Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 1150: Xuất hồn



Đường phố Bắc Kinh vốn dĩ đã vô cùng đông vui tấp nập nhưng cũng khá lộn xộn, giờ đây lại càng thêm lộn xộn khi mà xung quanh quán bar được yêu thích nhất lại bỗng dưng bị bao vây bởi mấy trăm tên côn đồ. Chúng vây kín các cửa ra vào, khiến mặt tiền của quán bar không còn một chỗ trống, đám bảo vệ gác cửa vì quá sợ nên bỏ chạy hết, nhưng bên trong thì gần như không ai phát hiện ra điều bất thường, chỉ có nhóm người ngồi ở bàn Hướng Nhật và nhóm sĩ quan là biết đến sự hiện diện của mấy trăm thằng côn đồ.

Lạc ca để mấy trăm thằng đàn em đứng đợi bên ngoài, hắn và Hoàng thiếu gia cùng với vài thằng đàn em bước vào. Hướng Nhật ngồi ung dung bên trong nhìn mà thấy động lòng, tự dưng nhớ lại cuộc sống ngày xưa của hắn. Cũng từng một thời sống thật sung túc, đi đâu cũng có anh em kề vai sát cánh.

- Lạc lão đại, chính hắn, mau bắt hắn lại mang về bang hội xử lý.

Hoàng thiếu gia hất cằm trịch thượng, bây giờ hắn chẳng còn biết sợ là gì nữa, nhưng chưa tự mãn được bao lâu thì đã bị một ly rượu ném trúng đầu, loạng choạng ngã lăn ra sàn, bàn tay ôm chán dính đầy máu. Ánh mắt nhìn Hướng Nhật đầy thù hận.

- Mẹ thằng chó, giết, giết ngay tại chỗ cho tao. Tao chịu hết trách nhiệm.

Mấy thằng côn đồ nghe xong liền hung hăng lao tới mà không hề biết Hướng Nhật đang mỉm cười chờ chúng lao tới để thượng cẳng tay hạ cẳng chân.

- Mẹ tụi bay đứng lại hết cho tao!

Người vừa nói chính là Lạc lão đại. Hắn chợt nhận ra khuôn mặt quen thuộc của Hướng Nhật. Nếu không nhầm người này là lão đại của bọn Cuồng Lang, một người có lai lịch rất bí ẩn và đồ sộ. Chỉ cần không ngu sẽ biết người có thể khiến cảnh sát thành phố Bắc Hải phải kính nể thì không hề đơn giản. Huống hồ anh em hành tẩu trên giang hồ, tiền, quyền và gái có thể không cần nhưng tình anh em thì không thể vứt bỏ. Bản thân là bạn bè với Cuồng Lang, nếu người này thật sự là lão đại của hắn, sao hắn dám đắc tội được.

- Lạc ca, có chuyện gì vậy ạ?

Mấy thằng côn đồ thấy biểu hiện bất thường của Lạc ca liền ý thức được chuyện gì nên lập tức dừng mọi hành động lại.

Lạc lão đại không trả lời bọn chúng mà nhìn Hướng Nhật hỏi:

- Vị tiên sinh này không phải là lão đại của Cuồng Lang hay sao? Anh là Hướng lão đại phải không?

Hướng Nhật không hề nhận ra người vừa hỏi, nhưng nhìn biểu hiện của Lạc lão đại thì Hướng Nhật đoán Lạc lão đại có quen biết với hắn.

- Tại sao ngươi biết ta?

Hướng Nhật vẫn ung dung ngồi nhấp rượu.

- Mẹ kiếp, trả lời với Lạc ca mà bố láo vậy à? Có tin tao chém chết mẹ mày không?

Một thằng côn đồ đứng gần Hướng Nhật lên tiếng. Nhưng ngay sau đó thằng đấy liền bị ăn một đạp của Lạc ca.

- Khốn khiếp, bố mày đang nói ai cho xía vào!

Lạc ca tức giận mắng, rồi chỉ tay ra cửa tiếp tục mắng:

- Cút ra ngoài ngay cho tao, truyền lệnh của tao bảo mấy trăm thằng ngoài kia lập tức trở về bang, người này là Hướng lão đại ở Bắc Hải, là bạn không phải thù, rõ chưa!

Thằng đàn em vội vã dạ dạ vâng vâng rồi chạy ra cửa kéo quân về.

Lạc ca bất chợt nghe tiếng vỗ tay, thì ra là Hướng Nhật đang vỗ tay.

- Thật sự ta không biết anh là ai nhưng dạy dỗ đàn em rất tốt. Ta rất thích. Nào, chúng ta làm vài ly chứ?

Hướng Nhật rót một ly rượu đưa lên mời Lạc ca. Tên Lạc ca này rất biết điều, thấy Hướng Nhật rót rượu mời liền không dám chối từ, rất tự nhiên cầm ly rượu ngồi xuống một hơi uống sạch.

- Hướng lão đại, thật không ngờ lại gặp anh ở đây nha. Có lẽ anh không nhớ nhưng tôi thì nhớ rất rõ. Mấy tháng trước trong cuộc họp của Ngạ Lang bang tôi có gặp anh.

- Vậy à? Đúng là ta không để ý lắm. Trông anh không giống người của Ngạ Lang bang?

Thấy đối phương không có ý thù địch, Hướng Nhật cũng không gây khó dễ. Nhân tiện xã giao một chút sau này có khi còn cần nhờ vả.

- Tôi chỉ là bạn của Cuồng Lang. Tôi là lão đại của Thiên Hòa bang, một băng đảng ở Bắc Kinh. Không biết anh đã từng nghe qua chưa?

Hai người đang nói chuyện thì gã Hoàng công tử lồm cồm đứng dậy, bởi vì tiếng nhạc nên gã không nghe rõ hai người đang nói cái gì, còn tưởng là đang đấu khẩu nên hắn lên tiếng thôi thúc:

- Lạc lão đại, anh còn chờ gì nữa, giết hắn đi!

Lạc lão đại nhìn gã mà nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải mày là con của tỷ phú thì tao thịt mày luôn rồi ở đó mà to mồm.

- Hoàng thiếu gia, chuyện này nằm ngoài khả năng của tôi. Chút nữa tôi sẽ trả lại tiền ứng trước cho cậu.

Lạc ca từ chối thẳng thừng. Thế lực của hắn ở Bắc Kinh này chỉ hơi kém Thiên Thừa bang, đừng nói đến trả lại tiền, cho dù hắn có không trả thì cũng chả ai làm gì được.

- Sao lại như vậy, chẳng lẽ anh sợ hắn sao?

Hoàng thiếu ra kinh ngạc, không dám tin vào mắt mình. Lạc lão đại mà cũng biết sợ sao? Vậy kẻ đó nhất định phải rất có thực lực. Hắn bèn dùng biện pháp cuối cùng là kích tướng.

- Hử, mày nói cái gì?

Lạc ca lườm hắn hừ lạnh lùng.

- Dạ dạ, không không, không có gì, nếu anh không làm được thì bỏ đi, khỏi trả lại tiền cũng được.

Gã Hoàng thiếu gia mặt tái nhợt, vội vã cúp đuôi bỏ chạy.

Nhìn theo bóng người chạy ra ngoài cửa, Lạc ca trầm mặc nói:

- Hôm nay thật sự là đắc tội với Hướng lão đại rồi. Hi vọng anh không để bụng. Tôi có việc phải đi trước, anh cứ tiếp tục thư giãn đi, hẹn ngày sau gặp lại.

Nói rồi Lạc lão đại đứng dậy đi về. Hướng Nhật nhận ra Lạc lão đại đang lo lắng chuyện gì đó, hắn liền hỏi:

- Anh đang lo lắng về bọn Thiên Thừa bang đúng không?

Lạc lão đại như sáng mắt ra, vội quay đầu lại:

- Làm sao anh biết được. Không lẽ anh quen bọn chúng ư?

- Phải, có chút chuyện không vui về chúng.

- Thật ư? Vậy chúng ta có chung một mối thù rồi. Nói thật vừa rồi tôi lo ngại thằng nhóc kia sẽ thuê Thiên Thừa bang chống lại chúng tôi, xét cho cùng bọn chúng đã muốn tiêu diệt chúng tôi từ lâu rồi, bây giờ có thêm người tài trợ thì một cuộc đổ máu rất có thể sẽ xảy ra.

- Vì ta mà anh đắc tội với thằng nhóc kia đấy à?

Hướng Nhật bật cười rồi uống một ngụm rượu. Không ngờ lại có kẻ trọng tình nghĩa như vậy, rất đáng quý đây.

- Anh đừng nói vậy. Anh em giang hồ với nhau, nếu không trọng tình nghĩa thì sẽ không sống lâu dài được.

Lạc lão đại thẳng thắn nói.

Hướng Nhật ghé sát vào tai hắn và nói:

- Nếu ta lấy đầu lão đại của Thiên Thừa bang. Thế lực của chúng sẽ suy yếu, lúc đó anh có thể tha hồ mà chém giết.

Lạc lão đại hoảng hốt:

- Thật ư, nếu anh làm được, tôi nguyện cả đời này sẽ giúp đỡ anh nếu anh cần. Mẹ kiếp, tôi cay cú mấy thằng chó đấy lắm rồi.

- Hừ, nhưng ta nói trước, lão đại Thiên Thừa bang hiện giờ cũng chỉ là tượng trưng mà thôi. Kẻ đứng sau hắn là Diệp Vương Chiều. Cho dù Thiên Thừa bang có bị mất đi một số địa bàn thì chúng cũng không yếu đi bao nhiêu đâu.

- Chuyện này tôi biết, nhưng chỉ cần phế tên đại ca danh nghĩa kia đi thì cũng phần nào làm hả giận anh em trong bang rồi. Cướp vài địa bàn của chúng cũng làm tăng thêm uy danh của bang. Thiên Hòa bang thế lực cả ngàn người, tôi không sợ.

Hai người trao đổi thêm vài câu nữa, bàn chút kế hoạch rồi giải tán.

Lệ Dĩnh nãy giờ ngồi yên quan sát, nàng không dám nói cũng chẳng dám cười, trong lòng chỉ có sợ và tò mò, nhưng bất ngờ lên tiếng khi nhìn thấy Hướng Nhật đã quay đi:

- Tiên sinh là đại ca giang hồ thật à?

Hướng Nhật không quay lại nhưng nói:

- Cô thấy có giống không?

Nàng quan sát Hướng Nhật từ trên xuống dưới, thấy Hướng Nhật trông giống con của một gia đình giàu có hơn là một gã giang hồ, hơn nữa còn rất trẻ tuổi, phải trẻ hơn nàng ít nhất cũng năm đến sáu tuổi.

- Không, không giống chút nào.

Nàng cười nhẹ.

- Vậy à?

Hướng Nhật không nói thêm gì nữa chỉ cười ha ha rồi đi luôn.

- Tiên sinh chờ chút.

Lệ Dĩnh vội chạy theo, đứng trước mặt và đưa cho hắn tấm danh thiếp, nàng cười tươi và nói:

- Ở chỗ em đồ ăn rất ngon, nếu tiên sinh có thời gian ghé qua, em mời tiên sinh ăn miễn phí thay cho lời cảm ơn vì những chuyện xảy ra tối nay ạ.

Hướng Nhật cầm tấm danh thiếp, nhìn nàng gật đầu và vỗ nhẹ vào bờ vai nàng rồi quay đi.

Nhìn thoáng qua tấm danh thiếp, Hướng Nhật thấy dòng chữ Triệu Lệ Dĩnh đáng chú ý ra thì còn cái tên của nhà hàng Hải Sơn Thiên Phước và nàng là quản lý của nhà hàng ấy. Hướng Nhật chợt mỉm cười. Định mệnh đang cho anh đến gần em hơn sao Diệp Quỳnh Hoa?


Tối hôm ấy Hướng Nhật và Phương Nghi quay trở về khách sạn, ở khách sạn có một quán bar khiêu vũ. Nàng Phương Nghi tinh nghịch đã đòi hắn phải nhảy cùng nàng và nàng lại càng thêm bất ngờ khi thấy hắn nhảy cực giỏi và cực quyến rũ.

Những vị khách đang khiêu vũ ở đó cũng phải ngừng lại để xem cặp đôi trai tài gái sắc biểu diễn, họ nhảy cực đẹp và trong đôi mắt của cả hai đều không giấu nổi sự thèm muốn lẫn nhau. Rồi điều gì đến cũng đến, hai người dẫn nhau về phòng của mình, vội vã lột đồ rồi quấn lấy nhau, đắm chìm trong những thăng hoa của cảm xúc.


2h sáng, Hướng Nhật tỉnh dậy bước ra lan can, đưa mắt nhìn xuống đường phố, vẫn còn vài "cô hồn" lượn lờ trong quang cảnh tĩnh mịch, khi mà hầu hết mọi người đang chìm sâu trong giấc ngủ. Theo kế hoạch đã bàn với Lạc lão đại, giờ này hắn sẽ phải đi lấy đầu đại ca của Thiên Thừa bang, sau đó báo lại cho Lạc lão đại để hắn dẫn quân đi đánh chiếm Thiên Thừa bang.

Suy nghĩ một chút, Hướng Nhật có chút e ngại, với thân phận hắn hiện giờ phải đi ra tay xử lý mấy việc cỏn con này thật không phù hợp. Hắn nghĩ đến nhân vật có bí danh K của tổ chức số 98. Từng tận mắt chứng kiến K dù ở cách xa cả ngàn dặm vẫn hoàn toàn kiểm xoát được người khác làm theo ý mình. Chẳng phải K cũng có dị năng tinh thần giống ta sao? Nếu K làm được thì ta cũng làm được. Nhưng kỹ năng này khởi động như thế nào? Hướng Nhật nhắm đôi mắt lại, tập trung suy nghĩ về thứ năng lượng đang tồn tại trong cơ thể mình. Rất nhanh chóng hắn thấy hơi ấm của cơ thể giảm dần, đầu óc choáng váng, vẫn quyết không bỏ cuộc, hắn nghĩ đến việc điều khiển một kẻ nào đó mà chính hắn cũng không nhìn thấy, bất chợt một ánh sáng màu xám lóe lên trong đầu hắn, hắn cảm thấy toàn thân nhẹ như bay, vội vã mở mắt ra hắn không tránh khỏi hoảng loạn, hắn nhìn thấy một thân hình nằm im trên sàn, đó chính là thân xác của Hướng Quỳ.

Khoan đã, nếu Hướng Quỳ nằm đây vậy ta là gì? Hắn vội vã đưa đôi tay lên trước mắt, và hắn chợt giật mình kinh hãi khi hắn nhìn thấy rất rõ đôi tay phong trần ngày nào, vẫn chưa thể tin được, hắn vội ngắm nhìn đôi chân và cơ thể của hắn, sau một hồi quan sát tỉ mỉ, vào tận trong nhà soi gương hắn mới chắc chắn đây chính là hắn, là Hướng Nhật thật sự, với nét lưu manh giang hồ quen thuộc. Tuy nhiên hắn lại không thể cầm nắm được bất cứ món đồ nào. Nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, thử sử dụng đến Lĩnh vực bao bọc cánh tay và kết quả là hắn có thể cầm nắm đồ vật một cách bình thường. Cuối cùng hắn kết luận đây chính là linh hồn của hắn, và full hoàn toàn sức mạnh.

Đây chính là kỹ năng Xuất hồn của dị năng tinh thần, thứ kỹ năng mà từ khi hắn đạt được cấp sáu đã luôn luôn thôi thúc hắn dùng thử. Hắn một lần nữa quay trở lại thân xác Hướng Quỳ, rất đơn giản, chỉ cần chạm vào một cái là trở lại bình thường. Rồi lại hắn lại tiếp tục Xuất hồn ra và nhập vào, làm đi làm lại mấy lần cho đến khi thật sự nhuần nhuyễn thì hắn mới để thân xác Hướng Quỳ nằm trên giường và xuất hồn ra ngoài, Linh hồn của hắn tự do bay lượn trong thành phố, xuyên qua mọi vật chất và rất nhanh chóng đã đứng trước căn cứ của Thiên Thừa bang.