Người mở miệng đầu tiên chính là Hồng Bác Thành, hắn đã theo Hà Ngọc Long vào sinh ra tử, nhìn Hà Kinh Đình lớn lên, kỳ thật cũng không cần hỏi nhiều nữa, lần đầu tiên nhìn thấy Chu Dần Khôn, hắn gần như đã xác định được rồi.
Anh nói chuyện lịch sự, còn gọi một tiếng ông ngoại, nhưng trong lòng lại có sự phóng khoáng và thái độ không để bất kì ai vào mắt rất giống Hà Kinh Đình năm xưa.
"Phải." Hạ Ngọc Long gật đầu, giơ tay vỗ nhẹ lên vai Chu Dần Khôn, nói với những người khác: "Đây là cháu trai của tôi, Chu Dần Khôn, con của con gái tôi, Hà Kinh Đình."
Vừa nói xong, ngay lập tức có nhiều cuộc nghị luận ồn ào xung quanh. Việc có nhiều con cháu cũng không phải là chuyện lạ, nhưng theo quy tắc, ghế kế nhiệm của Hòa An Hội là truyền thừa gia tộc, bởi vì không có người thừa kế nên hôm nay mới công khai lựa chọn, nhưng bây giờ sự xuất hiện của vị khách không mời này lại làm xoay chuyển tình thế.
Chu Dần Khôn là con trai của Hà Kinh Đình, anh là người thừa kế hợp pháp của Hà Ngọc Long. Như vậy, kế hoạch ban đầu của Ngụy Diên thì có ý nghĩa gì?
Những cám dỗ và chuẩn bị nhiều năm qua của Ngụy Diên khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, vậy Ngụy Diên vốn đã định sẵn sẽ kế thừa tính là gì?
Sắc mặt hắn không chút thay đổi, vẫn như thường lệ đứng ở bên cạnh Hà Ngọc Long.
"A Khôn, đây là chú của xã đoàn, cháu phải gọi là ông chú." Hà Ngọc Long nhìn Hồng Bác Thành.
Chu Dần Khôn đưa tay ra nói: "Ông chú."
Hồng Bác Thành không có con, luôn coi Hà Kinh Đình như con gái ruột của mình, hắn đương nhiên cũng thương Chu Dần Khôn nhiều như thương bà, cầm lấy tay anh, khi chạm vào vết chai trong lòng bàn tay Chu Dần Khôn, liền ngước mắt nhìn anh.
Một khuôn mặt lãng tử, nhưng lại có đôi tay quen thuộc với việc cầm dao cầm súng.
"Cháu đến vội, chỉ mang theo ít món quà nhỏ cho ông ngoại và ông chú."
Lúc này, Tạp Na bên cạnh bước tới gọi: "Ông ngoại, ông chú."
Sau đó cô ta dùng cả hai tay đưa chiếc hộp ra. Lúc mở, cả hai chiếc hộp đều chứa những viên ngọc lục bảo có cùng kích thước.
"Ông ngoại, hiện tại cháu đang kinh doanh đồ trang sức. Mấy ngày trước cháu mới giành được quyền khai thác và quản lý khoáng sản ở Colombia, cháu đã chọn được hai viên khá ổn, hai người đừng ghét bỏ nó."
Những người có mặt đều xuất thân từ côn đồ, nhưng lại có địa vị cao trong xã đoàn, đã tham dự nhiều sự kiện cao cấp và từng chứng kiến những thứ này tại các cuộc đấu giá.
Chỉ ba tháng trước, Bảo Lợi đã bán đấu giá một viên ngọc lục bảo trị giá 1,8 triệu đô la Mỹ* cũng được sản xuất tại Colombia. Tuy nhiên, viên ngọc lục bảo mà Chu Dần Khôn đưa cho Hồng Bác Thành và Hà Ngọc Long hôm nay lớn hơn nhiều so với viên ngọc được bán đấu giá. Nhân đôi số tiền, giá trị ít nhất không dưới 4 triệu đô la Mỹ, quy ra tiền Hồng Kong thì giá cả phải cao ngút trời, sợ là toàn bộ hội trường cũng không chứa hết được.
*1,8 triệu USD: 45.539.990.460
*4 triệu đô la Mỹ: 101.199.978.800
Một món quà tuyệt vời, tặng thứ đắt tiền nhất, chiếm ít không gian nhất. Tuyệt vời hơn là không cần dùng lời nào mọi người ở đây đều biết rõ nguồn tài chính của người này.
Thấy không ít người khen ngợi, Chu Dần Khôn vô tình cố ý liếc nhìn Ngụy Diên một cái, cười nói: "Hôm nay là một ngày vui, lần đầu tiên cháu là tiểu bối đến đây, tương lai đều phải nhờ mọi người chỉ bảo. Đá quý thôi mà, có rất nhiều, mọi người ở đây đều có phần. Cũng coi như là chút tấm lòng của cháu."
Vừa nói anh vừa nhìn về phía Hà Ngọc Long và Hồng Bác Thành: "Lần này quay lại, cháu cũng hy vọng có thể giúp đỡ xã đoàn làm việc. Ông ngoại đã lớn tuổi, lại vừa mới xuất viện, nếu lần này còn không về, cháu sẽ thấy rất có lỗi với mẹ. Cháu còn trẻ, lại không có kinh nghiệm, nếu nơi nào của xã đoàn cần nguồn tài chính thì mọi người cứ nói với cháu. Đừng vì cháu là người ngoài mà khách sáo với cháu."
"Này, lời này của A Khôn nói sai rồi." Cuối cùng người đầu tiên lên tiếng là người phụ trách Hiệp hội Hòa An ở Tiêm Sa Thư, người này vốn không hài lòng với Ngụy Diên. Ông ta có ấn tượng rất tốt về Chu Dần Khôn, một người giàu có nhưng thái độ lại khiêm tốn, và quan trọng nhất là, anh công bằng và trung thực.
Chu Dần Khôn nghe thấy âm thanh liền nhìn sang.
"Làm sao cậu có thể xem là người ngoài được? Mẹ cậu là đại tiểu thư của Hòa An Hội chúng ta, cậu là cháu trai của người đứng đầu hiện tại của Hòa An Hội, đây là loại thân phận gì chứ? Nếu cậu là người ngoài, vậy thì chẳng phải một số người ngoài kia còn là người ngoài hơn sao? Người ta còn không biết xấu hổ đứng đây tranh cử, cậu lại khiêm tốn cái gì chứ?"
"Thốn Tử." Hà Ngọc Long nhìn sang.
Vừa nói xong, người đàn ông lập tức im lặng, không nói thêm nữa.
"A Khôn, đây là Ngụy Diên." Hà Ngọc Long chỉ chỉ: "Bằng tuổi cháu, cậu ấy đã ở bên ông từ khi mới chỉ là một thiếu niên, cũng đã gần mười năm rồi."
Lần này Ngụy Diên là người chủ động dơ tay ra trước, thái độ bình tĩnh.
Chu Dần Khôn nhìn hắn.
Giống như vừa rồi hắn cũng chưa nghe thấy gì cả: "Cứ gọi tôi A Diên là được."
Ánh mắt chạm nhau giây lát, Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó, không hề có chút khí chất xã hội đen nào. Nhưng nghe nói người này là tuyển thủ giỏi nhất bên cạnh Hà Ngọc Long.
Chu Dần Khôn nhướng mày nắm lấy bàn tay đó: "Tương lai cũng phải nhờ chiếu cố."
Thế hệ trẻ nhìn qua tưởng chừng như hòa thuận, nhưng việc quan trọng nhất hôm nay vẫn chưa giải quyết xong.
Hồng Bác Thành nhìn đám người đang xì xào bàn tán, sau đó lại nhìn Ngụy Diên cùng Chu Dần Khôn, cười nói: "Hôm nay là ngày vui, mà sự trở lại của A Khôn chính là niềm vui lớn nhất. Anh và cháu trai của anh nhất định là có rất chuyện muốn nói, A Khôn cũng đã nói cậu ấy muốn làm việc cho xã đoàn, nên việc chọn người kế nhiệm cũng không cần vội vàng."
Ý tứ chính là đình chỉ việc lựa chọn người kế nhiệm.
Lời này vừa nói ra, người đầu tiên đứng lên đồng ý chính là Thốn Tử vừa rồi mới lên tiếng, sau đó những người còn lại đều đồng loạt gật đầu theo.
Không nói đến việc Ngụy Diên có phải là người ngoài hay không, chỉ riêng hứa hẹn của Chu Dần Khôn, mỗi người đều có một phần đá quý thì đã chạm đến trái tim của rất nhiều người.
Lần này lại không giống những năm trước, cảnh sát đang rất tích cực đấu tranh với các tội phạm có tổ chức, không ít nhân vật khét tiếng trong quá khứ đã ngồi tù. Thời đại tranh giành địa bàn đã qua, muốn tồn tại thì tiền là thứ trên hết.
Người trong xã đoàn thì nhiều, nhưng con đường kiếm tiền thì chỉ có bấy nhiêu. Thu phí bảo kê các hộp đêm, sòng bạc và tính phí bảo kê địa điểm Phượng Lâu, khách xa đậu xe và thu hoa hồng từ các cuộc cá cược thể thao, đua ngựa... mấy thứ này là dành được qua các cuộc chiến đấu đẫm máu với các băng đảng xã hội khác để giành lãnh thổ.
Chu Dần Khôn kinh doanh đồ trang sức, kiếm sống bằng cách đánh bóng những viên đá vỡ rồi bán chúng, một giây đã có thể kiếm được hàng ngàn đô la Mỹ. Mục đích của xã hội hỗn tạp này là gì? Thể diện, uy tín, quyền lực, xét đến cùng còn không phải tất cả đều là vấn đề tiền bạc hay sao.
Tuy rằng không nói rõ ràng, nhưng Hà Ngọc Long cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Hồng Bác Thành. Tuy rằng rất vui mừng vì Chu Dần Khôn đã trở lại, nhưng ông cũng không vui đến mức bị nó cuốn đi.
Người ngồi trong xã đoàn phải là người hiểu rõ xã đoàn nhất. Hàng chục nghìn người dưới sự chỉ huy của ông, không phải mọi chuyện đều có thể giải quyết được bằng tiền.
Ngụy Diên bò từng bước leo lên, xét về độ hiểu biết, thế hệ trẻ hiện tại không ai có thể sánh bằng hắn. Những việc được giao cho hắn trước đây, hắn chưa bao giờ sai sót, hơn nữa, dù chênh lệch tuổi tác rất lớn nhưng Hà Ngọc Long những năm nay vẫn luôn coi Ngụy Diên như con trai mình.
Ông rất tin tưởng vào Ngụy Diên. Bằng không cũng sẽ không dùng hết toàn lực bảo vệ Ngụy Diễm, đưa hắn ngồi lên vị trí này.
Có điều, Chu Dần Khôn lúc này đã quay lại, anh còn nói rõ anh muốn làm việc cho xã đoàn, nếu trực tiếp bỏ qua anh - người còn lại duy nhất có quyền thừa kế hợp pháp để chọn Ngụy Diên thì một là trái với quy tắc, hai là trong tương lai sẽ có một cuộc chiến đẫm máu giữa hai con hổ lớn mạnh, xã đoàn bị chia cắt, không có gì đảm bảo sẽ không có kẻ lợi dụng sơ hở này để ra đòn chí mạng.
Nếu Chu Dần Khôn được tuỳ tiện bổ nhiệm, thì cũng sẽ khiến bản thân Ngụy Diên và các tướng tài mới nổi khác phải lạnh lòng.
Cho nên, thứ Hà Ngọc Long phải làm lúc này là giữ cho bát nước được phẳng.
Nghe Hồng Bác Thành nói xong, Hà Ngọc Long cười nói: "Trời đất bao la, chữ hiếu lớn nhất, hôm nay A Khôn trở về, nó cũng nên đi dâng hương cho mẹ nó trước đã."
Nói xong, ông nhìn về phía Ngụy Diên: "A Diên, lúc ta không ở đây, chuyện của xã đoàn vẫn là do cháu quyết định, không được lười biếng."
Nửa đùa, nửa bày tỏ lập trường của mình, Ngụy Diên gật đầu: "Vâng."
"Đi thôi, A Khôn." Hà Ngọc Long bước ra ngoài, mọi người đều đứng dậy.
Chu Dần Khôn đi theo ông rời đi dưới con mắt của mấy trăm người.