Phần lớn ánh sáng mặt trời bị ô che đi, còn lại phản chiếu xuống chân cô gái, đôi dép lê màu trắng bông xù khiến mắt cá chân cô càng thêm thon dài trắng nõn.
Mắt cá chân của cô được ánh sáng sưởi ấm, Hạ Hạ vô thức vươn người về phía trước thêm một chút.
Chu Dần Khôn nhìn qua.
"Chú út, đây không phải là Bangkok đúng không?" Hạ Hạ nhìn xung quanh, hỏi câu hỏi vừa rồi cô vẫn muốn hỏi.
"Yangon."
"Ở Myanmar?" Cô có vẻ ngạc nhiên.
"Sao thế, ông ba kia của cháu chưa bao giờ đưa cháu đến đây à." Chu Dần Khôn hất cằm: "Nhà ông nội ở đối diện."
Nghe vậy, Hạ Hạ lập tức đứng dậy, tiến về phía trước hai bước, nhìn về phía căn biệt thự đối diện.
Ông nội không sống trong một ngôi nhà sang trọng như vậy, mà lại tới Mae Sai bán cá nướng, sống trong ngôi nhà gỗ nhỏ bé? Đột nhiên cô chợt nghĩ ra điều gì đó, Hạ Hạ quay người lại.
Chu Dần Khôn nhìn ánh mắt của cô thì hiểu ngay.
Tò mò, nghi ngờ. Giống như muốn hỏi tại sao nhà anh và nhà ông già anh lại gần nhau thế.
Hạ Hạ bước trở lại, ngồi xuống chỗ cũ, mở miệng như muốn nói điều gì đó. Sự bài xích và nghi ngờ trước đây, sự tò mò và khó hiểu bây giờ, suy cho cùng cũng là do sự việc đó.
Sự dao động của cô cũng liên quan đến vấn đề này.
Trước ngày hôm nay, cô luôn nhận định rằng anh chính là người đã giết Tái Bồng và Chu Diệu Huy, mà Chu Dần Khôn là một kẻ sát nhân, tàn nhẫn giết người không nhận thân nhân. Nhưng lần này chính anh đã cứu cô, hành động này hoàn toàn không hề có lợi cho anh.
Nhưng có thực sự vì cô là người thân duy nhất của anh không?
Đây chính là điều Hạ Hạ khó hiểu nhất.
Từ lúc tan học trở về nhà gặp được anh, đến bây giờ cùng lắm cũng chỉ mới sáu bảy tháng. Chu Dần Khôn nói anh và ông nội đã sống ở Myanmar hơn chục năm, ba cũng nói cho dù tính tình chú không tốt nhưng chú vẫn là một thành viên trong gia đình.
Nếu như những gì Chu Dần Khôn nói ở Mae Sai bảy ngày cuối cùng của ông nội rằng anh đã thực sự cứu được ông nội và ba cô một mạng là sự thật, mà lý do khiến anh em họ xảy ra mâu thuẫn là vì sự thiên vị của ông nội, sau khi ông nội qua đời, Chu Dần Khôn cũng không còn so đo những chuyện trong quá khứ nữa.
Vậy... chính định kiến của cô đã khiến anh bị hiểu lầm?
Chu Dần Khôn nhìn đôi lông mày của cô lúc thì hơi nhíu lại lúc lại thả lỏng ra, không cần đoán cũng biết trong đầu cô nhất định đang có một cuộc chiến suy nghĩ vô cùng rối ren.
Anh vẫn bình tĩnh nhàn nhã uống rượu.
Một lúc lâu sau, cô mới nói: "Chú út."
Thấy Chu Dần Khôn nhìn sang, Hạ Hạ hỏi: "Tại sao trước đó chú lại nói dối cháu là đang theo dõi vụ án của ba cháu?"
Chu Dần Khôn đặt ly rượu trong tay xuống: "Bởi vì tôi muốn tạo dựng mối quan hệ tốt với cháu, dỗ dành cháu trao tặng toàn bộ tài sản thừa kế của ông ba cháu cho tôi."
Anh đi thẳng vào vấn đề như vậy có phần nằm ngoài dự đoán của cô.
"Nói chính xác thì thứ tôi muốn là công ty của ông ấy và những bí mật mà ông ấy che giấu. Có thể ông ấy đã giấu sổ sách hay tài khoản bí mật trong một căn nhà nào đó dưới tên ông ấy, mà công ty của ông ấy cũng có liên quan đến công việc kinh doanh của ông nội cháu. Vì đó là công việc kinh doanh của ông nội cháu, cho nên tôi muốn nó là điều dễ hiểu mà, phải không?
Chu Dần Khôn nhìn cô: "Về phần tài sản của cháu, ngay bây giờ tôi có thể hoàn trả lại tất cả cho cháu."
Tất cả bất động sản dưới tên Chu Diệu Huy đều đã được khám xét, bao gồm toàn bộ hòn đảo nghỉ dưỡng ở nước ngoài cũng được khám xét một lượt. Những thứ này anh có rất nhiều, anh cũng không lạ gì phần của Chu Diệu Huy.
"Nhà, tiền mặt, lợi nhuận của cổ phần, tất cả mọi thứ, nếu là của cháu thì một phần cũng không thiếu, sẽ có người đến trao đổi với cháu sau."
Có điều, đây không phải là thứ Ha Hạ để ý.
Cô hỏi: "Vậy chú út, cái chết của ông nội và ba thực sự không liên quan gì đến chú à?"
Chu Dần Khôn nhìn vào mắt cô: "Đương nhiên."
Gió thổi chậm rãi, thổi bay mái tóc mềm mại của cô gái. Anh trả lời không chút do dự, ánh mắt bình tĩnh và giọng điệu chắc chắn. Lòng bàn tay Hạ Hạ chợt đẫm mồ hôi.
Có lẽ trực giác và thành kiến của cô đã làm lu mờ lý trí, cuối cùng đổ lỗi cho anh mà không có bất kỳ bằng chứng nào.
"Cái, cái đó..." Cô ngập ngừng nói.
Người đàn ông nhìn cô, có vẻ như đứa trẻ này lại dao động rồi: "Làm sao, làm chuyện có lỗi với ai, giờ muốn xin lỗi à?"
Cái này thì không phải, Hạ Hạ không muốn xin lỗi.
Tuy rằng hình như cô đã hiểu lầm Chu Dần Khôn, nhưng cô cũng chỉ hiểu lầm trong lòng, từ đầu đến cuối chưa từng làm tổn thương anh. Ngược lại, chính cô mới là người bị anh mắng, bị anh bóp cổ, không chỉ vậy mà người chú vô tội Suchela và chị Tạp Na cũng bị cô liên lụy làm tổn thương.
Trong đầu suy nghĩ một hồi, Hạ Hạ nói: "Chú út, cảm ơn chú lần này đã đến cứu cháu."
Sau đó, cô nói thêm: "Sau này cháu đi du học, có thời gian sẽ thường xuyên liên lạc với chú. Chú... chăm sóc bản thân thật tốt."
Nghe hồi lâu Chu Dần Khôn lập tức mất kiên nhẫn.
"Cháu muốn đi?"
"Vâng, cháu đã chuẩn bị cho vấn đề này rồi. Chỉ là việc chuyển trường có chút rắc rối, giáo viên của Văn phòng Trao đổi Hải ngoại đã giúp cháu liên hệ với trường, bên đó có yêu cầu điểm số rất cao, cho nên cháu phải ở lại trường học tiếp một kỳ nữa, sau khi vượt qua tất cả các kỳ thi năm đầu lớp 11 thì có thể chính thức nộp đơn."
"Chu Hạ Hạ, cháu phải suy nghĩ cho kỹ, ở Thái Lan sẽ không có người nào dám đụng vào cháu, nhưng nếu cháu ra nước ngoài lại bị bắt cóc, tôi đây bận rộn lắm, không có thời gian nhặt xác cho cháu đâu."
Hạ Hạ chết lặng: "Nhưng cháu cũng đã ra nước ngoài rồi, làm sao vẫn có thể bị bắt được."
Người đàn ông chế nhạo: "Ai bảo người anh cả kia của tôi mở rộng kinh doanh ra đến tận nước ngoài chứ, gây thù chuốc oán khắp nơi. Thủ đoạn tra tấn ở nước ngoài còn kinh tởm ghê rợn hơn cái ghế điện phế phẩm kia của Ba Thái nhiều."
Vừa dứt lời, thế mà anh thật sự thấy được "sợ hãi" hiện lên trên khuôn mặt cô.
Con thỏ nhỏ này thế mà sợ cái ghế điện kia.
"Cho nên..." Chu Dần Khôn chậm rãi nói: "Trước tiên cứ tránh đầu sóng ngọn gió, ở lại Thái Lan trước, qua một hai năm, sẽ không có ai nhớ tới ba của cháu nữa, lúc ấy cháu thích học đại học ở đâu cũng được."
Cái này đề nghị này nghe có vẻ cũng có lý, Hạ Hạ hơi do dự: "Vậy... cháu về suy nghĩ lại một chút."
"Về đâu? Trở về căn hộ kia?"
Cô gật đầu.
"Được, cháu muốn sao cũng được." Chu Dần Khôn đứng lên: "Trong khoảng thời gian này tôi không ở Thái Lan, nếu cháu lại bị bắt ở căn hộ đó thì cứ tự cầu phúc cho mình đi."
"A." Hạ Hạ vội vàng đứng dậy đi theo: "Nhưng chú út, cháu không còn nơi nào để đi. Nếu không thì tạm thời cháu sẽ ở lại đây, đây là Myanmar, cũng không có ai biết cháu đang ở đây, vậy thì sẽ không có ai đến bắt cháu nữa phải không? Khi chú không có ở đây cháu sẽ không chạy lung tung, cũng không chạm vào đồ của chú, có được không?"
Chu Dần Khôn dừng lại, xoay người lại nhìn cô, có chút buồn cười: "Cháu nghe thấy tôi gọi điện thoại rồi đúng không?"
Hạ Hạ thành thật gật đầu, nhìn anh đầy mong đợi.
Cô biết hai ngày tới anh sẽ rời khỏi nơi này, thế mà cô còn đánh chủ ý lên ngôi nhà của anh.
"Không." Chu Dần Khôn nói thẳng: "Đây là nhà của tôi, không phải tài sản thừa kế mà ba cháu để lại cho cháu."
Vừa dứt lời, vai cô hơi chùng xuống, đầu cúi xuống: "Vâng."
Nhưng cô không nghĩ tới đôi chân dài của người đàn ông lại bước về phía mình, Hạ Hạ bối rối ngẩng đầu lên.
"Hoặc là trở về căn hộ của cháu, khóa cửa lại, mỗi ngày cầu nguyện không có ai đến bắt cháu đi, hoặc là ngoan ngoãn đi theo tôi, một thời gian nữa sẽ quay về."
"Chú đi đâu vậy?" Hạ Hạ hỏi.
"Hồng Kông."
*
Trên máy bay.
Chu Dần Khôn liếc nhìn Chu Hạ Hạ đang ngồi thẳng lưng, cô cúi đầu lục lọi trong cặp, cuối cùng khẽ cau mày.
"Sao vậy?"
Hạ Hạ quay đầu lại, thấp giọng nói: "Quên không có lấy bài tập."
"..." Phiền phức, cái thứ phiền phức to đùng này.
Bây giờ là giữa tháng 11, các trường tiểu học và trung học ở Thái Lan bắt đầu được nghỉ lễ ngắn ngày, cô hỏi khi nào có thể về Thái Lan, anh nói không biết nên cô nhất quyết phải quay lại lấy sách, còn nói cô không thể bỏ lỡ bài tập về nhà của kỳ nghỉ. Anh không thích nên sai người đến căn hộ ở Bangkok lấy cho cô, cặp sách đầy ắp rồi nhưng vẫn còn thứ không cầm theo.
"Vậy mua lại đi." Chu Dần Khôn có lệ nói.
Hạ Hạ mở miệng, nhưng không nói được gì. Bài tập cô đã làm được hơn nửa, câu hỏi đúng sai đều ở trong đó, cái này không phải là vấn đề có mua lại hay không.
Mặc dù Chu Dần Khôn đã cứu cô, nhưng Hạ Hạ cực kỳ khắc sâu trong lòng tính khí thất thường của anh, tốt nhất là đừng chọc giận anh vì những chuyện cỏn con như vậy.
Máy bay đã bay được hai tiếng, cách điểm đến không xa, Hạ Hạ trông mong nằm bẹp bên cửa sổ. Chu Dần Khôn khoanh tay trước ngực, quay đầu nhìn cái đầu tròn tròn bên cửa sổ: "Lần đầu đến Hồng Kông?"
Hạ Hạ nghe vậy quay lại: "Không phải. Cháu sống ở Hồng Kông khi còn nhỏ. Ở Hồng Kông có rất nhiều đồ ngon, cũng không biết những nhà hàng trước đây chỗ cháu từng ăn có còn ở đó không."
Nói đến đây, Chu Dần Khôn cũng nhớ tới khi Chu Diệu Huy ở Hồng Kông, vợ con đều ở bên cạnh.
"Lần này đến ở với ông—" Anh suy nghĩ một lúc: "Nhà ông cố, cái miệng ngọt như vậy chắc chắn sẽ khiến ông cố vui vẻ."
"Ông cố?" Hạ Hạ đếm ngược thế hệ: "Ông ấy là ông ngoại của chú à?"
"Ừ."
Hạ Hạ thở dài trong lòng, vốn dĩ cô đã đủ trẻ con rồi, bây giờ còn muốn đến gặp ông cố, vai vế của cô lại càng bé nhỏ hơn.
"Cháu tới đó ở có làm phiền ông cố nhiều không?"
Đang nói chuyện chợt cô cảm thấy lưng dưới chạm vào tựa lưng đau nhức, Hạ Hạ lập tức ngồi thẳng dậy. Chu Dần Khôn thuận tay nhét một chiếc gối trắng vào sau lưng cô: "Thành thật ở yên một chỗ, đừng chạy lung tung làm người ta không tìm được thì cũng không được tính là làm phiền ai."
"Ồ, hiểu rồi." Anh bắt đầu ôn lại chuyện cũ rồi đó. Hạ Hạ kết thúc chủ đề rất đúng lúc, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phía sau được có một chiếc gối giúp cô thoải mái hơn rất nhiều. Qua những đám mây có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh thành phố bên dưới. Trở lại nơi mình từng sống, Hạ Hạ cảm thấy có chút chờ mong.
Mặc dù lúc đó cô còn nhỏ, trí nhớ cũng chưa đầy đủ nhưng cô vẫn mơ hồ nhớ được mình đã sống ở đâu, đã ăn gì và đã gặp những ai.