Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 1146: Ếch ngồi đáy giếng



Hướng Nhật ghét nhất là thằng nào kiêu ngạo hơn hắn, hắn cố tình để cho thằng nhóc con ngu ngốc gọi điện báo cảnh sát là để dạy cho tên tiêu tử một bài học nhớ đời. Phải biết rằng chống đối Đặc vụ Thế Giới cấp cao là tội vô cùng nghiêm trọng, có thể bị tử hình. Hành vi của tên tiểu tử chính là to gan chống đối lại người mà gần như không ai được phép chống đối.

Hắn nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay mình, bấm một nút và nói:

- H008 gọi trợ lý.

Mỗi một đặc vụ cấp cao đều sẽ có ít nhất mười trợ lý thay phiên nhau trực ngày đêm ở tổng bộ Đặc vụ Thế Giới. Hướng Nhật vừa ra lệnh thì ngay lập tức có người nghe máy:

- Chào ngài Hướng, em là Hương, ngài có việc gì cần giao phó ạ?

Hướng Nhật có chút động lòng, vì đây là lần đầu hắn gọi cho nhóm trợ lý, hắn cứ tưởng toàn là bọn đực rựa, nhưng không ngờ người nghe máy lại là một cô gái, hơn nữa nghe giọng nói còn êm như ru, mượt mà, dường như là một người rất trẻ tuổi.

- Ở Bắc Kinh đang có chút vấn đề, ta không tiện ra tay. Cô gọi cho lão cục trưởng cục cảnh sát thành phố Bắc Kinh, lệnh cho hắn đến đây trong vòng mười phút. Huy động hơn nửa lực lượng đến đây cho ta. Bảo hắn nếu không làm được thì nghỉ việc luôn đi là vừa.

Hương nghe lệnh xong liền lập tức làm theo, nàng nói với bốn người ở tổ trợ lý:

"Mọi người nghe rõ rồi chứ, mau làm việc đi."

Nàng sai người bên cạnh xác định vị trí chính xác của Hướng Nhật thông qua vệ tinh, đồng thời chỉ huy một người trong cùng tổ trợ lý ra lệnh cho cục trưởng cục cảnh sát. Mọi việc đều được nàng làm rất thành thạo. Đây là lần đầu tiên nàng giao tiếp với đặc vụ cao cấp số 8, ấn tượng đầu tiên của nàng về hắn là một người làm việc dứt khoát và lạnh lùng, bất cần. Nàng tốt nghiệp ngành tâm lý ở Mỹ, lại là sinh viên ưu tú toàn khối, nàng liền nhận được lời mời đến làm việc tại tổng bộ Đặc vụ Thế Giới, với vai trò quản lý tổ trợ lý. Một công việc trong mơ nàng cũng không dám nghĩ đến, đây là công việc không mấy khó khăn nhưng lại nhận được mức lương khổng lồ. Vì vậy nàng một lòng dồn hết tâm huyết vào công việc này.

Lão cục trưởng tuổi cũng đã hơn năm mươi, đang ngủ ngon thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo, lão ta vô cùng bực mình, định lên tiếng chửi kẻ dám to gan phá vỡ giấc ngủ của lão nhưng khi nhìn vào dòng chữ tiếng anh (Đặc Vụ Thế Giới) trên điện thoại thì mặt mày trở nên khẩn trương, không còn chút buồn ngủ nào nữa:

- Xin chào, tôi là Thẩm Duy, cục trưởng cục cảnh sát thành phố Bắc Kinh, Trung Quốc. Xin hỏi tôi có thể giúp được gì ạ?

Bất kỳ người nào ở tổng bộ Đặc vụ Thế Giới đều là thành phần không thể tùy tiện đắc tội, cho nên lão ta rất khéo léo lựa lời để nói.

Đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông, giọng nói rất lạnh lùng, vô cảm:

- Có việc cho ông làm đây. Ngài H008 vừa ra lệnh cho ông, trong vòng mười phút phải huy động hơn nửa lực lượng cảnh sát thành phố, tất cả đều tập trung trước Trung tâm Thời Trang Quốc Tế. Ảnh của ngài H008 đã được gửi qua điện thoại của ông, mọi lời nói của ngài ấy là mệnh lệnh tối cao, nếu ông làm được thì sẽ có thưởng, nếu không làm được thì nghỉ việc luôn đi là vừa.

Lão cục trưởng nghe xong liền tá hỏa, lập tức gọi điện về cục cảnh sát ra lệnh cho toàn cục. Xong rồi hắn mặc vội cảnh phục, chạy ra lấy xe, nhấn ga phi thẳng ra đường. Tất cả cũng đã mất đến năm phút đồng hồ. Từ nhà lão đến Trung tâm Thời Trang Quốc Tế nhanh nhất cũng phải mất năm phút nữa. Vì là tình huống cấp bách, tất cả các trụ đèn giao thông sẽ được điều khiển sao cho đảm bảo đường vắng để hơn nửa số lượng cảnh sát thành phố có thể đến trước giờ quy định. Cả thành phố bắt đầu vang lên những tiếng còi hú inh ỏi, nhức tai, hàng trăm xe cảnh sát từ khắp nơi đổ về, dần dần sáp nhập lại chung một con đường đã được điều khiển cho vắng người.

Ở Trung tâm Thời Trang Quốc Tế, gã cảnh sát khi nãy được tên tiểu tử Diệp Vương Toàn gọi, bây giờ đã đến nơi. Hắn dẫn theo hai trợ lý đi cùng, mặt mũi hắn rất hống hách, ra vẻ ta đây là người có quyền có chức. Vừa bước vào cửa đã lớn tiếng:

- Kẻ nào dám to gan lớn mật gây chuyện ở cái đất Bắc Kinh này, bước ra đây cho ta!

Hướng Nhật thấy mà ghét, đá cái ghế ra trước mặt hắn khiến hắn phải đứng khựng lại, ánh mắt tức tối nhìn Hướng Nhật định lên tiếng quát, nhưng bị giọng nói âm trầm của Hướng Nhật uy hiếp:

- Chính là lão tử.

Hướng Nhật đứng dậy bước đến gần gã cảnh sát, mỗi bước đi đều vững chắc, dáng người thật thẳng và đầy sự uy nghiêm.

- Ngươi, ngươi muốn làm gì?

Gã cảnh sát hốt hoảng lùi lại vài bước đồng thời rút súng ra uy hiếp, hai gã trợ lý đi cùng cũng tách ra hai hướng và chĩa súng vào người Hướng Nhật. Cả đời gã chưa từng gặp ai nhìn thấy cảnh sát lại không có chút nể nang gì, trái lái còn tỏ ra oai phong, quyền thế khiến gã rất tức giận, thề sống chết phải giáo huấn cho bằng được cái tên tiểu tử trước mặt.

- Ngươi dám chống lại cảnh sát à? Có biết ta là ai không hả? Ta là đội trưởng đội một của cục cảnh sát thành phố đó nhé. Biết sợ chưa, còn không mau quỳ xuống, đưa tay ra sau gáy!

Mẹ kiếp, Hướng Nhật chửi thầm. Cái chức danh bé bằng cái móng tay mà cũng bày đặt khoe với ai. Đúng là ếch ngồi đáy giếng.

- Tại sao ta phải quỳ?

Hướng Nhật chơi nhây hỏi lại.

- Tội thứ nhất cố ý đánh người gây thương tích.

Gã cảnh sát chỉ vào cái mặt đang sưng phồng của tiểu tử họ Diệp nói, rồi lại nói tiếp:

- Tội thứ hai, cản chở người thi hành công vụ. Hai tội này đủ cho ngươi ngồi bóc lịch rồi đó. Ha ha...

Hướng Nhật cười nhếch mép:

- Chả có bằng chứng nào nói ta đánh hắn cả. Còn ba đứa chúng mày đi làm việc mà mặc độc có bộ đồng phục, thẻ đeo đâu, mũ đâu? Coi lại cái bộ dạng xem có giống người thi hành công vụ không hả?

Lời Hướng Nhật nói ra làm ba đứa cảnh sát lúng túng, đúng là theo nguyên tắc là phải mặc đồng phục, đeo thẻ, đội mũ đàng hoàng, vì lúng túng quá nên gã cảnh sát vội lấy uy quyền chèn ép, hắn sai hai đứa kia:

- Không nói nhiều nữa, giải hắn về đồn rồi tính tiếp.

Hai đứa kia đi lên, một đứa cầm súng, một đứa cầm còng đi tới. Lúc này tay gián đốc hốt hoảng vội đứng ra ngăn cản.

- Ấy, khoan. Cậu Từ à. Đây là sếp của chúng tôi mới ở nước ngoài về, do chưa hiểu phép tắc ở đây nên, mong cậu nể tình thông cảm cho.

Gã cảnh sát có chút áy náy, Lâm tổng là một người rất có địa vị ở Bắc Kinh, so sánh với nhà họ Diệp tuy còn kém xa nhưng cũng không phải là hạng có thể đắc tội, mà người hắn bắt lại là sếp của Lâm tổng, thế thì lại càng không nên động vào, nhưng lỡ nhận tiền của nhà họ Diệp rồi, hắn không thể không làm:

- Lâm tổng, có gì về đồn rồi tính, phiền ông tránh xa ra chỗ khác.

- Các người còn chờ gì nữa, bắt hắn lại cho ta.

Tiểu tử họ Diệp hả hê nói thêm vào. Hai gã trợ lý càng được nước mạnh tay hơn, chạy tới định tóm lấy Hướng Nhật thì một đứa bị hất văng ra ngoài đường, đứa còn lại bị hất ngã xuống sàn, miệng hộc máu, nằm lăn lóc trong khi tay chân Hướng Nhật vẫn để yên. Gã cảnh sát hốt hoảng, tay run lẩy bẩy, người thần bí như vậy hắn chỉ nghe nói đến chứ chưa từng được chứng kiến, giờ phút này chân đứng còn không vững nhưng vẫn tự tin cầm cây súng trên tay mở miệng đe dọa:

- Ngươi là ai, a... không được đến đây, nếu không ta bắn!