Hà Ngọc Long nhìn Chu Dần Khôn dâng hương cho Hà Kinh Đình, nhìn anh thuần thục thực hiện các nghi thức tế lễ, sau đó nhìn bức ảnh trên bia mộ, thở dài.
"Cháu cũng biết, nơi này không có gì mà."
Chu Dần Khôn quỳ trên mặt đất, nghe xong liền đứng lên, nói: "Vâng, cháu biết."
Tro cốt của Hà Kính Đình được chính tay anh rải ra. Bài vị của Hà Kinh Đình cũng được anh cất giữ ở Thái Lan.
"Năm đó, mẹ cháu vì một người đàn ông hơn nó hai mươi tuổi mà cãi nhau với ta, sau đó không một lời bỏ đi. Nhiều năm như vậy, hai cha con chúng ta vẫn luôn xích mích, không, không phải." Hà Ngọc Long thở dài: "Là do ta, tức giận đến hồ đồ không chủ động đi tìm nó, đưa nó trở về. Ta cũng biết nó bao nhiêu tuổi thì sinh ra cháu, nhưng lúc đó, ta cũng biết nó không chỉ là mẹ của cháu, nó còn là mẹ của đứa trẻ khác, Khôn, cháu có biết khi con gái quý giá của ta trở thành vợ bé của người khác, cảm giác của ta lúc đó thế nào không?"
"Mẹ của cháu vẫn không chịu quay lại, ta tức giận đến mức cắt đứt quan hệ với nó. Sau này, xã đoàn ngày càng lớn mạnh, nhưng vậy thì có ích gì? Khi ta già đi, ta cũng chỉ muốn đứa con duy nhất của mình ở bên cạnh. Chỉ cần nó trở về, ta với tư cách là một người cha, cũng sẽ không quan tâm đến quá khứ. Nếu người kia cũng bằng lòng cùng Đình Đình trở lại, trên bàn ăn ta cũng sẽ chuẩn bị cho nó một đôi đũa."
Hà Ngọc Long nghẹn ngào cười: "Có lẽ vì lúc còn trẻ đã phạm quá nhiều tội lỗi, khi muốn buông bỏ tất cả, chỉ muốn gia đình được đoàn tụ, nhưng cuối cùng thứ còn sót lại chỉ là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh."
Ông cúi đầu xoa xoa chuỗi hạt giống hệt của Chu Dần Khôn trên tay.
"Chuỗi hạt này được gửi ở một ngôi chùa của Thái Lan. Sau khi được tôn thờ đủ lâu, lại khai quang, mới theo địa chỉ được giao đến tay ta. Thời điểm đó, mẹ của cháu đã qua đời được một thời gian."
"Cái này là thứ cuối cùng nó để lại cho ta."
Chu Dần Khôn im lặng nghe Hà Ngọc Long nói, trên mặt không có biểu cảm gì.
Hà Ngọc Long quay lại nói: "Nơi này không khí trong lành, phong cảnh lại đẹp. Ta sẽ để lại nơi này cho nó, con bé có thể quay lại bất cứ lúc nào nó muốn, cuối cùng thì lá cũng nên rụng về cội*."
*Lá rụng về cội: ý chỉ có đi đâu, làm gì, cuối cùng cũng sẽ trở lại cố hương.
Chu Dần Khô theo tầm nhìn của ông ấy nhìn sang, từ đây có thể nhìn thấy phần lớn lãnh thổ của Hồng Kông.
"Mẹ cháu sẽ thích nó" Anh nói.
"Thật sao?" Hà Ngọc Long quay đầu lại nhìn khuôn mặt tương tự như Hà Kinh Đình trước mặt: "A Khôn, người kia đối xử với cháu thế nào?"
Người kia.
Chu Dần Khôn nhìn về phương xa: "Ông ấy thích vợ cả và con trai lớn hơn, nếu không phải mẹ cháu luôn bảo vệ cháu, có lẽ cháu sớm đã bị người phụ nữ đó và con trai của bà ta chỉnh chết. Người đánh cháu nhiều nhất khi cháu còn nhỏ không phải là cha, mà là anh cả của cháu. Lúc cha cháu biết, ông ấy cũng không nói gì."
Nghe vậy, sắc mặt Hà Ngọc Long lập tức thay đổi.
Chu Dần Khôn liếc mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt của Hà Ngọc Long, bình tĩnh nhếch khóe môi.
"Thực ra mẹ cháu cũng muốn quay về. Nhưng ông ấy là kẻ buôn ma túy, con trai chắc chắn không đủ an toàn nên dù thế nào đi nữa ông ấy cũng không để bà đưa cháu đi. Mẹ không chỉ sợ ông lo lắng mà còn sợ ông xúc động. Suy cho cùng, ở Tam Giác Vàng cũng không có ai có thể chạm vào ông ấy."
"Ông ngoại." Chu Dần Khôn quay đầu lại nói: "Mẹ cháu không giận ông, bà ấy không quay lại là vì bà ấy cảm thấy áy náy và tự trách. Bà ấy đã không nghe lời mà bỏ nhà đi, kết quả là bị lừa trở thành vợ bé của người khác, sau này có cháu rồi, bà ấy cũng không muốn liên lụy đến người nữa."
Nghe vậy, hốc mắt Hà Ngọc Long đỏ bừng, môi khẽ run lên.
Chu Dần Khôn nói thêm: "Lúc hấp hối, lời cuối cùng bà nói là bảo cháu sau này quay lại Hồng Kông, hiếu kính với ông thật tốt."
"Nhiều năm qua, bị ép trở thành một món vũ khí, chạy khắp nơi tránh đạn, có quá nhiều kẻ thù, cho nên vẫn luôn không dám đến tìm ông. "
"Vũ khí?" Hà Ngọc Long cau mày: "Còn việc kinh doanh của hắn thì sao?"
"Một công việc chỉ cần ngồi nhàn nhã đếm tiền, thì còn có thể giao cho ai nữa."
Lời nói mơ hồ nhưng đáp án lại rất rõ ràng.
"Nói mới nhớ, chuỗi hạt Phật châu của mẹ cũng có tác dụng, nhặt về cho cháu được mấy cái mạng. Bây giờ, cuối cùng cũng có cơ hội quay về đoàn tụ với ông ngoại."
"Mấy tháng trước, cha và anh cả đều lần lượt qua đời vì tai nạn, cuộc sống của cháu cuối cùng cũng tốt hơn đôi chút. Bây giờ kinh doanh an toàn, kiếm lợi nhuận cao, cháu cũng khá hài lòng."
Hà Ngọc Long vỗ nhẹ vào lưng Chu Dần Khôn an ủi: "Vậy, cháu không chỉ kinh doanh đồ trang sức, Tái Bồng và con trai cả của ông ấy đều đã chết, cho nên bây giờ cháu tiếp quản mọi công việc kinh doanh của ông ấy, bao gồm cả thuốc phiện?"
"Vâng."
Hà Ngọc Long gật đầu, lại gọi một tiếng: "A Khôn."
Chu Dần Khôn nhìn ông ấy.
"Thuốc phiện, đừng chạm vào nó. Bất kể là có thiên vị hay không, trước đây Tái Bồng không cho cháu chạm vào, ông ngoại rất hài lòng. Tương lai, cũng đừng chạm vào."
Đôi mắt đen láy của Chu Dần Khôn lóe lên một chút, vẻ kỳ lạ trong đó thoáng qua.
"Làm sao được, Ông ngoại." Anh bình tĩnh nói: "Toàn bộ mớ hỗn độn này đều giao lại cho cháu, cháu cũng đau đầu lắm."
"Ừ. Nếu cháu đã nghĩ được như vậy, ông cũng cảm thấy an tâm. Nhưng kiểu kinh doanh đó nên bỏ đi." Hà Ngọc Long nói: "Mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng Đình Đình đã sinh ra cháu, Tái Bồng là cha của cháu, mặc dù hai cha con đều là công dân Thái Lan, nhưng suy cho cùng thì cháu cũng vẫn là người Hồng Kông đến từ Trung Quốc. "
"Cuộc trấn áp tội phạm ma túy của chính phủ Trung Quốc là một trong những cuộc trấn áp mãnh mẽ nhất trên thế giới. Cháu đã nắm trong tay công việc kinh doanh trước đây của Tái Bồng, bây giờ đã đặt chân lên lãnh thổ Trung Quốc, đừng nghĩ về những việc không nên làm. Nếu cháu kiếm tiền nhưng lại không có mạng để tiêu, thì cũng đâu có ý nghĩa gì."
"Ông ngoại nói đúng."
Thấy anh vui vẻ đồng ý, Hà Ngọc Long gật đầu, ông ngoại và cháu trai đi bộ xuống núi dọc theo đại lộ ngắm cảnh.
"Sau năm 1997, hầu hết các hiệp hội ở Hồng Kông đều tan rã, lý do thì chắc ta không nói cháu cũng biết. Hiệp hội Hòa An tồn tại cho đến nay cơ bản cũng là vì nó không giẫm phải dây điện cao thế. Hiệp hội có khoảng 13.400 người, các loại hình kinh doanh cũng rất đa dạng, nhưng quy mô không lớn. "
Vừa nói, Hà Ngọc Long vừa nghiêng đầu: "Lần này cháu quay lại, có rời đi nữa không?"
Chu Dần Khôn nhướng mày: "Ông ngoại hiện tại là đang chê cháu phiền đó sao."
"Thằng nhóc này." Hà Ngọc Long cười nói: "Ta sợ cháu không ở được mấy ngày lại đi. Cháu ở lại có giúp đỡ xã đoàn hay không cũng không quan trọng. Ngược lại là cháu muốn làm gì, có dự định gì, cứ nói với ông ngoại, đừng khách khí với ta."
"Sao cháu lại phải khách khí với ông." Chu Dần Khôn không đồng ý.
Đi đến chân núi, Hà Ngọc Long lại hỏi: "Cô gái vừa rồi là bạn gái của cháu à?"
"Sao vây, ông ngoại thấy cô ấy đẹp?"
Giọng điệu cợt nhả tùy hứng, Hà Ngọc Long trừng mắt: "Nói vớ vẩn gì vậy."
*Mọi người hiểu đoạn này không ha, ý anh Khôn hỏi "ông ngoại thấy đẹp?", ý là ông ngoại thích hả, kỉu kỉu vậy.
Nhưng anh trả lời như vậy ông cũng đại khái hiểu được, cô ta không phải là bạn gái nghiêm túc gì, nói cách khác, có lẽ chỉ là tình nhân. Hà Ngọc Long nhìn anh từ trên xuống dưới, thân là đàn ông, bất kể có tiền hay không, cho dù là kẻ nghèo khổ, với túi da được ông trời ban tặng như Chu Dần Khôn, anh cũng không thiếu phụ nữ.
"Cháu còn trẻ, đừng lúc nào cũng chỉ tập trung vào những thứ đó. Nếu thân thể bị tổn thương, cháu sẽ không có khả năng có con, biết không?"
Nói xong, ông còn hỏi: "Bao giờ thì tính kết hôn? Khi mẹ cháu bằng tuổi cháu thì cháu cũng đã mấy tuổi rồi."
Chu Dần Khôn nói nhăng nói cuội: "Chưa gặp được ai cháu thích cả, đúng lúc lần này trở về, hay là ông ngoại kiếm cho cháu một trăm người đẹp, cháu sẽ chọn lấy một người trong số đó."
"Vớ vẩn!" Hà Ngọc Long thậm chí chưa lên xe đã dạy bảo anh: "Ông vừa bảo cháu phải kiềm chế, giờ cháu còn đòi một trăm người đẹp?! Thích kiểu người như thế nào, nói thử xem."
"Trẻ hơn cháu, tính tình mềm mại, ngoan ngoãn."
Phần sau vẫn có thể hiểu được, nhưng nửa câu đầu thì quá mơ hồ.
Hà Ngọc Long hỏi: "Còn có thể trẻ đến mức nào? Cháu chỉ mới hai mươi lăm tuổi, tìm người hai mươi tuổi? Trẻ hơn bốn hoặc năm tuổi cũng được."
"Không phù hợp."
"Sao vậy."
"Dù sao thì cũng phải trẻ hơn mười tuổi, vậy mới được coi là trẻ."
Nghe vậy, Hà Ngọc Long cuối cùng cũng hiểu ra là anh đang bịa chuyện nói có lệ. Dù sao thì, rất ít đàn ông muốn kết hôn khi còn trẻ nên việc thúc giục cũng chẳng ích gì.
"Được rồi, lên xe đi ông đưa ông đến tham quan công ty."
"Ông ngoại, không cần vội đâu." Chu Dần Khôn đứng ở ngoài xe: "Cháu muốn đi nơi khác dạo trước, ông về trước đi."
"Được." Hà Ngọc Long cũng không ép buộc: "Địa chỉ ta cũng nói cho cháu rồi đấy, nhớ về sớm."
Trước khi lên xe, ông lại quay người: "A Khôn. Trước đây cháu phải chịu khổ, nhưng tương lai có ông ngoại ở đây, không ai có thể bắt nạt cháu."
Chu Dần Khôn mỉm cười: "Được, ông ngoại."
Chiếc Mercedes Benz màu trắng lái đi, Chu Dần Khôn thu lại nụ cười.