Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 690



CHƯƠNG 690: GEN DƯỢC VẬT

“Võ trưởng lão đã từng nói sẽ có người trẻ tuổi đạt được cấp Hóa Kình xuất hiện, bọn họ cũng là dựa vào dược vật để kích phát tiềm năng, từ đó đột phá sao?” Trần Dật Thần khó hiểu lên tiếng hỏi.

“Ừ, là thế nhưng cũng không phải thế, giống như dược vật truyền thừa gia tộc bọn họ, tuy phối phương không giống nhau, nhưng hiệu quả cuối cùng lại giống nhau, mà người trẻ tuổi Hóa Kình lần này, bọn họ dựa vào gen dược vật để tăng cảnh giới!”

“Gen dược vật, chính là cải biến gen, nếu như cơ thể của đệ không bị khai phá, không nhờ dược vật để tăng lên, như vậy sau khi tiêm gen dược vật vào, sẽ khiến cho thực lực của đệ tăng lên trong một thời gian ngắn!”

“Mà khi huynh nói chuyện với Võ Chí Châu, cũng biết được rằng phần thưởng của quán quân lần này, chính là gen dược vật!”

Diệp Nam Thiên nhanh chóng ném ra một tin tức vô cùng nặng ký.

“Thật sao?”

Vẻ mặt Trần Dật Thần trở nên vô cùng chờ mong.

Nếu có thể lấy được gen dược vật, đến lúc đó muốn đột phá Hóa Kình trung kỳ chắc chắn sẽ vô cùng dễ dàng.

“Dựa vào tài liệu Võ Minh nắm giữ, gen dược vật này được người ở thế lực ngầm tạo ra, hơn nữa gen số liệu cướp từ trong tay của huynh, hơn nửa là bởi vì điều này!”

“Đệ có thể tưởng tượng không, nếu như có một ngày gen dược vật này được sản xuất với số lượng lớn, như vậy thì thế giới này sẽ bị hủy diệt, tất cả chuyện này đều là điều mà Võ Minh lo lắng!”

Diệp Nam Thiên nói xong lời này thì nhíu mày, vẻ mặt lo lắng.

“Đúng vậy, nếu gen dược vật này rơi vào trong tay người có lòng bất chính, sẽ tạo ra hậu quả vô cùng đáng sợ!”

Nghĩ đến chỗ này, Trần Dật Thần đột nhiên cảm thấy áp lực.

“Đến lúc đó, với sức lực của chúng ta, vốn dĩ là không có cách nào để ngăn cản, hơn nữa thực lực hiện tại của chúng ta cũng không có tư cách ngăn cản!”

Diệp Nam Thiên chậm rãi nói: “Nếu không muốn bị người khác thao túng, chỉ có một sự lựa chọn, chính là phải trở nên mạnh mẽ, Dật Thần, bây giờ đệ phải nhanh chóng tăng thực lực, trong trận đấu võ học nhất định phải dành được vị trí quán quân, huynh biết rằng chuyện này sẽ có chút khó khăn, nhưng đệ phải nhớ kỹ, chuyện này không chỉ liên quan đến đệ, mà còn liên quan đến toàn bộ nước H, đệ nhất định phải dốc hết sức lực!”

Trần Dật Thần ngây người một lúc, nghe thấy lời nói của Diệp Nam Thiên, hơi do dự nói: “Chẳng lẽ Võ Minh cũng muốn tiến hành nghiên cứu với những gen dược vật kia?”

“Ừ, đúng vậy, nhưng đệ cứ yên tâm, Võ Minh sẽ không cướp phần thưởng của đệ, huynh nghĩ sẽ tiến hành nghiên cứu trước khi tiêm vào đệ, chuyện này thì khi đệ đến nước V, Võ Chí Châu sẽ tìm đến nói chuyện với đệ, bây giờ huynh nói cho đệ biết, chỉ là để đệ có sự chuẩn bị trước!”

Diệp Nam Thiên vỗ vỗ vai của Trần Dật Thần, ý bảo anh không nên suy nghĩ nhiều.

“Đúng rồi!” Diệp Nam Thiên dặn dò: “Đệ phải nhớ, mặc dù đạt được quán quân là chuyện quan trọng, nhưng cũng không thể ép buộc, nếu như gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, đệ không cần phải suy nghĩ gì cả, cứ tránh, cứ chạy, khi tính mạng gặp nguy hiểm thì mặt mũi và tôn nghiêm chẳng là cái thá gì cả, giữ được tính mạng mới là điều quan trọng nhất, đệ hiểu chưa?”

“Sư huynh yên tâm, có một số chuyện thì đệ sẽ bỏ cuộc nhưng chuyện kẻ thù của sư huynh, đệ không thể nào bỏ cuộc, chỉ có giết bọn chúng trong trường hợp này, mới có thể giải hận, nếu đệ chết, coi như đã cố gắng hết sức, không có một câu oán hận nào!”

Tuy lời nói của Trần Dật Thần nhỏ nhẹ, nhưng trong lời nói để lộ ra sự kiên định, Diệp Nam Thiên có thể cảm thấy được.

Diệp Nam Thiên không nghĩ tới Trần Dật Thần lại nói như vậy, lúc này trong lòng ông ta run lên, cực kỳ cảm động, nhưng lí trí lại nói cho ông ta biết, cần phải khuyên nhủ Trần Dật Thần tỉnh táo một chút.

“Sư huynh không cần nhiều lời, ý đệ đã quyết, dựa vào võ học nhiều năm của em, và kinh nghiệm chiến đấu đương đầu, có thể giết những tên kiêu ngạo của gia tộc kia, khiến bọn họ không có sức để chống lại!”

Trong lời nói của Trần Dật Thần tràn đầy tự tin và kiêu ngạo, sự tự tin và kiêu ngạo này đến từ thực lực của anh, đến từ kinh nghiệm chém giết của anh nhiều hơn những tên thiên kiêu kia.

Nhát gan sợ phiền phức không phải tác phong của Trần Dật Thần anh, hơn nữa, nếu như ngay cả truyền nhân của kẻ thù cũng đánh không lại thì càng đừng nói đến chuyện báo thù cho Diệp Nam Thiên. Nếu như ngay cả chút truyền nhan của Diệp Nam Thiên cũng không đấu được thì nói gì đến chuyện báo thù cho Diệp Nam Thiên chứ?

Sân tranh tài thế giới lần này là nước V.

Mà nước V là một bang ở vùng cao trong nội địa góc Tây Bắc thủ đô Rome, nước Y.

Bởi vì nó là quốc gia có diện tích nhỏ nhất thế giới, có dân số ít nhất, mà bốn phía đều giáp với nước Y, cho nên gọi là “nước trong nước”.

Tuy nói diện tích lãnh thổ của nước V nhỏ, nhưng nó là trung tâm của toàn bộ Thiên Chúa giáo trên thế giới, lấy Đức Giáo Hoàng làm người đứng đầu tôn giáo ở đó, cũng là tín ngưỡng của hai phần tám người trên thế giới.

Lần này bởi vì giải thi đấu võ học thế giới tổ chức ở nước V, nước V lại thu hút ánh mắt của thế giới một lần nữa.

Còn ba ngày nữa là đến thời gian tranh tài thế giới, võ giả ở khắp nơi trên thế giới bắt đầu đi về phía nước V.

Trong số bọn họ, có thiên kiêu tham gia thi đấu, cũng có võ giả tới để xem trận so tài, đây chính là chuyện lớn trong giới võ học thế giới.

Khi tất cả mọi người xuất phát đi đến nước V, với tư cách là một trong những tuyển thủ dự thi giải thi đấu võ học thế giới lần này – Trần Dật Thần, vẫn chưa bắt đầu xuất phát, bây giờ anh vẫn đang bế quan ở chỗ của Diệp Nam Thiên.

Lúc này Trần Dật Thần đã bình tĩnh lại, tâm trạng căng lên, chuẩn bị nghiên cứu một chút chiêu thức sơn hà, hy vọng có thể phá giải một chút chiêu thức, từ đó tăng thực lực của mình.

“Cho đến lúc này, mình đã đạt đến bình cảnh Hóa Kình sơ kỳ, nhưng mà thực lực lại tăng lên một cách chậm chạp, mình luôn cảm thấy còn thiếu cái gì đó, luôn luôn không có cách nào đột phá sơ kỳ Hóa Kình, đạt tớiHóa Kình trung kì!”

Mặt trời chậm rãi lên cao, ánh mặt trời tỏa ra khắp nơi, Trần Dật Thần vẫn khoanh chân ngồi ở trên đồng cỏ như bình thường, đón ánh mặt trời đầu tiên của buổi sáng, bắt đầu thổ nạp, chỉ chốc lát sau, anh mở hai mắt ra, như đang suy nghĩ, lại giống như bắt được thứ gì.

Nhớ ngày đó, khi anh đột phá Ám Kình đỉnh phong lên Hóa Kình, bởi vì trong lòng có khúc mắc, khiến cho ý chí võ đạo không đủ kiên định, cảnh giới dừng lại hai năm, đây có lẽ là một trong những nguyên nhân anh vẫn không thể bước vào Hóa Kình trung kỳ.

“Reng… reng!”

Khi Trần Dật Thần đang suy tư thì bị tiếng chuông điện thoại di động cắt đứt dòng suy nghĩ, anh cầm điện thoại liếc mắt nhìn, là Tam Giới gọi điện thoại tới.

Ngày đó Tam Giới ở trước cửa quán bar bị Phương Chính đại sư bắt gặp, sau đó rời khỏi Yến Kinh cùng với Phương Chính đại sư, trước khi đi hắn đã lấy số điện thoại di động của Trần Dật Thần.

“Tôi nói này ông… anh, bây giờ anh đang ở đâu, vẫn còn ở Yến Kinh sao?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Tam Giới.

“Tôi vẫn ở Yến Kinh!”

Không biết tại sao, Trần Dật Thần vừa nghe thấy giọng nói của Tam Giới, cũng nhớ tới cảnh tượng ngày đó ở trước cửa quán bar, không nhịn được buồn cười.

“Vậy là tốt, Võ đại sư nói, lần này mấy người được tuyển chọn ở nước H cũng ở Yến Kinh, anh chờ tôi, tôi đi đến ngay!”

Tam Giới còn chưa nói dứt lời thì một tiếng hét thảm truyền đến.

“A!”

Trần Dật Thần sửng sốt một chút, âm thanh này rất quen thuộc với anh, chắc chắn là Phương Chính đại sư lấy tay “vuốt ve” đầu trọc lớn của Tam Giới.

“Là Trần Dật Thần sao? Tôi cho cậu biết, nếu cậu muốn mang Tam Giới đến nơi không đứng đắn đó, tôi sẽ không để yên cho cậu!”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói tức giận của Phương Chính đại sư.