Đang lúc im lặng, điện thoại của Hà Ngọc Long vang lên. Ông nhấc máy: "Sao rồi?"
Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì, Hà Ngọc Long lập tức cau mày cúp điện thoại: "Đại Đông."
Đột nhiên bị gọi tên, Đại Đông có chút giật mình, vô thức nhìn Ngụy Diên đầu tiên.
Hà Ngọc Long hỏi: "Trần Hùng ở bệnh viện nào?"
Đại Đông không hiểu vì sao đột nhiên hỏi như vậy, liền nói thật: "Ở bệnh viện Kwong Wah."
Hà Ngọc Long nghe xong liền nhìn Ngụy Diên: "Trường hợp của A Khôn, thằng bé vừa chuyển từ Phòng Tội phạm Hải quan sang Đội An ninh Hình sự, cảnh sát đã đến bệnh viện, Trần Hùng buộc tội A Khôn tội giết người là trả thù."
Nghe vậy, sắc mặt Ngụy Diên, Đại Đông và những người khác lần lượt thay đổi.
Trần Hùng bị người của Ngụy Diên ném tới cửa bệnh viện. Bệnh viện Kwong Wah là bệnh viện tiếp nhận nhiều người bị thương trong các vụ chiến tranh băng đảng ở khu vực Cửu Long nhất, họ cũng đã quen với những người bị đưa vào đây không sắp chết thì cũng là hấp hối, căn bản họ sẽ không chủ động báo cảnh sát, việc họ làm chỉ là nếu cảnh sát can thiệp điều tra sẽ chủ động tiếp nhận hợp tác điều tra.
Trùng hợp là cảnh sát tìm thấy Trần Hùng vào đúng ngày Chu Dần Khôn bị bắt vì tội buôn lậu.
"Tội buôn lậu nguyên liệu ngọc bích không bị tử hình. Nhưng nếu Trần Hùng bị tàn tật nặng, có thể kết vào án tử hình."
Hà Ngọc Long nhìn chằm chằm Ngụy Diên: "Ngoài A Khôn, chỉ có cậu và tôi biết tin tức ngày hôm đó, còn là người của cậu đưa Trần Hùng đi bệnh viện, đêm đó không chỉ có A Khôn động thủ với hắn, mà còn có cậu, tại sao Trần Hùng không nhắc tới cậu mà nhất quyết đòi kết án nó? Hắn làm sao biết được thân phận của A Khôn?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đại Đông lập tức nói: "Ông Hà, anh Diên sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với xã đoàn hay là có lỗi với ông! Chúng tôi không có thù với Chu Dần Khôn, chúng tôi đều đang tận tâm một lòng làm việc cho xã đoàn!"
"Không có thù? Vậy lần trước người truy đuổi A Khôn là ai? Mày phải không?!"
Đại Đông mở miệng, nhưng không phát ra được lời nào.
"Cậu là đứa trẻ mà tôi nhìn lớn lên, tôi đã cho cậu cơ hội rồi mà phải không?" Hà Ngọc Long bước tới trước mặt Ngụy Diên: "Lần trước cậu nói cậu không biết, tôi tin, vậy chuyện lần này là sao? Ai đã tiết lộ tin tức lô hàng, ai đã chỉ bệnh viện Trần Hùng ở cho cảnh sát? Tại sao Trần Hùng không xác nhận là có cậu, hôm nay có phải cậu đã đến bệnh viện gặp thằng đó đúng không?"
"Không có." Ngụy Diên không do dự trả lời.
"Ông Hà, cháu không có tiết lộ tin tức lô hàng nhận hôm nay, việc Trần Hùng xác định Chu Dần Khôn cũng không phải do cháu xúi giục. Ông biết mà, Trần Hùng không phải là người có thể dễ dàng bị mua chuộc như vậy."
"Trước đây thì tất nhiên hắn không phải là người như vậy, nhưng hiện tại hắn đang nằm trên giường. Trần gia bận tranh giành chỗ ngồi, không có ai quản hắn, cho nên cậu có dám nói là cậu không uy hiếp hắn không?"
Ngụy Diên nhìn thẳng vào mắt Hà Ngọc Long nói: "Cháu không có."
"Được, được." Hà Ngọc Long ngồi lại: "Vậy thì nói cho tôi biết, hôm nay cậu đã đi đâu và gặp ai."
Ngụy Diên trầm mặc.
Hạ Hạ... cô cái gì cũng không biết, cũng không nên bị kéo vào tranh chấp băng đảng.
Nhưng lúc này, không ai có thể làm chứng cho hắn ngoại trừ cô. Nhưng cho dù cô có bị kéo vào, liệu ông Hà có tin không? Ông Hà có lẽ đã có quyết định trong lòng rằng bản thân hắn có ý định hại Chu Dần Khôn, việc có nhân chứng hay không cũng chẳng quan trọng.
"Sao vậy, cậu không nói được à?"
"Cháu—" Hắn mở miệng rồi lại ngậm miệng.
Nhìn thấy Ngụy Diên do dự, bọn người Đại Đông có thể cảm nhận rõ ràng sự nghi ngờ và tức giận Hà Ngọc Long, mấy người đứng ngồi không yên, đều lo lắng nhìn về phía Ngụy Diên, hi vọng hắn nhanh nói cái gì đó.
"Ông Hà!" Cuối cùng cũng có người không nhịn được lên tiếng: "Hôm nay anh Diên đi cùng cháu gái của Chu Dần Khôn, hỏi cô ấy sẽ biết!"
Người lên tiếng là một trong hai người đi theo Ngụy Diên hôm nay, cũng đã mở miệng, hắn liền đơn giản nói rõ ràng: "Thật xin lỗi ông Hà, thật xin lỗi anh Diên! Hôm nay anh Diên bảo tôi và Hắc Bính đến trường đua ngựa để mắt tới tiến độ, chúng tôi đi một vòng thấy không có chuyện gì nên chạy ra ngoài chơi bài. Lúc lái xe qua Kwun Tong, chúng tôi vô tình nhìn thấy anh Diên và cô gái kia từ quán cá viên đi ra, sợ bị mắng nên không dám dừng lại chào anh Diên."
Nghe xong Hà Ngọc Long hỏi Ngụy Diên: "Có phải đúng như thế không? Cậu đã ở chung với cô bé đó?"
Ngụy Diên gật đầu: "Vâng."
Không ngờ, Hà Ngọc Long lại chế nhạo: "A Diên, cậu muốn tôi tin cậu, mà cậu lại vì một cô gái mới chỉ mới đến Hồng Kông vài ngày đã vứt bỏ những gì tôi yêu cầu cậu làm sang một bên, sau đó còn biến mất không trả lời điện thoại? Cậu đã ở với tôi gần mười năm, làm sao tôi lại không biết cậu là người háo sắc như vậy chứ."
Đại Đông và những người khác nghe xong thì cứng đờ.
Quả nhiên, Hạ Ngọc Long căn bản không tin.
Đại Đông và những người khác muốn giải thích thêm, nhưng Hà Ngọc Long đã đứng lên: "Tốt nhất các cậu nên cầu nguyện A Khôn không sao, nếu nó xảy ra chuyện gì—"
Hà Ngọc Long không nói tiếp, quay người rời đi.
Điều quan trọng nhất lúc này là làm cách nào để đưa Chu Dần Khôn ra ngoài an toàn.
*
Mười một giờ tối, cửa phòng thẩm vấn mở ra, một người đàn ông mặc thường phục bước vào.
Ông ta cầm điều khiển từ xa đặt một bên lên ấn vào màn hình trong góc, đèn đỏ nhanh chóng tắt đi.
Ông ta kéo chiếc ghế ra ngồi xuống.
Người đối diện đang nhắm mắt, lúc này mới lười biếng mở mắt ra, nhìn thấy người ngồi đối diện, anh mỉm cười nói: "Không ngờ làm cảnh sát lại vất vả như vậy, cũng đã khuya rồi."
Bên ngoài phòng thẩm vấn đã trống rỗng, các cảnh sát khác đã tan ca. Lúc này, toàn bộ phòng thẩm vấn trên tầng chín chỉ có hai người.
"Hà Ngọc Long đã thuê luật sư cho cậu, cũng đang liên lạc với các quan chức cảnh sát cấp cao." Đoạn Khải lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá mới toanh và một chiếc bật lửa màu xanh đậm, đẩy nó tới: "Tôi không tìm thấy điện thoại di động của cậu."
Chu Dần Khôn nghe xong câu cuối thì bật cười, mở hộp thuốc lá châm một điếu, khói tràn ngập phòng thẩm vấn.
"Sĩ quan cảnh sát, ông nghĩ tôi sẽ cho ông cơ hội kiểm tra điện thoại của tôi hả?"
Giọng điệu có vẻ khiêu khích, nhưng Đoạn Khải không hề khó chịu, hắn dựa lưng vào ghế, khoanh tay nhìn Chu Dần Khôn.
"Không có điện thoại cũng không sao, tuy rằng là cậu tự nguyện vào đây, nhưng hiện tại cậu cũng là đang ở trong tay tôi. Muốn kết tội cậu, cho cậu đi Hồng Kông ngồi tù cũng không khó."
"Ồ, vậy sao." Chu Dần Khôn hỏi: "Dựa vào những lô hàng lậu đó? Tôi e là không dễ như vậy. Chỉ có hai thùng ngọc nguyên liệu, còn lại là đá sông vô giá trị. Hợp đồng và tờ khai hải quan chỉ là bất cẩn viết sai, gộp lại cũng không đủ để phán quyết. Còn về phần Trần Hùng—"
Chu Dần Khôn mỉm cười: "Nhà Trần đang tranh giành chức vụ xã đoàn. Tuy thằng chả ấy bị tàn tật nhưng vẫn có thể tranh cử vị trí đó mà, cho nên có người ra tay giết nó cho yên tâm chẳng phải là điều hiển nhiên sao? Tôi đang ngồi ở đồn cảnh sát, đến lúc đó cũng không thể đổ lên đầu tôi được."
Nói xong, anh nghiêng người về phía trước, tò mò hỏi: "Xử lý vụ án và tuyên án đều cần có chứng cứ, nếu chứng cứ không còn thì sao?"
"Đơn giản." Đoạn Khải nhướng mày: "Tạo ra chứng cứ."
Chu Dần Khôn cười gật đầu: "Cũng là một biện pháp, xem ra tôi đã rơi vào bẫy rồi, còn ngài Đoạn lại tương kế tựu kế quyết tâm giết tôi."
"Cậu nghĩ như vậy cũng được."
"Được." Chu Dần Khôn dừng lại lịch sự hỏi: "Ông cho phép tôi kéo theo người làm đệm lưng không?"
Đoạn Khai nhíu mày.
"Có nghĩa là nếu tôi không thể ra ngoài, bằng chứng hối lộ của Cục trưởng Đoạn sẽ có mặt khắp nơi. Với năng lực của ICAC*, ông nói xem mất bao lâu để kéo ông xuống? Một tháng... Hay một tuần?"
*ICAC: ủy ban độc lập chống tham nhũng NSW
Đoạn Khải trừng mắt nhìn anh, cố gắng phân biệt xem những gì anh nói là thật hay giả.
Chẳng trách trước đây Chu Dần Khôn lại hào phóng như vậy. Đoạn Khải bình tĩnh suy nghĩ, hắn quyết định thời gian địa điểm, Chu Dần Khôn làm sao có thể thu thập chứng cứ?
Không bên nào lên tiếng, phòng thẩm vấn trở nên vô cùng im lặng.
Chu Dần Khôn hút xong điếu thuốc rồi lại nói: "Tôi chỉ đang cố gắng tự bảo vệ mình thôi. Việc kiếm sống dưới sự quản lý của cảnh sát rất nguy hiểm. Tương lai sẽ còn rất nhiều thứ phải nhờ ông, chúng ta đã hợp tác với nhau rất vui vẻ cơ mà, vậy tại sao giữa đường lại gãy cánh như thế. Hơn nữa, sự chân thành của tôi rõ ràng như vậy, tôi đã đáp ứng với ngài Đoạn sẽ không gặp Tạp Na, tôi nói được làm được, thậm chí còn không gọi điện thoại."
"Nhưng một khi phải dùng đến biện pháp cuối cùng, sĩ quan Đoạn, đừng trách tôi nuốt lời."
Tiên lễ hậu binh, vừa đấm vừa xoa. Ngay cả kẻ ngốc lúc này cũng có thể hiểu được Chu Dần Khôn đã có chuẩn bị rồi mới đến đây.
Im lặng hồi lâu, Đoạn Khải nói: "Nếu hàng của cậu thật sự không có vấn đề gì, chúng tôi sẽ kiểm tra nhanh chóng. Nếu Trần Hùng cũng đã chết, tức là hắn chết không có chứng cứ, cả hai tội đều không bị kết án."
"Cái đó chưa được." Chu Dần Khôn mỉm cười nói: "Phải làm cả hai đầu, ngăn lại ông ngoại tốt bụng của tôi. Tôi phải ở lại đây thêm vài ngày nữa."
Ngay cả Đoạn Khải cũng hiểu được nguyên nhân. Thời gian trôi qua càng lâu thì Hà Ngọc Long càng lo lắng, mà như vậy thì sẽ càng gây bất lợi cho một số người.
Chuyện này đối với hắn quá dễ dàng, Đoạn Khải ừ một tiếng, không còn gì để nói với Chu Dần Khôn, liền đứng dậy đi ra ngoài.
"Đợi đã." Khi đến gần cửa, Chu Dần Khôn đột nhiên lên tiếng, Đoàn Khải quay người lại.
"Nếu tôi ra giá 100 triệu, tôi có thể mua một bản danh sách nằm vùng của Hòa An Hội không?" Anh nói với giọng thản nhiên: "Hoặc là ông có thể ra giá."
Đoạn Khải cau mày, lạnh lùng đáp: "Không thể."
Nói xong cửa phòng thẩm vấn mở ra không chút do dự đóng lại, nụ cười của Chu Dần Khôn nhạt dần.
Hắn nói—không thể, không phải không có.
Phản ứng đầu tiên của một người luôn là phản ứng chân thực nhất.
*
Hậu quả của việc ban ngày ăn quá lạnh là kinh nguyệt đột ngột đến vào lúc nửa đêm.
Sắc mặt Hạ Hạ tái nhợt vì đau đớn, đôi chân yếu ớt bước xuống lầu tìm thuốc giảm đau. Vừa bước xuống cầu thang đã đổ đầy mồ hôi, không bám chặt vào cầu thang, suýt nữa là ngã.
Cô tìm hộp thuốc, ngồi trên ghế sô pha, ngón tay yếu ớt mở hộp ra, cô mở hai lần mới mở ra được.
Cô chưa bao giờ đau như vậy, nhưng có lẽ không phải hoàn toàn do nửa cốc trà sữa đá gây ra, Hạ Hạ nhớ lại căn phòng lạnh lẽo ở Sở cảnh sát Bangkok và xô nước đá đổ xuống đầu cô, cơ thể cô bất giác run rẩy, cơn đau ở bụng dưới càng trở nên tồi tệ hơn.
Sau khi tìm được thuốc giảm đau, cô lấy ấm đun nước trên bàn, nhưng nước đã lạnh. Nhìn cửa phòng người giúp việc người Philippines ở tầng một, khe cửa không có ánh sáng, rõ ràng cô ấy đã tắt đèn đi ngủ.
Hạ Hạ chống hai tay lên ghế sô pha đứng dậy, bụng dưới đau nhức càng thêm dữ dội, vừa bước về phía trước vài bước, cô liền cảm thấy khó chịu đến mức phải ngồi xổm xuống che bụng.
Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng mở cửa. Hạ Hạ quay người lại, nhìn thấy nửa bóng đen phản chiếu trên cánh cửa kính trong suốt, sau đó cánh cửa mở ra, người đàn ông bước nhanh tới.