Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 689



CHƯƠNG 689: ĐÔNG THẦN TÁI XUẤT

Người thanh niên chợt mở to mắt, trong mắt hiện lên một tia sáng, kèm theo ánh sáng đó còn có một luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ, sau khi thấy rõ khuôn mặt của lão gỉa kia, rõ ràng sát ý trên người thanh niên đã trở lại bình thường.

“Đã mười năm, Đông Thần cậu đã bế quan lâu như vậy, cảm thấy thế nào?” Lão giả nhìn người thanh niên trước mặt, chậm rãi nói.

Người thanh niên vội vàng đứng dậy hành lễ, sau đó cung kính nói: “Chào ngài, từ mười năm trước, khi tôi dùng dược vật mà ông cho tôi, thể chất của tôi đã tăng lên. Mười năm bế quan ở trong nơi này, tôi đã đạt đến Hóa Kình trung kỳ!”

Trong lời nói của Đông Thần có sự tự hào và cũng có sự biết ơn với vị lão giả này.

Người thanh niên này thật không đơn giản, mười năm trước được gọi là đệ nhất thiên tài võ học Nước N. Thế nhưng một ngày anh ta lại đột nhiên biến mất, sự mất tích của anh ta khiến giới võ học Nước N chấn động, rất nhiều thế lực đã đi tìm anh ta nhưng đều không có manh mối, cuối cùng mọi người đều cho là anh ta không còn trên thế gian nữa.

Thật ra anh ta bị phía chính phủ của Nước N bí mật đưa đi, sau đó âm thầm đào tạo anh ta.

“Ừ, không tệ, mười năm, bây giờ cũng là lúc cậu nên tái xuất rồi, bây giờ tôi có một việc muốn cậu làm!”

Lão già cảm thấy vô cùng hài lòng với Đông Thần.

“Mong ngài hãy giao phó!” Đông Thần vội vàng cung kính nói.

“Ngày mai cậu đi theo người của Thần Ẩn rời khỏi Nước N, đến tham gia trận đấu võ học cấp thế giới lần này. Cậu tự thiết kế, có thể đạt được quán quân hay không không quan trọng, quan trọng là trong trận đấu, cậu phải giết chết một người!”

Lão giả kia lên tiếng, nhớ tới nỗi nhục của giới võ học Nước N, lửa giận thiêu đốt trong ánh mắt ông ta.

“Giết ai?”

“Trần Dật Thần nước H!” Lão giả gần như nghiến răng để nói ra mấy chữ này.

“Mong ngài hãy yên tâm, tôi sẽ chặt đầu của Trần Dật Thần!”

Trong lúc nói chuyện sát khí trên người Đông Thần phát ra, ánh mắt hiện lên tia sáng.

“Ừ, được!”

Lão già này vô cùng hài lòng với biểu hiện của Đông Thần.

Trong thời gian một ngày, lúc này tất cả thế lực lớn trên thế giới, truyền nhân của các gia tộc hay từ tông phái đều đã xuất phát, mục tiêu của họ chính là nước V.

Nhưng Đông Thần Nước N lại không giống bọn họ, mà lại mạnh dạn tuyên bố mình sẽ giết chết Trần Dật Thần.

Những lời này vừa nói ra đã lập tức gây ra chấn động, phải biết rằng Đông Thần là võ giả có tài năng nhất trong trăm năm qua của Nước N. Từ mười năm trước đã là cường giả trong lớp cường giả trẻ tuổi Nước N, thế nhưng mười năm trước anh ta lại đột nhiên biến mất một cách thần bí.

Không ngờ rằng, lúc xuất hiện lần nữa, Đông Thần lại nói muốn giết Trần Dật Thần, điều này sao có thể khiến cho mọi người bình tĩnh được.

Hơn nữa Trần Dật Thần đã từng quấy Nước N đến long trời lở đất, là nỗi nhục của giới võ giả Nước N, người như vậy, tất cả võ giả Nước N hận không thể giết Trần Dật Thần để giải tỏa thù hận, rửa sạch nỗi nhục.

Chuyện này dần dần tới tai các võ giả trên thế giới, chấn động lần này không phải là bởi vì Đông Thần mà là bởi vì Trần Dật Thần.

Mọi người đều biết Trần Dật Thần hoàn toàn nổi danh sau một chuyến đến nước N, rồi sau đó giết truyền nhân của gia tộc ẩn thế, nhà họ Cảnh. Sau đó truyền nhân của Đao Vương muốn khiêu chiến Trần Dật Thần, thế nhưng cuối cùng lại bị giết chết, chuyện này đã truyền khắp đại giang nam bắc, trong giới võ học ngoại trừ người bế quan tu luyện, có thể nói là không người nào không biết, không người nào không biết.

Dưới tình huống như vậy, Đông Thần Nước N vẫn dám khiêu chiến Trần Dật Thần, hơn nữa còn thề phải lấy đầu của Trần Dật Thần, làm sao không khiến người ta kinh hãi.

“Lần này cũng vô cùng náo nhiệt, không biết Đông Thần Nước N có gặp Trần Dật Thần trong giải thi đấu võ học hay không!”

“Chẳng qua là chúng ta cũng không biết trong số hai người họ ai mạnh ai yếu?”

“Theo tôi thấy, mấy ngày nay danh tiếng của Trần Dật Thần đang lên, hơn nữa thực lực cũng vô cùng rõ ràng. Tuy nói Đông Thần Nước N kia là thiên tài hiếm có, nhưng nhiều năm không gặp, ai biết thực lực của anh ta như thế nào?”

Ban đầu đám võ giả đều chú ý đến trận đấu võ học cấp thế giới lần này, nhưng ai biết Đông Thần lại cắm một cây gậy ở giữa, bắn tiếng muốn khiêu chiến với Trần Dật Thần, chuyện này thu hút sự chú ý của không ít người.

Mọi người sôi nổi thảo luận, hai người Trần Dật Thần và Đông Thần có gặp nhau ở trận đấu hay không, nếu gặp, hai người đánh nhau, ai sẽ thắng?

Trần Dật Thần lại không hề biết những chuyện xảy ra bên ngoài.

Tại Nam Sơn Tây Lương, lúc này Diệp Nam Thiên đang ở trong sân.

Trần Dật Thần đón ánh mặt trời, sử dụng Hô Hấp pháp thần bí thổ nạp.

“Hửm?”

Trần Dật Thần vốn đang nhắm mắt thổ nạp, lúc này lại đột nhiên mở hai mắt ra, nhíu mày.

“Sao thế? Dật Thần?”

Diệp Nam Thiên ở bên cạnh vẫn luôn quan sát đột nhiên đi tới, ân cần hỏi han.

Chỉ thấy Trần Dật Thần lắc đầu, cười khổ nói: “Sư huynh, không có gì, chỉ là trong mấy ngày nay, thực lực của đệ vẫn không tăng lên, khó tránh khỏi có hơi nóng lòng!”

Từ khi Trần Dật Thần tự học võ học đến nay có thể nói là thuận buồm xuôi gió, rất ít khi gặp khó khăn, lúc trước cảnh giới tăng lên rất nhanh, chỉ là sau khi bước vào Hóa Kình, thời gian dừng lại ở sơ kỳ hơi dài, dù là như vậy nhưng anh vẫn là cường giả trong số những người trẻ tuổi.

Nhưng mà từ khi truyền nhân của những gia tộc ẩn thế xuất quan, ưu thế của anh dần dần bị kéo dãn, cho dù là Thiên Ưng, Tam Giới, Cơ Uẩn, Cảnh Đằng đều có thực lực không kém hơn anh bao nhiêu. Còn có cường giả Sở Hà, tuy cuối cùng vẫn bị bại dưới tay Trần Dật Thần, nhưng Trần Dật Thần thắng được trận chiến này cũng có chút khó khăn, bỏ ra kinh nghiệm đối chiến không nói, dựa vào thực lực của Trần Dật Thần thì không phải là đối thủ của Sở Hà.

Sự thật này quả thật đã làm cho Trần Dật Thần có cảm giác thất bại, cho nên lần trước mới có thể nói như vậy với Vương Nhất Đao, chính là vì tăng áp lực cho mình, ngày hôm đó anh đi xử lý một chút chuyện, rồi sau đó đi thẳng đến đây bế quan tu luyện, chuẩn bị cho trận đấu võ học.

Nhưng không nghĩ rằng sau khi đến đây, tốc độ tu luyện bị chậm lại.

“Dật Thần! Đệ thật sự đã quá nóng lòng rồi!”

Diệp Nam Thiên thở dài, tiếp tục nói: “Bây giờ đệ đã đạt đến bình cảnh, cũng chính là cực hạn mà cơ thể đệ có thể tiếp nhận!”

“Thế nhưng cái tên Sở Hà kia đã đạt đến Hóa Kình trung kỳ!”

Diệp Nam Thiên giải thích: “Đệ và bọn họ khác nhau, bọn họ là truyền thừa của gia tộc ẩn thế, nếu chỉ luận chiêu thức, công pháp có lẽ đệ không kém hơn bọn họ bao nhiêu, nhưng nếu là thời gian tu luyện và tâm tư với võ học thì đệ không theo kịp bọn họ, ngoài ra còn có một điểm quan trọng!”

“Cái gì?”

“Chính là nhờ sự giúp đỡ của dược vật, phải biết rằng dược vật có thể thay đổi thể chất của võ giả, gia tăng nội lực, cũng có thể trực tiếp đột phá cảnh giới, nhưng bây giờ những thứ này trong giới võ học đều vì đầu cơ trục lợi, muốn dùng dược vật để rút ngắn thời gian!”

“Nhưng người truyền thừa võ học cổ của nhà họ Cảnh sẽ không làm như vậy, bọn họ chỉ biết sử dụng dược vật để thay đổi thể chất, nhưng không biết dùng dược vật để đột phá, ngược lại từ trước đến giờ đệ chưa từng dùng qua những ngoại vật này, có thể đạt được trình độ như ngày hôm nay, tất nhiên có thể chứng minh sự thiên vị của ông trời với đệ!”

Diệp Nam Thiên tươi cười giải thích nguyên nhân hậu quả cho Trần Dật Thần.

“A, đệ hiểu rồi!”

Trần Dật Thần đột nhiên nhớ ra Võ Chí Châu đã từng nói trên trận đấu võ học cấp thế giới lần này sẽ xuất hiện một đám người Hóa Kình trẻ tuổi.