Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 1147: Sợ gì bố con thằng nào



Hướng Nhật đưa mắt nhìn cây súng, chỉ là một cây súng bình thường của đám cảnh sát, ánh mắt hắn như đang nhìn một thứ đồ chơi trẻ con, bước tới vài bước khiến gã cảnh sát theo quán tính vội nổ súng liền mấy phát. Những tưởng Hướng Nhật sẽ né tránh nhưng cảnh tượng trước mắt làm hắn sợ bỏ chạy luôn. Viên đạn chưa chạm được đến người Hướng Nhật thì đã rơi xuống nằm im trên mặt đất một cách vô dụng.

- Mày muốn chạy đi đâu?

Hướng Nhật dùng lĩnh vực bắt gã lại, kéo gã lại gần trước mặt hắn rồi tháo lĩnh vực ra, hành động thần thánh vừa rồi khiến gã sợ đến mặt không còn một giọt máu, miệng lắp bắp:

- Đại nhân, ngài là thần thánh phương nào xin tha mạng.

Hắn làm bộ rất khổ sở, quỳ xuống chắp tay lạy lấy lạy để như đang tôn thờ một vị thần.

Hướng Nhật cũng ngồi xuống, đưa tay tóm lấy cây súng trên tay gã, đưa ra trước mặt gã, cảnh tượng làm tất cả mọi người sợ đến mức hét lên, bởi ai cũng nghĩ Hướng Nhật sẽ giết gã cảnh sát đó. Nhưng không, Hướng Nhật đưa tay ra trước họng súng, cố tình để cho gã thấy rõ rồi bắn liên tục cho đến khi không còn một viên đạn nào. Đạn rớt xuống sàn nhà chất thành một đống, trong khi tay của hắn thì chẳng có hề hấn gì, gã cảnh sát chỉ biết mở to mắt ra nhìn. Xong cảnh kinh hoàng còn chưa hết, Hướng Nhật chỉ dùng một tay vo khẩu súng lại nằm gọn trong lòng bàn tay rồi nghiền, kết quả là những hạt bụi hợp kim bắt đầu rơi xuống nền nhà cho đến khi Hướng Nhật mở bàn tay ra thì toàn bộ cây súng đã bị nghiền nát thành bụi.

Một cảnh tượng kinh hãi thế tục mà cả đời những kẻ ở đây chưa bao giờ được thấy, ngay cả trong phim cũng không có. Một cảnh tưởng khiến hầu hết tất cả mọi người nhìn thấy đều sợ đến tái mặt, mồ hôi đầm đìa trên trán, chỉ muốn tự vả vào cái mặt mình vì tội ngu, lúc trước đã khinh thường Hướng Nhật, hành động đó không phải là chán sống rồi hay sao.

Mấy tay bảo vệ thì mừng như vớ được vàng, đây là siêu cấp đại nhân của bọn chúng rồi, được làm việc cho một người như vậy thì còn gì tuyệt hơn nữa. Hôm nay quả thật bọn chúng đã vớ được vàng vì biết tôn trọng người khác.

Gã giám đốc lúc này cũng dần hiểu ra vấn đề vì sao chủ tịch lại sợ người trẻ tuổi này. Và cũng dẫn hiểu vì sao người ta quyền lực hơn tất cả các nguyên thủ quốc gia trên thế giới. Với sức mạnh như vậy, làm bá chủ thiên hạ cũng là chuyện dễ hiểu.

Tiểu tử Diệp Vương Toàn cũng sợ hết hồn hết vía, vội bỏ chạy ra ngoài. Hướng Nhật thấy vậy liền dùng chân đá một phát khiến cả người gã cảnh sát bay ra nằm đè lên người tiểu tử họ Diệp, và hắn lạnh lùng nói:

- Cho mày một cơ hội sống cuối cùng, bắt thằng ranh đó lại đây cho tao!

Gã cảnh sát dù đau nhưng vẫn gắng đứng dậy, kéo tiểu tử họ Diệp lại gần chỗ Hướng Nhật. Trong lòng chỉ có một chữ trung thành tuyệt đối, đồng thời muốn băm vằm tên tiểu tử họ Diệp ra thành ngàn mảnh vì tội gọi hắn đến đây, mới khiến hắn ra nông nỗi này, đúng là số chó mà.

Hướng Nhật dùng mũi chân nâng cằm tên tiểu tử lên, lạnh lùng nói:

- Có phải mày thích gọi cảnh sát lắm đúng không? Tạo gọi đến cho mày vài trăm đứa luôn kìa, ra đó mà nhìn cho rõ.

Nói rồi Hướng Nhật đá một cái nhẹ vào bụng nó nhưng cũng đủ để khiến nó bay ra ngoài đường, miệng hộc máu, đau rên rỉ lắn lóc trên sàn. Cảnh tượng máu me be bét vương vãi khắp nơi thật sự khiến người người nhìn vào đều kinh hồn khiếp vía. Trước mặt cảnh sát mà dám ngang nhiên hành hung người, hơn nữa còn hành hung chính cả cảnh sát, mà kẻ đó dường như không hề biết sợ cảnh sát, kẻ đó rốt cuộc là ai?

Tiếng còi hú inh mỗi lúc một gần, cuối cùng hàng trăm xe cảnh sát từ khắp nơi đồng loạt chạy tới. Mấy trăm viên cảnh sát trang bị vũ khí đến tận răng đồng loạt chạy tới xếp thành mấy hàng ngang dài thật dài đứng nghiêm trang trước mặt Hướng Nhật. Người đứng đầu tiên chính là cục trưởng Thẩm Duy. Ông ta cùng với hàng trăm viên cảnh sát đồng loạt làm cùng một nghi lễ chào, cuối cùng sau khi chào xong thì mở miệng cười thật tươi:

- Ngài Hướng, trời ơi, sao ngài đến Bắc Kinh mà không nói với chúng em một tiếng để chúng em ra đón tiếp ạ.

- Dẹp ngay cái màn nịnh hót sáo rỗng ấy đi.

Hướng Nhật phất phất tay. Tuy nhiên trong lòng lại cảm thán. Cảnh tượng trước mắt làm hắn liên tưởng tới nghi lễ đón tiếp tổng thổng, thậm chí còn hoành tráng hơn. Hắn thật chẳng muốn phô trương như vậy chút nào nhưng thấy mấy đứa nhà giàu quá láo toét, không ra uy với bọn chúng thì bọn chúng còn không biết trời cao đất dày là gì, và trên hết là hắn muốn thử xem quyền lực của Đặc vụ Thế Giới lớn đến mức nào. Bây giờ khi được chứng kiến tận mắt thì hắn mới có chút kinh ngạc. Đây chỉ là cảnh sát của một tỉnh, quyền lực của hắn còn có thể ra lệnh cho toàn quân đội của Trung Quốc và bất cứ quốc gia nào, đó thật sự là cảnh tượng rất khủng khiếp.

- Bây giờ sa thải cái thằng cảnh sát ngu ngốc kia đi, loại bỏ vĩnh viễn khỏi ngành cho ta. Còn hai đứa đi theo nó thì hạ cấp bậc xuống mức thấp nhất cho ta.

Hướng Nhật hắng giọng, đưa mắt nhìn lão cục trưởng, lạnh lùng hỏi:

- Có làm được không?

Lão cục trưởng gật đầu lia lịa:

- Dạ dạ, được ạ, tất nhiên là được ạ!

Hắn vẫy tay cho lính chạy tới bắt ba đứa đó lại:

- Mấy đứa còn chờ gì nữa, bắt ba đứa nó lại tống vào xe tù cho ta. Hừ...

Ra lệnh xong, mặt lão lại tươi cười niềm nở:

- Xin hỏi ngài còn cần giao phó thêm gì nữa không ạ.

Hướng Nhật lấy chân đá tên tiểu tự họ Diệp đang quằn quại nằm ngửa lên và nói:

- Riêng thằng này bắt giam trong nhà đá một năm, mỗi ngày đều mời sư chùa đến giảng đạo. Có làm được không?

Lão cục trưởng hơi cứng miệng, lắp bắp:

- Dạ thưa ngài, thằng nhóc này là con của Diệp Vương Đại, mà Diệp Vương Đại là em của Diệp Vương Chiều. Chuyện này e là...

Hướng Nhật nghĩ thầm, đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Diệp Vương Chiều, năm xưa ngươi cậy thế hiếp người quá đáng, ta đang định tìm đến ngươi thì không ngờ thằng cháu của ngươi tự đến nạp mạng, coi như đây là chút quà ta tặng cho ngươi, rồi sẽ có ngày chúng ta chính thức gặp nhau.

- Cháu của lão già Diệp Vương Chiều à? Tốt lắm.

- Dạ dạ... rất tốt ạ!

Lão cục trưởng tưởng nói ra thân phận thật của tên tiểu tử thì ngài Hướng đại nhân sẽ nể tình không làm khó. Tuy nhiên suy nghĩ ấy chưa được bao lâu thì đã thấy Hướng Nhật đá vào chân tên tiểu tử một cái nghe rắc rắc, làm thằng nhóc ngất lịm đi, mà theo lão đoán thì thằng nhóc kiểu gì cũng bị gãy xương đùi. Người này sao lại tàn độc đến vậy chứ? Tuy nghĩ vậy nhưng lão nào dám nói ra, chỉ có thể để trong lòng, vì sợ nói ra kẻ tiếp theo bị đá gãy chân không ai khác sẽ chính là lão.

- Ngoài việc tống giam nó một năm thì trừ năm mươi phần trăm tổng giá trị tài sản của Diệp Vương Đại vào ngân sách nhà nước Trung Quốc. Đồng thời trừ hai mươi phần trăm vào ngân sách của cục cảnh sát Bắc Kinh. Ta muốn cho nó từ thượng lưu rớt xuống trung lưu, để nó bớt láo đi. Coi như hai mươi phần trăm đó là tiền thưởng cho ông đi. Nếu có đứa nào dám cản trở thì xử tử ngay. Mệnh lệnh của ta là tối cao, không cần thông qua bất kỳ một cơ quan hành pháp nào hết, cứ theo lời ta mà làm, nghe rõ chưa?

- Dạ dạ, em rõ rồi ạ.

Lão cục trưởng lau mồ hôi đầm đìa trên trán, mặc dù đụng vào nhà họ Diệp là chuyện rất đáng quan ngại, tuy nhiên con số hai mươi phần trăm thật sự làm lão động lòng. Hơn nữa có Vua thế Giới, một nhân vật huyền thoại ống lưng thì sợ gì bố con thằng nào.