuổi Hướng Nhật ra ngoài cũng phải há mồm kinh ngạc. Đường đường là một giám đốc của trung tâm thời trang lớn nhất Bắc Kinh, lại là một nhánh của tập đoàn hàng đầu thế giới, gia tài lên tới mấy chục triệu Mỹ kim mà phải cúi đầu trước một thằng ăn mày, thế giới này đúng là loạn, loạn thật rồi. Tuy nhiên cũng không ai dám cười nhạo vị giám đốc này, chỉ có thể im lặng theo dõi màn kịch hay đang diễn ra. Ai cũng nghĩ thằng "ăn mày" kiểu gì cũng sẽ đồng ý và rời đi, nhưng trái lại hắn vẫn ngồi đó, rung rung đùi, tay vuốt vuốt cái mũi, dáng vẻ rất oai phong, không biết nhún nhường là gì:

- Đâu có dễ như vậy.

Hướng Nhật cười nhạt. Nhìn qua gã giám đốc một vòng, nét mặt phong sương dày dặn, là một người đàn ông thành đạt, chẳng trách rất hiểu chuyện, đáng tiếc dạy dỗ nhân viên không tốt. Sở hữu cả cái trung tâm thời trang này cũng có giá trị đến vài chục triệu đô, đối với người thường cũng coi như là có thành tựu.

Nghe Hướng Nhật có ý làm khó, gã giám đốc tái cả mặt, thật sự chưa nghĩ ra được cách đối phó tốt nhất, bèn thuận theo Hướng Nhật:

- Vậy ngài muốn như thế nào ạ.

- Trước hết ông cứ nghe cuộc gọi này đã.

Hướng Nhật nằm ngả lưng ra ghế, vẫy tay gọi hắn lại như đang gọi người hầu vậy. Tay giám đốc cầm điện thoại lên, nhìn sơ qua số điện thoại thì chợt hoảng hốt, tay run lập cập, cái số đó không lẫn vào đâu được, đây là số của chủ tịch tập đoàn mà, rồi hắn liếc qua nhìn Hướng Nhật mà trong lòng khó tránh khỏi sự sợ hãi. Gã trai trẻ này rốt cuộc là ai? Chủ tịch một tập đoàn đa quốc gia không phải ai muốn gọi cũng được đâu.

- A lô!

- Con mẹ nhà chúng mày!

Tay giám đốc thất thần khi nghe chủ tịch hét lớn, đầu dây bên kia còn nghe thấy tiếng lẻng kẻng giống như tiếng bàn ghế và ly chén đổ vỡ.

- Mày có biết mày vừa gây ra đại họa rồi không. Mẹ nó chứ! Suýt nữa tao cũng đi luôn. Lũ khốn nạn, đúng là số chó mà.

Gã chủ tịch mồ hôi nhễ nhại, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm.

- Ngài muốn nói đến cậu thanh niên này ạ.

Tay giám đốc suy nghĩ thật kỹ mới dám hỏi. Chuyện mà chủ tịch nói đến cũng chỉ có thể là chuyện này. Đồng thời hắn cũng thầm khen ngợi chính mình may mắn vì chưa có một hành động hay lời lẽ nào quá đáng đối với người kia, nếu không sợ rằng những ngày sau sẽ sống rất thảm. Kẻ có thể làm chủ tịch sợ đến đái cả ra quần mà đối phó với mình thì không biết sẽ còn ghê sợ đến mức nào.

- Thanh cái con c*c! Con mẹ tụi bay! Hừ...

Gã chủ tịch quát xong thì thở một hơi dài, giọng nói cũng dịu hơn:

- Có nói chúng mày cũng không hiểu, chúng mày chỉ cần biết người đó là người mà quyền lực hơn bất cứ nguyên thủ quốc gia nào trên thế giới, chỉ cần một tiếng nói của người đó là đủ để khiến tập đoàn của chúng ta bị xóa sổ vĩnh viễn.

Gã chủ tịch ngưng lại một chút, như đang im lặng để lắng nghe sự sợ hãi từ đầu dây bên kia chuyền tới. Quả nhiên lão có thể nghe thấy nhịp tim của tay giám đốc có biến chuyển, lão lại nói tiếp, giọng nói lần này nghe vui vẻ hơn:

- Nói gì thì nói, cậu cũng có phúc lắm mới gặp được ngài Hướng. Bây giờ theo yêu cầu của ngài ấy thì trung tâm thời trang Quốc Tế sẽ do ngài ấy làm chủ, từ giờ ngày ấy sẽ là sếp của cậu. Cậu muốn làm cái gì thì làm, nhưng phải làm ngài ấy vui lòng, nếu ngài ấy vui thì tập đoàn của chúng ta cũng dễ dàng làm ăn hơn. Cậu phải biết rằng, tài sản của người ta lớn gấp hàng tỉ lần của cậu và nhiều hơn ta hàng trăm lần, cái trung tâm thời trang bé bằng móng mũi ấy chả là cái thá gì đâu, người ta làm thế cũng chỉ để cho vui thôi, cho nên phải hết mực chung thành vào nghe chưa.

Tay giám đốc còn đang định nói "Dạ, vâng, em biết rồi ạ!" Thì đầu dây bên kia đã dập máy trước. Hắn còn chưa kịp thở đã phải vội vàng nhìn Hướng Nhật cười hớn hở như thấy được kim cương:

- Ông chủ. Em chào ông chủ ạ.

Thấy Hướng Nhật tỏ ra hài lòng gật đầu, tay giám đốc liền quay sang nói với đám nhân viên:

- Đây là ngài Hướng, ngài ấy vừa mua lại công ty của chúng ta. Từ bây giờ ngài ấy sẽ là chủ của chúng ta, các cô cậu phải đối xử thật tốt với ngài ấy nhé.

Đám nhân viên mặc dù còn ngơ ngác nhưng thấy giám đốc vỗ tay nhiệt tình thì cũng vỗ tay theo mặc dù trong lòng còn nhiều hoài nghi.

Đám khách hàng lúc này không còn gì để nói, mặc dù không biết người ăn mặc lôi thôi ấy là ai, nhưng có thể nói một tiếng là mua được cả cái trung tâm thời trang trị giá mấy chục triệu đô la Mỹ thì bọn họ lấy cái gì mà đòi so sánh, cả đám xấu hổ không dám ở lại, bèn lủi thủi ra về. Nhưng vừa bước đến cửa thì bị quát lớn:

- Đứng lại hết cho tao!

Là tiếng của Hướng Nhật, giọng nói âm trầm nghe nặng mùi sát khí.

Cả đám chân tay run lẩy bẩy, bọn nhà giàu vốn sợ chết, thấy ai kém hơn mình thì khinh thường, nhưng thấy ai hơn mình thì rất sợ hãi và không tiếc lời ngon ngọt xu nịnh:

"Ông chủ Hướng, ngài có gì dặn dò không ạ."

"Ông chủ Hướng, ngài trông thật là phong độ ạ."

"Ông chủ hướng, chúng tôi nhất định sẽ luôn ủng hộ trung tâm thời trang của ngài ạ."

"Ông chủ Hướng, ngài có muốn ăn tối cùng em không?" Một cô tiểu thư xinh đẹp hỏi hắn.

Hướng Nhật lạnh lùng trước những lời xu nịnh sáo rỗng, toàn bọn đạo đức giả, bọn này mà không trị đến nơi đến chốn thì sẽ còn khốn nạn hơn.

- Tụi bay mới vừa vào đã về rồi sao, không mua cái gì à? Đứa nào mà mua ít hơn hai mươi bộ thì hôm nay không cần về nữa nhé.

Hướng Nhật cười cười nói nói nhưng làm cả đám vội vàng quay chở lại mua đồ không dám cãi lại, chỉ dám dạ, dạ, vâng vâng dăm dắp nghe theo. Nhưng có một kẻ không phục, to gan lớn tiếng:

- Tưởng có tiền thì muốn làm gì thì làm à? Ông đây sẽ báo cảnh sát vì tội chúng bay đánh người. Đêm nay cho chúng bay ngồi tù.

Tên tiểu tử bị đám bảo vệ đập cho te tua bây giờ mới lên tiếng. Hắn gắng đứng dậy rút điện thoại ra, tay giám đốc đứng gần định ngăn lại nhưng lại nghĩ tới lời chủ tịch nói, rằng người đàn ông này có quyền lực lớn hơn bất cứ nguyên thủ quốc gia nào, vậy thì cảnh sát là cái thá gì chứ, thích gọi ư? Cho mày gọi, thằng ngu, lại tự chuốc vạ vào thân rồi.

Đám bảo vệ cũng có ý định xông ra ngăn cản nhưng Hướng Nhật ra hiệu dừng lại.

Tên tiểu tử thấy Hướng Nhật im lặng thì nghĩ hắn đang lo sợ, miệng cười đắc ý bấm một dãy số. Hắn là con trai của một nhà đầu tư có tiếng tại Bắc Kinh, ở Bắc Kinh ai cũng biết nhà họ Diệp, đó là gia tộc có thế lực đứng đầu gần như thấu tóm toàn bộ Bắc Kinh, kể cả kinh tế, chính trị, xã hội đen. Tuy nhiên hắn làm gì có phúc làm con của Diệp Vương Chiều, nhưng may mắn hắn là cháu của Diệp Vương Chiều. Diệp Vương Chiều có hai đứa em, một đứa em trai tên là Diệp Vương Đại, một đứa em gái tên là Diệp Quỳnh Hạ. Tên tiểu tử là con của Diệp Vương Đại, quyền lực cũng không hề nhỏ, việc sai khiến đám cảnh sát thành phố là chuyện không mấy khó khăn. Rất nhanh sau khi bấm số liền có người nghe máy:

- Diệp thiếu gia, cậu gọi tôi có việc gì?

Người nghe máy là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, là đội trưởng đội một của cảnh sát thành phố Bắc Kinh, giờ này đang là giờ trực của hắn.

- Anh mau đến Trung tâm Thời Trang Quốc Tế đi. Có người đánh tôi, tôi muốn hắn phải trả giá.

Diệp Vương Toàn nghiến răng nghiến lợi nói. Vừa nói vừa nhìn Hướng Nhật với ánh mắt căm hận và mỉa mai. Mày xong đời rồi con ạ, cả cái Bắc Kinh này, kẻ dám đắc tội với Diệp lão tử thì chỉ có đường chết.