Có một con đường nhỏ nối giữa khu dân cư cũ và phố thương mại, ngay ngã tư có một quán cá viên thủ công nhưng không mở cửa.
Từ ngã tư rẽ vào, quả nhiên có một sân chơi nhỏ ở phía sau phố thương mại, có một đám trẻ con chạy nhảy như điên, ríu rít la hét rất ồn ào.
"Nơi này thay đổi lớn như vậy, trước đây chỉ là một mảnh đất cát, bây giờ lại có nhựa đường cùng cỏ." Hạ Hạ thở dài, đi tới ngồi xuống: "Trước đây cháu thường ngồi ở chỗ này xem bọn họ chơi đùa."
Người đàn ông bước tới, đút hai tay vào túi, lạnh lùng nhìn cô.
Hạ Hạ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt kia, nhanh chóng lấy khăn giấy trên người ra trải trên bậc thềm: "Chú ngồi đây."
Tuy Chu Hạ Hạ có chút phiền phức, nhưng vào thời điểm quan trọng đầu óc cô vẫn sáng suốt. Chu Dần Khôn ngồi xuống rồi mới nói: "Sao vậy, hồi nhỏ phiền phức quá, người ta không cho chơi chung à?"
"Không phải. Tại vì không hiểu họ nói gì nên không chơi với họ. Nhưng mà sau này, thời gian qua đi, cũng có thể nghe hiểu một chút, lúc đó mới chơi chung được với họ. Lúc đó thậm chí cả đám còn đến cửa hàng đằng kia để mua kẹo bơ cứng—úi."
Mắt Hạ Hạ sáng lên: "Cái cửa hàng kia vẫn còn mở!"
Cô lập tức đứng dậy, hình như đang định đi mua kẹo bơ cứng. Đã đến đây rồi, tất nhiên phải làm mấy việc ngốc nghếch một chút.
*Kẹo bơ cứng: chỉ một loại kẹo làm từ đường nâu hoặc mật đường.
Nhưng anh không ngờ cô chỉ đi được hai bước đã quay lại gọi anh.
Trong giọng nói của cô có chút xấu hổ, có vẻ như không mang theo ví.
Chu Dần Khôn lười nói, đưa cho cô một cuộn đô la Hồng Kông.
"Cảm ơn ạ."
Hạ Hạ vui mừng phát hiện chủ cửa hàng không hề thay đổi, nhưng sau nhiều năm như vậy, rõ ràng bà đã già đi rất nhiều, tuy bà không còn nhớ Hạ Hạ nhưng bà vẫn rất ấm áp và tốt bụng. Từ đôi bàn tay nhăn nheo đó, bà lấy ra một nắm kẹo bơ cứng giống hệt như khi cô còn nhỏ đưa cho cô, ký ức ùa về, Hạ Hạ xúc động nói cảm ơn.
Từ xa đi ra khỏi căng tin, từ xa cô nhìn thấy Chu Dần Khôn đang ngồi đó, anh giống như một tác phẩm điêu khắc được chạm khắc hoàn hảo đến mức không thực.
Ánh nắng chiếu vào người anh, từ đường nét khuôn mặt đến quai hàm, từ cổ đến vai, từ lưng đến đôi chân dài, rõ ràng ăn mặc rất tuỳ tiện nhưng lại chói mắt thành như vậy.
Đang đi về phía anh, Hạ Hạ nhìn thấy một quả bóng hơi bẩn lăn đến chân người đàn ông, bọn trẻ đang sôi nổi dừng lại, nhìn về phía anh.
Nói chung, ngay cả người qua đường cũng sẽ lịch sự đá lại bóng cho bọn trẻ, dù sao cũng chẳng mất chút sức nào.
Có điều, người đàn ông ngồi trên bậc thềm rõ ràng không thuộc dạng sẵn sàng giúp đỡ trẻ em, anh ngồi đó giống như một ông chủ, đôi chân dài đến nỗi có thể với tới quả bóng mà không cần đứng dậy, nhưng anh vẫn không chịu cử động, trên mặt còn hiện rõ vẻ chán ghét. Không biết là do ghét quả bóng nhỏ hơi bẩn này hay là do ghét bọn trẻ con.
Hạ Hạ lắc đầu, tiếp tục đi về hướng đó.
Thấy anh không giúp đỡ, lũ trẻ lần lượt chạy tới, có lẽ vì khuôn mặt đó của người đàn ông mà bọn trẻ không vội đá quả bóng đi, hình như đang nói gì đó.
Hạ Hạ ở quá xa nên không nghe rõ, cô chỉ thấp thoáng nghe thấy "tác phẩm điêu khắc biết đi".
Anh lấy trong túi ra bao thuốc lá, đưa điếu thuốc vào miệng trước mặt tất cả bọn trẻ rồi châm lửa.
Hai mắt cô gái lập tức mở to, vội vã chạy tới.
Đầu tiên là mùi kem ập đến, sau đó điếu thuốc trong miệng anh biến mất. Chu Dần Khôn cau mày, ngước mắt lên nhìn Chu Hạ Hạ, như muốn hỏi cô lại muốn tìm chết đó à.
"Chú, chú út—"
Sao chú có thể hút thuốc trước mặt trẻ con chứ, chúng đều đang ở độ tuổi nhạy cảm, sẽ bắt chước làm theo.
Nhưng Chu Dần Khôn cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, lời nói của Hạ Hạ đến miệng tự động chuyển thành: "Chú út, chú có muốn ăn kẹo bơ cứng không? Cháu vừa mua nè."
Vừa nói, cô vừa lấy một cái kẹo bơ cứng từ trong túi ra, mở giấy gói, đưa đến bên môi người đàn ông, nhìn anh đầy mong đợi. Điếu thuốc trong tay cô bị bóp chặt, đầu thuốc anh vừa mới ngậm trong miệng giờ lại nằm trong lòng bàn tay cô.
Chu Dần Khôn ăn kẹo bơ cứng màu trắng.
Cuối cùng Hạ Hạ dùng một viên kẹo để ngăn bọn trẻ bắt chước anh hút thuốc, kết quả là ngay sau đó chính cô lại trở thành mục tiêu bị lũ trẻ nhìn đến. Hai túi quần của cô phồng lên, nhìn thoáng qua đã thấy chứa rất nhiều kẹo bơ cứng.
Hạ Hạ nhìn bọn trẻ thấy hơi buồn cười, từ trong túi móc ra một nắm kẹo: "Cho các em."
Bọn trẻ lao tới, sau khi đều lấy được kẹo thì ùa về chơi bóng. Túi hai bên đều xẹp xuống, Hạ Hạ lấy ra, nhìn thấy chỉ còn lại ba viên kẹo.
Cô nhìn viên kẹo trong tay rồi quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Chu Dần Khôn nhìn cô. Ánh mắt gì đây, anh ăn rồi mà vẫn muốn đòi lại nữa sao?
"Chú út, ngon không?" Cô hỏi.
"Không ngon." Chu Dần Khôn nói: "Quá ngọt."
Hạ Hạ hỏi cái này là vì sau khi đưa kẹo cho anh cô mới nhớ ra anh không thích đồ ngọt. Cái này giống như việc yêu cầu ai đó ăn thứ mà họ đã nói rõ ràng là họ không thích vậy.
"Nếu không..." Hạ Hạ đưa tay ra nói: "Nhả ra đi."
Lúc ấy cô cũng chỉ hơi vội chứ không phải cố ý. Vị ngọt của kẹo bơ cứng nhất thời sẽ không mất đi, giờ bắt anh ăn đồ ngọt xong tý nữa anh lại âm dương quái khí nói mấy câu châm chọc kỳ lạ thì phiền lắm.
Lòng bàn tay cô không lớn, nhìn có vẻ mềm mại. Chu Dần Khôn nhìn cô hai giây, sau đó nắm lấy cổ tay cô kéo qua, bàn tay anh to đến mức bao phủ hết nửa lòng bàn tay của cô.
"Thích phục vụ người khác đến thế à? Xem xong rồi thì đi về."
Hạ Hạ bị anh nắm tay đi về phía trước: "Sao về sớm thế? Cháu muốn ở lại xem có thể gặp lại anh hàng xóm cũ không."
Anh quay đầu nhìn lại.
Chu Dần Khôn quay đầu cô lại, trước kia là Suchela, vừa rồi là Lâm Thành, hiện tại là anh hàng xóm cũ nào đó, người cô nhớ trong lòng toàn là đàn ông.
"Chu Hạ Hạ, đừng nói là đi du học, đến trường đại học tệ nhất Thái Lan cháu cũng sẽ không vào được." Chu Dần Khôn nhét cô vào ghế phụ rồi ngồi vào ghế lái.
Hạ Hạ không hiểu sao lại đắc tội anh rồi, rõ ràng vừa rồi vẫn ổn, giờ lại đột nhiên bị mắng, còn ác ý nói cô "Không vào được đại học" Cô lập tức cau mày: "Sao chú lại nói như vậy."
Vì đại học mà cô đã học hành rất chăm chỉ đấy.
"Không hiểu trong đầu mình chỉ chứa cái gì thôi sao? Giả vờ mang theo một chồng sách, cháu có đến đây học à?"
"Ủa sao lại không? Có phải ngày nào cháu cũng ra ngoài chơi đâu, hôm nay cháu cũng đâu có tính ra ngoài, còn định hoàn thành hết bài tập, khi nào có thời gian mới đi chơi, rõ là chú chạy tới trực tiếp kéo cháu đi, cháu không quen đường chú còn bắt cháu chỉ đường."
Cô chưa kịp nói xong thì xe đã lao vút đi, Hạ Hạ nhanh chóng thắt dây an toàn.
"Chu Hạ Hạ, giỏi lắm." Chu Dần Khôn đạp chân ga hết mức, mang theo một kẻ vô ơn đi ra ngoài đúng là lãng phí thời gian.
Áp suất trong xe cực thấp, yên tĩnh hai giây, Hạ Hạ lén nhìn anh: "Chú giận hả? Nhưng mà rõ là chú nói cháu trước... chú nói cháu không vào được đại học."
Chu Dần Khôn liếc cô.
Cô vẫn kiên trì nhưng giọng rất thấp: "Dù sao thì cháu cũng có thể vượt qua kỳ thi."
Cô sợ hãi nhưng không hề nhân nhượng. Có lẽ do kẹo bơ cứng ngọt quá, ngọt đến mức anh không tức giận nổi. Nhả nhẹ chân ga, giảm tốc độ xe xuống một chút.
Hạ Hạ đưa tay vỗ vỗ ngực.
"Chu Hạ Hạ, nếu cháu nôn trong xe, tôi sẽ vặt đầu cháu xuống ném ra ngoài cửa."
"Chú út, chú có thể lái chậm lại nữa được không, vừa rồi chú đi nhanh quá, không an toàn chút nào." Cô nhẹ nhàng cho lời khuyên.
Tốt lắm, chiều hư con mẹ nó rồi.
Đây là suy nghĩ duy nhất còn lại trong đầu Chu Dần Khôn. Anh nói một câu, cô thế mà còn tận hai vạn câu đang đợi. Chu Dần Khôn phớt lờ cô, tuỳ ý liếc nhìn gương chiều hậu, ánh mắt đột nhiên tối lại.
Anh nhìn gương chiếu hậu bên kia, rồi lại nhìn lên gương chiếu hậu phía trước.
Chỉ lo tập trung vào cuộc cãi vã, quên mất không để ý có ba chiếc xe che biển số đang đuổi theo, có lẽ đang chuẩn bị bao vây chiếc Bentley đang di chuyển từ ba phía.