Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 1149: Lai lịch kinh khủng



Ngọc Cường dường như rất hay uống bia, tửu lượng của anh trông vậy mà khá cao, mà mấy tay sĩ quan cũng vậy, mấy người ngồi gần hai mươi phút đồng hồ, cứ mời tới mời lui cũng đã hết mấy thùng bia mà chưa có ai có dấu hiệu say, Hướng Nhật thấy mà có chút ái mộ. Không biết bọn sĩ quan này ngoài luyện tập kỹ năng quân sự ra thì có được đào tạo uống bia không nữa, chứ uống thế này thì đúng là cao thủ rồi. Ai cũng nghĩ mấy tay lính suốt ngày cắm đầu vào việc rèn luyện bản thân, thời gian đâu mà nhậu nhẹt, nhưng mà khi trực tiếp đấu rượu với họ thì mới thấy không thể xem thường được. Hướng Nhật đường đường là lão đại của một bang, thuốc có thể không hút nhưng rượu thì quyết không thua thằng nào, hắn quyết liệt nâng ly bia lên mời từng thằng một, những người ngồi ở đây từ lạ bắt đầu biến thành quen, uống lấy uống để, lúc đầu thì anh anh em em, bây giờ thì xưng hô mày tao nói năng không cần nể nương gì nữa.

- Tao thật sự đéo thể hiểu nổi, mày làm thế đéo nào mà tán được Phương Nghi nhỉ? Mày giỏi thật đó. Tao xin phép uống hết ly này để bày tỏ lòng kính trọng với mày.

Ngọc Cường nói xong thì tự giác nốc một hơi hết sạch ly bia, bày ra vẻ mặt cầu khiến:

- Mày có bí quyết gì thì chỉ cho tao với!

Hướng Nhật cười cười, vuốt vuốt cái mũi:

- Cái này nó là bản năng mày hiểu không? Tuy nhiên với những cái thằng đéo có bản năng cưa gái thì vẫn có thể học được. Nói ra thì dài dòng, tóm lại cách tốt nhất để chinh phục phụ nữ là làm chủ được cảm xúc có họ.

- Thật vậy ư? Làm chủ cảm xúc là như thế nào?

Ngọc Cường gãi gãi đầu tỏ vẻ khó hiểu.

Hướng Nhật lắc đầu, mẹ kiếp thằng này ngu lâu năm khó đào tạo rồi.

- Mày uống đi rồi tao nói cho nghe.

Hướng Nhật chỉ vào ly bia đầy ắp của Ngọc Cường mà nói. Sau khi thấy hắn nhiệt tình uống hết thì Hướng Nhật mới nói:

- Nói đơn giản cho dễ hiễu, phụ nữ nó không quyết định vấn đề bằng lý trí mà nó giải quyết mọi vấn đề dựa trên cảm xúc. Ví dụ như lúc mày rủ nó đi chơi, nếu lúc đó nó thấy vui thì nó sẽ đồng ý, còn ngược lại thì miễn đê. Cho nên mày muốn rủ nó đi chơi thì trước hết phải xem tâm trạng nó thế nào đã. Cũng có thể bởi vì thấy nó buồn thì mày lại tùy cơ ứng biến, lúc rủ thì nói thế này: "có một nơi mà anh rất thích, chắc chắn nơi đó sẽ làm em vui." Lúc đó kiểu đéo gì nó cũng tò mò mà đi với mày, tao đảm bảo đấy. Nói chung mày thay đổi được cảm xúc của nó thì sẽ thay đổi được quyết định của nó. Hiểu chưa?

Nói xong Hướng Nhật cười hắc hắc liếc nhìn Phương Nghi một cái rồi nâng ly bia lên uống sạch.

Cô nàng cười cười ghé sát tai hắn nói nhỏ:

- Đồ lưu manh nhà anh chứ, nói thì hay lắm, có bao giờ anh rủ em đi chơi đâu nhỉ?

Môi nàng ghé sát vào tai hắn, làn hơi thở thơm tho truyền tới làm Hướng Nhật hưng phấn hôn nhẹ lên má nàng rồi nói:

- Vậy chút nữa chúng ta sẽ đi đến một nơi, anh hứa sẽ không làm em thất vọng.

Mấy người nói qua nói lại vài câu, chợt đồng hồ trên tay Hướng Nhật đổ chuông. Hướng Nhật đưa mắt nhìn mọi biểu cảm liền trở lại trạng thái bình thường khi thấy dòng chữ King đại ca đang gọi. Để tránh bại lộ thân phận, hắn liền đứng dậy đi ra ngoài nghe máy.

- A lô.

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói lè nhè, sảy xỉn:

- Chú mày đấy à, đừng lạnh lùng vậy chớ. Ha ha ha...

- Gọi cho tôi có việc gì không?

- Anh mày đang say ngoắc cần câu đây. Vừa rồi ngồi với mấy thằng cha Hồng y nhưng toàn uống trà chán chết đi được.

- Cái gì, có cả lão Hồng y Matthew chứ?

Hướng Nhật có chút kích động, lão Hồng y này còn nhiều bí ẩn đáng để hắn phải quan tâm.

- Ái chà, chú mày cũng biết lão ta cơ đấy. Ha ha... Nói cho mà biết nhé, lão không phải dạng vừa đâu, tốt nhất nên tránh xung đột.

- Lão mạnh lắm à?

- Chứ còn gì nữa, chú mày đừng để bị vẻ bề ngoài che mắt. Mấy cha tu sĩ này có sức chịu đựng tinh thần rất tốt, nếu không cần thiết họ sẽ không bao giờ để lộ sức mạnh của mình đâu. Lão ta là Hồng y chấp Chưởng đó, mà sao chú mày quan tâm chuyện đó làm gì?

King chợt nhớ ra một chuyện, anh quyết định châm chọc Hướng Nhật một chút.

- Không có gì, chỉ là có chút quen biết thôi.

- Đừng tưởng anh không biết nhá. Không phải thánh nữ Anna Maria là báu vật của Vatican sao? Thế mà chú mày cũng thâu tóm được. Nếu là người khác thì các định chết mất xác rồi, chú mày hẳn là phải có mẹo để lão Hồng y không bắt bẻ được, nếu không cả đám thánh kỵ sĩ của Vaticanaf kéo đến thì chú mày có bản lĩnh mấy cũng phải xách dẹp bỏ chạy thôi.

Hướng Nhật chợt giật mình, có chút sợ. Hắn vốn dĩ không biết chút gì về lực lượng của Vatican, thánh kỵ sĩ nghe có vẻ mạnh, đặc biệt chính mồm King nói thì hắn phải động tâm suy nghĩ chứ không đùa được.

- Anh giỏi lắm, điều tra hết cả gia phả nhà tôi rồi đấy.

Hướng Nhật đổi chủ đề.

- Ha ha ha... Anh chỉ quan tâm chú mày chút thôi mà. Chuyện người thân, anh em, bạn bè của chú thì kệ mẹ chú chứ, anh đây đéo thèm đụng vào nhá. Anh mày nhìn người là đéo có bao giờ sai, anh tin tưởng chú nên mới giao cho chú cái đặc quyền lớn như hiện tại.

- Đặc quyền cái rắm, tôi đây đâu có mượn, là anh tự chao cho tôi thôi. Mà dù sao cũng cảm ơn ông anh nhé.

Nghe King nói hắn thấy anh ta nói rất thẳng và thật. Hướng Nhật cũng chân thành đáp lại.

- Ơn nghĩa đéo gì. Chú mày lúc rảnh dỗi đến nhậu với anh là được. Anh mày đang ngồi uống rượu sake một mình đây, chứ rượu tây nhạt bỏ mẹ.

- Vậy chúng ta cùng sở thích rồi, tôi cũng không thích rượu tây.

- Mà nói cho lắm vào, anh mày tý nữa thì quên. Anh gọi cho chú là có việc quan trọng đấy đéo đùa đâu.

- Chuyện gì vậy?

Hướng Nhật nhăn mày, lão tử lại phải vất vả rồi. Quyền lực lớn thì trách nhiệm cũng không nhỏ, rốt cuộc là cái việc quái quỷ gì đây?

King hắng giọng vài cái, trở lại trạng thái nghiêm túc:

- Ở Namaqualand, Nam Phi chúng ta có một cơ sở nghiên cứu người đột biến. Hiện có mười đứa trẻ bị bắt đưa về đây. Hiện tại chúng đang mạnh dần lên và bắt đầu khó kiểm soát. Nhiệm vụ của cậu là đến đó để ngăn chặn trường hợp xấu nhất khi chúng thoát ra và phá hoại. Tuyệt đối không được để chúng thoát. Việc thứ hai là làm cho chúng ngoan ngoãn nghe lời.

Hướng Nhật nghe xong có chút không hài lòng.

- Sao chúng ta phải nghiên cứu chúng?

- Hỏi hay lắm. Bọn dị nhân đang ngày càng đông và mạnh lên, chúng sẽ đe dọa cuộc sống của những người bình thường. Chúng ta phải tìm hiểu nguyên nhân tại sao, tại sao, tại sao của tại sao bọn chúng có được khả năng đột biến để kiểm soát dễ dàng hơn. Hiện tại Đường Nguyệt đang ở đó, tuy nhiên sắp tới thì cô ấy sẽ có nhiệm vụ khác. Nhưng trước khi cậu đến đó thay cô ấy thì cậu phải đến tổng bộ Đặc vụ Thế Giới để tham gia một khóa huấn luyện kéo dài một tuần. Dù sao Đặc vụ Thế Giới cũng là một tổ chức quân đội, mặc dù cậu được tuyển thẳng làm Đặc vụ cao cấp nhưng vẫn chưa qua huấn luyện, cho nên có một vài kỹ năng còn thiếu xót. Cậu có ba ngày để chuẩn bị, khi nào khởi hành thì gọi tổ trợ lý, họ sẽ gửi phi thuyền đến tận nơi đón cậu.

King hắng giọng vài cái trở lại trạng thái thiếu nghiêm túc:

- Vậy thôi nhá, anh mày phải đi uống tiếp đây, nói nãy giờ tỉnh rượu mất rồi.

Sau khi cúp máy, đầu Hướng Nhật liền liên tưởng tới vùng đất chỉ toàn bọn người da đen, sa mạc nắng nóng, lẻ tẻ được vài cái cây chơ trụi lá... Nam Phi thì có cái gì thú vị chứ? Tự dưng bị điều đến cái nơi hoang vu nào đó, toàn mấy tay khoa học điên mặc áo trắng suốt ngày lảm nhảm ba láp ba xàm, rồi mùi thuốc khử trùng, kháng sinh nồng nặc... vụ này lão tử thật chẳng ham hố chút nào. Lại còn sinh ra cái vụ huấn luyện con khỉ khô gì nữa chứ. Không biết là huấn luyện theo kiểu quân đội cộng sản hay là gì đây??? Thật là phức tạp mà!

Lúc đang ngán ngẩm quay lại thì hắn để ý thấy một bàn đang khá lộn xộn. Lúc đầu có hai nam ba nữ đang ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau, chợt từ bên ngoài có ba gã đàn ông chạy tới, gã đàn ông đầu tiên túm tóc cô gái đang ngồi riêng lẻ bắt cô ta đứng dậy.

Hắn rất giận dữ hỏi cô ta:

- Cô giỏi thật đó. Nghi ngờ tôi lăng nhăng rồi gọi điện đòi chia tay, xong rồi bây giờ đi ngồi với trai lạ, cô đã ngủ với nó chưa.

- Anh nói gì vậy, đó là bạn em.

Lời nói của hắn, từng câu từng từ như từng mũi tên xuyên qua tim cô. Không thể ngờ được, đây là người đàn ông mà cô từng yêu thương. Cô nhìn hắn với đôi mắt đầy ân hận.

Hắn nhăn mày rồi lấy tay nâng cằm cô ta lên, đôi mắt nhìn cực bố láo. Hướng Nhật thấy vậy hết sức không hài lòng liền đi tới.

- Được, vậy tôi hỏi cô, cô có yêu tôi không?

- Đã từng.

Cô nhìn hắn, đôi mắt ngấn lệ vì hối tiếc khi đã dành hơn nửa năm trời để yêu một gã đàn ông tồi.

- Tôi hỏi cô, trước kia khi chưa đến với tôi cô từng ngủ với đàn ông chưa?

Đau đớn, thất vọng, mệt mỏi. Cô ấp úng mãi không thành câu. Đôi tay run đến mức phải siết chặt chiếc váy đang mặc trên người, cô còn chưa kịp nói thì thấy hắn đã bị nhấc bổng lên đồng thời ăn hai cái tát vào mặt và một đạp vào bụng.

- Hỏi cái rắm. Lão tử ghét nhất loại đàn ông ức hiếp phụ nữ như mày.

Hướng Nhật một tay nhét túi quần, một tay chỉ vào mặt gã đàn ông đang nằm quằn quại trên sàn mà nói với một ngữ điệu và phong thái của giới thượng lưu, trước mặt bao nhiêu người xúm lại xem trò vui.

Gã đàn ông vừa sợ vừa đau nhưng lại sợ mất thể diện nên vẫn lớn tiếng quát:

- Mẹ thằng chó đánh lén! Tụi bay còn chờ gì nữa, đánh nó cho tao, đánh chết tao chịu!

Hai kẻ to cao lực lưỡng đi cùng hắn lúc đầu cũng tính ra tay nhưng thấy phong thái của đối phương liền biết không phải loại dễ đụng vào nên phải cân nhắc thiệt hơn mà đứng yên quan sát. Mãi tận bây giờ khi thân chủ mở miệng thì họ mới chịu di chuyển. Nhưng chỉ mới nhúc nhích được một chút thì mỗi người đã bị đá bay sang mỗi góc.

Gã đàn ông sợ hãi vội bò dậy chạy thật nhanh ra ngoài, trước khi ra đến cửa hắn mới dám quay đầu lại, lớn tiếng quát:

- Mày xong đời rồi con ạ. Ngay cả Hoàng công tử mà cũng dám đụng vào. Có gan thì đợi đấy.

Nói rồi hắn chạy ra ngoài rồi lấy điện thoại ra gọi người đến cứu nguy.

Hướng Nhật nhìn mà muốn dùng kiếm chỉ bắn cho một phát xuyên não chết ngay tại chỗ nhưng nghĩ lại hắn thật muốn xem thằng ngu nó sẽ làm được cái trò trống gì.

Đang nghĩ đến việc giết người thì bờ vai hắn bị một bàn tay mềm mại chạm vào, một giọng nữ dịu dàng vàng lên:

- Vị tiên sinh này, cảm ơn anh đã giúp em đuổi thằng khốn nạn ấy đi. Nhưng có lẽ anh nên rời khỏi đây, gia tộc hắn rất có thế lực. Em sợ liên lụy đến tiên sinh.

Cô gái tỏ vẻ áy náy, ấp úng nói.

Hướng Nhật thấy buồn cười vì cách xưng hô của cô gái. Cô không quá xinh đẹp nhưng làn da trắng, đôi môi đỏ mọng và mái tóc dài được uốn cúp đuôi ngang lưng làm cho cô trông rất có sức hút. Chẳng trách có thể khiến gã đàn ông kia sinh lòng đố kỵ.

- Nếu cô sợ thì ngồi xuống đi. Ngồi yên đó. Tôi thật muốn xem gia tộc hắn lớn như thế nào.

Tưởng cái gì, nhà họ Diệp ta còn không sợ chứ nói gì đến bọn tào lao vớ vẩn. Hướng Nhật ung dung ngồi xuống ghế sofa, tay cầm ly rượu thong thả uống một ngụm.

Cô gái chần chừ mãi rốt cuộc cũng chịu ngồi xuống cùng mấy đứa bạn. Nhìn thần thái của người đàn ông trước mặt cô cũng bớt đi phần nào lo lắng. Đồng thời cũng tò mò muốn biết người đàn ông này lai lịch thế nào.

- Tiên sinh thật tốt bụng ạ. Em có thể biết tên tiên sinh được không ạ? Mà em nhớ không nhầm tiên sinh ngồi bàn bên kia phải không? À, em tên là Lệ Dĩnh.

Có lẽ bởi vẻ đẹp trai và thần thái thượng lưu của Hướng Nhật mà cô bị hớp hồn, dẫn đến ấp a ấp úng, nói năng cũng mất đi sự tinh tế vốn có của một người quản lý nhà hàng.

Hai người nói qua nói lại vài câu cũng không để ý đến bàn của Ngọc Cường, họ đang bàn tán về chuyện của Hướng Nhật.

- Cái thằng bị đánh chẳng phải là Hoàng Dương Dương sao? Con của chủ tịch tập đoàn bán lẻ thiết bị di động lớn nhất Trung Quốc. Xem ra to chuyện rồi đây.

Người vừa nói là một sĩ quan lớn tuổi ngồi gần Ngọc Cường nhất.

- Không hiểu một người như ngài ấy tại sao lại thích lo chuyện bao đồng vậy nhỉ?

Một sĩ quan ngồi đầu bàn lên tiếng.

- Thì phải như vậy nên ngài ấy mới xứng với cái đẳng cấp ấy chứ. Thấy một cô gái bị một gã đàn ông bắt nạt chẳng lẽ lại khoanh tay đứng nhìn? Như vậy thì sao thu phục được lòng dân.

Người vừa nói là một sĩ quan khác, là một người nữ.

Cả bàn bàn tán xôn xao, người biết thì không nói, người không biết thì nói lung tung, chỉ có Phương Nghi là hiểu rõ nhất mấy vị sĩ quan đang ám chỉ điều gì. Ngay thời điểm Hướng Nhật được tuyển thẳng vào làm Đặc vụ Thế Giới hạng cao cấp thì tất cả các nhân vật quan trọng của thế giới đều được thông báo, và hầu hết sĩ quan quân đội đều đã xem qua thông báo ấy. Chỉ là theo nguyên tắc thì họ không được phép để lộ thân phận của Hướng Nhật cho nên dù có chết cũng phải giữ kín bí mật này đến cùng.

Một lúc sau từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng bước chân ầm ầm kéo đến, thì ra là mấy trăm tên côn đồ đang tập trung ngoài cửa, miệng hô rất khí thế:

"Giết nó"

Thấy vậy Lạc Phi Tử là người lên tiếng đầu tiên:

- Thời đại nào rồi mà còn có kẻ ngông cuồng đến vậy, sĩ quan quân đội đang ở đây vậy mà dám, thật quá coi thường pháp luật a. Các anh sao không qua giúp Hướng Quỳ đi!

Nàng nói bằng một thái độ vô cùng nóng vội.

Ngọc Cường nhìn cô và cười ha hả, chỉ tiếc không thể tiết lộ thân phân đặc biệt của người đó nên đành nói:

- Trông em kia, đừng có lo bò trắng răng. Em không biết được người đó có lai lịch kinh khủng như thế nào đầu. Cứ yên tâm ngồi đây xem kịch hay đi. Nếu như có chuyện tụi anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.

Nói thì đơn giản là vậy, nhưng nếu người khủng bố kia gặp chuyện thì họ có chết cũng phải cứu bằng được. Tuy nhiên đó chỉ là suy nghi dư thừa bởi vì người khủng bố kia sẽ không để họ có cơ hội được thể hiện làm anh hùng. Và trong lòng những tay sĩ quan ở đây đều vô cùng muốn chiêm ngưỡng điều gì, thứ sức mạnh nào lại có thể khiến một người sở hữu quyền lực khủng bố như vậy.