Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 753: Liều lĩnh!



“Lời ông nói có thể đại biểu cho sòng bạc? Chính xác hơn thì ông có thể thay mặt chủ nhân Trúc Như Hiên?” Hướng Nhật gặp nhiều trường hợp, nhưng vẫn là lần đầu tiên nghe được có kẻ cuồng vọng muốn hắn lưu lại hai tay. Có thể trước đó mục đích của hắn chỉ là tìm họ Phương làm phiền, nhưng nghe đối phương vơ đũa cả nắm thì nó đã thay đổi.

“Tự ra tay hay ta tự làm” hiển nhiên Cửu thúc không coi Hướng Nhật vào đâu, ngay cả vấn đề đó cũng không trả lời.

“Tôi nghĩ ông tự ra tay vẫn tốt hơn”

Hướng Nhật cười khẩy, nếu kẻ này dám vuốt râu hùm thì hi vọng hắn gánh nổi hậu quả. Gần đây Hướng Nhật phát hiện mình rất dễ mềm lòng. Dường như chưa hề nặng tay.

“Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Cửu thúc cười lạnh. Hai mắt lóe lên, cả người tựa như làn sương mỏng, đại sảnh vốn ấm áp, nhiệt độ giảm xuống đột ngột.

Trù Ngu ở bên mặc phong phanh liền hắt xì hơi, ôm chặt lấy thân thể. Anna ở sau đặt tay lên vai nàng. Một cỗ nhiệt lưu truyền đến, Trù Ngu cảm kích nhìn nàng.

“Phanh” một tiếng, cửa đại sảnh đột nhiên bị phá vỡ, một thân ánh lóe lên tiến vào.

Đúng vậy, quá nhanh, chỉ chớp mắt liền đã xuất hiện trong đổ sảnh, nếu không phải cửa bị người ta phá vỡ thì chẳng ai nghĩ rằng có người đi vào.

Bóng người dần hiện ra, là một gã trung niên tầm 40, khả bảnh bao, nhưng khó tìm ra điểm đặc biệt. Điểm dễ nhớ nhất là mắt một mí, hai cặp dính vào nhau như chỉ có một vậy.

“Đại bá” bởi đột nhiên nhiệt độ nơi này giảm xuống, Phương tiểu nhị vừa thấy người liền mừng rỡ kêu lên.

“Ừm” khẽ đáp, gã một mí đem ánh mắt quan sát dị năng của Cửu thúc, cũng không nói gì.

“Phương đại?” sắc mặt Cửu thúc giật giật, bởi quan hệ của ông chủ sau màn, hắn đương nhiên hiểu biết về một ít dị năng giả đặc thù của Phương gia, tuy rằng chưa gặp mặt nhưng liền nhận ra. Chỉ là trong lòng hắn không lo lắng lắm, dị năng giả Phương gia, ngoài tiểu ma nữ kia hắn không coi vào đâu.

“Cửu lão nhị?” hiển nhiên gã một mí cũng biết thân phận Cửu thúc.

“Chuyện này không liên quan đến Phương gia, ngươi có thể đưa người đi” tuy rằng trong lòng không sợ đối phương, nhưng Cửu thúc cũng không muốn đắc tội, làm vậy không tốt lành gì với ông chủ.

“Tiền thua người cũng có thể lấy đi” Cửu thúc nhíu mày, Phương tiểu nhị tham lam ra sao hắn hiểu rõ. Nhưng muốn sòng bạc tiếp tục đền cho hắn quả là kẻ ngốc nói mê.

Phương tiểu nhị còn muốn nói, nhưng gã một mí khẽ lắc đầu với hắn:

“Trung Đường, đủ rồi” hiển nhiên hắn không muốn đắc tội sòng bạc.

Phương tiểu nhị ngậm miệng lại hắn liền sửa lời:

“Đại bá, nể mặt người trách nhiệm sòng bạc ta không truy cứu. Nhưng thằng nhóc này, còn cả Dịch tiểu lục, ta sẽ không bỏ qua”

Nói xong chỉ chỉ Hướng Nhật cùng Dịch lão lục.

Gã một mí thản nhiên liếc qua đám người, mặc dù lúc nhìn Dịch lão lục ánh mắt ngừng lại một chút, nhưng cũng không quá để tâm:

“Tiểu tử Dịch gia chỉ có thể làm bị thương, những kẻ khác ta mặc kệ” nói xong ánh mắt hướng tới Cửu thúc, ý tứ rất rõ ràng.

Đương nhiên Cửu thúc hiểu ý hắn, gật đầu:

“Người có thể giao, nhưng trước khi giao cho ngươi trước tiên phải để sòng bạc chúng ta xử phạt”

Đối với Hướng Nhật lúc trước đó hung hăng càn quấy, Cửu thúc nhớ rất rõ, không thèm nhìn mặt hắn thế nào. Tưởng rằng mình là dị năng giả sẽ vô địch thiên hạ, không biết câu thiên ngoại hữu thiên sao.

“Ừm” gã một mí khẽ đáp, vậy cũng đỡ làm hắn mất công.

Mấy kẻ đang không kiêng nể gì quyết định số phận Hướng Nhật, lại không biết đang chọc giận vào ai. Chuyện như vậy, bản thân sao có thể để cho kẻ khác tùy tiện trêu ngươi.Vậy là sao? Xem ra gần đây tâm địa quá mềm yếu, không làm gì nặng tay mới khiến có kẻ kiêu ngạo trước mặt mình.

“Anna, hai người này nhờ cô” Hướng Nhật chậm rãi bước lên, cũng không quay đầu lại mà nói với cô nàng tóc vàng.

Cô nàng tóc vàng không nói gì, nhưng vẫn chắn trước mặt hai người họ Dịch.

“Thằng nhóc này cũng là?” Thấy Hướng Nhật chậm rãi bước tới giữa đại sảnh, ánh mắt gã một mí lóe lên, dường như lẩm bẩm gì đó.

“Chỉ là tay mơ cấp 2, đại khái là chưa biết mùi đời”

Cửu thúc khinh thường đáp, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hướng Nhật cách đó 2 mét, miệng lưỡi ác độc nói:

“Xem ra mày chuẩn bị ra tay?”

“Không, tôi không có ý ra tay. Không phải chính ông muốn tự mình ra tay sao? Vậy nên đến trước mặt ông, xem ông làm sao bắt tôi lưu lại hai tay”

Hướng Nhật nói chuyện liền đưa hai tay ra giống như tội phạm chờ bị còng vậy.

Hành động này lọt vào mắt Cửu thúc liền trở thành cuồng vọng, so với lời nói khinh thường trước đó càng làm hắn kích động hơn.

“Ha ha ha…” Cửu thích cười dữ tợn, vẻ mặt lạnh lùng đến cực điểm, một dị năng giả cấp 2 nhỏ bé lại dám điên cuồng trước mặt hắn như vậy, lam quang hai mắt lóe lên, tay trái vung ra không hề báo trước, một đạo lam quang liền chém về phía Hướng Nhật. Hướng về phía đôi tay.

“Chu” một tiếng, lam quang liền đảo qua cánh tay kia. Nhưng ngoài dự liệu của hắn là máu không hề xuất hiện cánh tay kia vẫn hoàn hảo ở trên tay chủ nhân của nó, thậm chí không hề xước tí da.

Cửu thúc ngẩn người ra, dường như chuyện rất khó tin xảy ra, vẻ mặt càng thêm dữ tợn, lại vung tay trái lên, lần này dùng đến 10 thành dị năng.

Nhưng kết quả vẫn như vậy, lam quang kia không chút hiệu quả, chỉ chém trên mặt đất một cái rãnh thật sâu.

Mà gã một mí bên cạnh cũng trầm xuống, hắn đương nhiên không nghĩ rằng Cửu thúc cố ý hạ thủ lưu tình, hai lần đều không có hiệu quả có thể chứng minh, dị năng giả trẻ tuổi trước mặt ít nhất cùng cấp với bọn họ.

“Xem ra ông không thể giữ hay tay của tôi lại” Hướng Nhật nhẹ nhàng rút tay về, thấy vậy Cửu thúc nhận ra gì đó không đúng đang chuẩn bị lui ra sau, ánh mắt hiện lên sát ý:

“Giờ đến phiên tôi”

Khẽ nở nụ cười, Cửu thúc đang muốn bỏ chạy liền cảm thấy áp lực, cả người bị không chế giữa không trung.