Về việc Chu Dần Khôn biến mất và xuất hiện không rõ nguyên nhân, Hà Ngọc Long nhìn một cái liền hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
Ngày anh đến, ông bảo anh còn trẻ như vậy đừng chỉ nghĩ đến chuyện nam nữ trai gái, anh hứa rất mượt nhưng vừa quay đầu đã đem theo một cô gái về.
Anh bỏ lại cổ đông và các chú, chạy đi chơi hai ngày còn chưa tính, bây giờ mò mặt về còn đem theo người.
Chu Dần Khôn mỉm cười gọi một tiếng ông ngoại, Hà Ngọc Long không để ý tới anh mà tập trung vào Hạ Hạ bên cạnh. Trông chỉ mới khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mảnh khảnh trắng trẻo, vẻ ngoài nổi bật. Tầm mắt nhìn xuống xuống, tay vẫn đang cầm cặp sách đi học.
Hà Ngọc Long cau mày.
Chu Dần Khôn trông cũng giống người, nhưng mà sao về phương diện này lại cầm thú như vậy.
Trước đây hỏi anh thích kiểu con gái như nào, anh nói muốn kiểu mà trẻ hơn mười tuổi, Hà Ngọc Long ban đầu còn tưởng anh chỉ nói bậy cho qua, nhưng không ngờ lại là thật.
Nhưng mà đứa bé này, cũng quá nhỏ đi.
Thấy Hà Ngọc Long phớt lờ mình, Chu Dần Khôn cũng không tức giận, anh cúi đầu nhìn Hạ Hạ.
Người sau cảm nhận được ánh mắt đó, nhớ tới lời của Chu Dần Khôn, anh bảo cô ăn nói ngọt ngào, có thể khiến ông cố vui vẻ. Cho nên cô tiến về phía trước hai bước, đầu tiên là cười ngọt ngào một cái, sau đó ngượng ngùng nói: "Xin chào ông cố, cháu tên là Chu Hạ Hạ."
Ông cố?
Hà Ngọc Long liếc nhìn Chu Dần Khôn rồi nói: "Là sao vậy?"
"Ông ngoại, đây là cháu gái của cháu, con bé bị bắt cóc ở Thái Lan, nên cháu tạm thời đưa về đây." Chu Dần Khôn đi tới ngồi xuống: "Nếu không về thì hương hoả của Chu gia có khả năng không còn nữa."
Tuy anh nói hơi khó hiểu, nhưng Hà Ngọc Long đại khái vẫn hiểu được. Chu Dần Khôn còn chưa kết hôn, hương hoả gì thì chưa cần bàn cãi, nhưng cô gái này họ Chu, còn giới thiệu cô là cháu gái, hơn phân nửa là con của con trai cả Tái Bồng.
Ngoại trừ Chu Dần Khôn, Hà Ngọc Long dường như chưa bao giờ có ấn tượng tốt với mấy người họ Chu, nhưng chuyện của thế hệ trước là chuyện của thế hệ trước, không nên liên lụy đến thế hệ trẻ.
Nhìn Hạ Hạ một vòng, tuy vẫn còn nhỏ nhưng lại hiểu lễ nghi, người lớn tuổi không mời cô ngồi, cô chỉ lễ phép đứng đó.
Cho nên là vội chạy đi cứu cháu gái, chứ không phải là tìm kiếm niềm vui bên người tình nhỏ, lý do này coi như miễn cưỡng chấp nhận được.
"Dù cháu có vội đi thì ít nhất cũng phải nói cho ông một câu. Ai đời cứ thế phủi mông bỏ đi, để lại một đám người thì có ý nghĩa gì?" Hạ Ngọc Long nói, chỉ vào chiếc ghế sofa đối diện, nói với Hạ Hạ: "Cô bé, ngồi xuống đi."
"Cảm ơn ông cố." Hạ Hạ ngồi xuống bên cạnh ông.
Biệt thự của Hà Ngọc Long bình thường toàn đàn ông, đột nhiên xuất hiện một cô bé đáng yêu, nếu nói không có cảm giác mới lạ thì sẽ là nói dối.
"Hạ Hạ, cháu bao nhiêu tuổi rồi? Còn đi học không?"
"Ông cố, cháu hơn 16 tuổi, đang học năm 11. Tình cờ trường có kỳ nghỉ lễ ngắn nên cháu đến Hồng Kông với chú út, chú kêu cháu sẽ ở chỗ ông một thời gian, làm phiền ông rồi. "
Giọng nói nhẹ nhàng, học thức tốt.
Hà Ngọc Long nghe vậy cười lớn, xua tay nói: "Không phiền không phiền, chỗ ông rộng lắm, cháu có thể chọn phòng mình thích, ở bao lâu cũng được. Nếu cháu cần gì thì cứ nói với ông, với lại ở đây thường xuyên có đàn ông đi tới đi lui, một số người trong số họ trông rất đáng sợ, nhưng mà cháu không cần phải sợ."
Trên thực tế, dù đáng sợ đến đâu, họ cũng không thể đáng sợ hơn Chu Dần Khôn được.
Nghĩ như vậy, Hạ Hạ vô thức liếc nhìn người đàn ông ngồi đối diện, không ngờ lại bắt gặp đôi mắt đen láy đó, Hạ Hạ giật mình lập tức quay mặt đi, xấu hổ vì suy nghĩ của mình bị anh phát hiện.
"Đây là lần đầu tiên cháu đến Hồng Kông hả?" Hà Ngọc Long hỏi: "Có muốn đi nơi nào chơi không? Ông kêu người đưa cháu đi nhé."
"Không phải ạ, cháu từng sống ở Hồng Kông khi còn nhỏ."
Nhắc đến nơi cô muốn đến, Hạ Hạ nói thật: "Nếu có cơ hội, cháu muốn đến thăm nơi cháu đã sống trước đây. Cháu nhớ ở đó có một quán cá viên rất ngon, còn có một công viên giải trí nhỏ, nó còn miễn phí."
"À, có rất nhiều địa điểm như chỗ cháu nói, nhưng không sao, đi loanh quanh một chút chắc cũng tìm được. A Lạc." Hà Ngọc Long gọi.
Chàng trai đang ngồi ở quầy bar lập tức đứng dậy đi tới.
"A Lạc chạy xe rất tốt. Không có nơi nào ở Hồng Kông mà cậu ấy không biết, hai ngày nay cũng không có chuyện gì cần làm, cháu muốn đi đâu thì cứ nói với cậu ấy—"
"Không cần đâu ông ngoại." Chu Dần Khôn ngắt lời: "Trẻ con ra ngoài chơi không cần phải quá để ý đâu, nếu ông đã quen với cách A Lạc lái xe thì cứ để anh ta tiếp tục đi với ông."
Nói xong anh đứng dậy: "Còn không đi?"
Câu này anh nói với Hạ Hạ.
Cô gái ngẩng đầu: "Đi đâu vậy?"
"Đến chỗ cháu nói, lải nhải suốt chặng đường rồi bây giờ còn giả vờ giả vịt cái gì." Giọng nói có chút thiếu kiên nhẫn, xen lẫn chút giễu cợt, Hà Ngọc Long nghe xong thì cau mày: "Nói chuyện cho đàng hoàng vào, ra dáng một trưởng bối chút."
Hạ Hạ rõ ràng đã quen với giọng điệu này của anh, cô cũng không để ý chút nào, nghe thấy Hà Ngọc Long nói thay cô, cô mỉm cười với ông: "Cảm ơn ông cố, chúng cháu đi trước."
Hà Ngọc Long gật đầu, người giúp việc người Philippines bước tới lấy cặp sách của Hạ Hạ đi, còn Hạ Hạ thì lon ton chạy đi để đuổi kịp Chu Dần Khôn.
"Chú út."
"Nói."
"Tài xế đến đón chúng ta là người của chú à?" Hạ Hạ hỏi, cô ám chỉ Lâm Thành.
"Sao vậy, hai người quen nhau?"
Hạ Hạ gật đầu: "Trước đây cháu đã gặp anh ấy ở Mae Sai, anh ấy và một người đàn ông có tóc ngắn màu đỏ đều mặc quân phục nguỵ trang và cầm súng, cháu vừa nhìn đã nhận ra anh ấy, tên của anh ấy là gì vậy?"
Khi hai người bước ra, Lâm Thành lập tức xuống xe, đi vòng qua ghế sau mở cửa.
Chu Dần Khôn liếc nhìn Chu Hạ Hạ một cái, quả nhiên, cô đang nhìn chằm chằm vào Lâm Thành.
"Mày không cần phải đi." Chu Dần Khôn đi đến ghế lái: "Chu Hạ Hạ, ra phía trước ngồi."
Tay Lâm Thành vừa mở cửa, có chút khó hiểu nhìn Chu Dần Khôn. Nhưng cũng giống như A Diệu, hắn ít nói, cũng không bao giờ thắc mắc về mệnh lệnh của Chu Dần Khôn.
Chiếc Bentley phóng đi rất nhanh, người ngồi ở ghế phụ vẫn đang nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu.
"Chu Hạ Hạ."
Nghe được Chu Dần Khôn gọi mình, Hạ Hạ lập tức nhìn qua: "Hả?"
"Tôi bảo cháu ra phía trước ngồi, cháu không hiểu ý à?"
Hạ Hạ ngơ ngác nhìn anh.
Chu Dần Khôn quay đầu nhìn cô, lạnh lùng nói hai chữ: "Chỉ đường."
*
Ba mươi phút sau.
Hạ Hạ lo lắng chỉ vào bên đường: "Hình như là ở đây."
Bầu không khí trong xe cực kỳ lạnh lẽo, người đàn ông điều khiển xe, giọng điệu cực kỳ thiếu kiên nhẫn: "Chắc chắn không?"
Nghe xong câu này, cô lại thu ngón tay lại. Cô không chắc lắm, mấy con đường ở Hồng Kông rất giống nhau, cô chỉ nhớ mang máng nơi cô sống trước đây tên là quận Kwun Tong, còn lại thì cô không nhớ rõ, trong khoảnh khắc nào đó, cô cảm thấy nơi này khá giống, nhưng khi xe dừng lại, cô cảm thấy hình như cũng không giống lắm.
Mỗi lần xe dừng lại, cô lại càng sợ hãi hơn. Giá như nghe lời ông để A Lạc - người thông thạo đường đi đến chở thì khác rồi. Nhưng cô cũng chỉ dám nghĩ trong lòng.
Chu Dần Khôn liếc nhìn ngón tay vừa rút lại của cô, cuối cùng cũng đỗ xe ở bên đường. Hạ Hạ vốn đang nhìn ra ngoài xe, nhưng khi xe dừng lại, cô quay đầu lại nhìn anh.
"Đi mua thuốc lá." Anh tháo dây an toàn rồi xuống xe.
"Vậy để cháu qua đó nhìn xem!"
Bởi vì anh muốn mua thuốc lá nên dừng xe lại, Hạ Hạ cảm thấy bớt căng thẳng hơn rất nhiều, nếu không anh nhất định sẽ tức giận nếu cô lại chỉ sai đường.
Chu Dần Khôn còn chưa mua thuốc lá xong đã nghe thấy một tiếng "Chú út!" vui vẻ phấn khởi.
Anh vô thức quay đầu lại nhìn sang, Hạ Hạ đang vui vẻ chạy về phía anh, cô tràn đầy năng lượng, đôi mắt lấp lánh. Do cô chạy nên mái tóc mềm mại hơi bay lên, gió mang theo hương thơm thoang thoảng.
"Tìm được rồi!" Hạ Hạ hưng phấn nắm lấy tay áo của anh, dùng tay kia chỉ vào nơi nào đó: "Nó ở ngay kia, cứ đi vào là được!"
May mắn là cô đã đoán đúng.
Chu Dần Khôn cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm tay áo của anh, trắng trẻo nhỏ nhắn, một lòng bàn tay của anh cũng có thể bao phủ cả bàn tay của cô. Anh bỏ bao thuốc vào túi rồi đi về hướng Hạ Hạ chỉ.