Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 123



Một đôi bàn tay khỏe mạnh đỡ cô dậy, nhặt chiếc áo khoác rơi dưới đất lên mặc cho cô.

Hạ Hạ nhìn vào mắt Ngụy Diên, hỏi: "Anh A Vĩ?"

Cô vô thức nhìn vào phòng của người giúp việc người Philippines trước, nhưng bên trong lại không có động tĩnh gì, cô hạ giọng nói: "Muộn thế này sao anh còn đến đây?"

Ngụy Diên kéo áo khoác trên người cô lại, cúi xuống nhìn bàn tay đang ôm bụng của cô: "Đau bụng?"

Hạ Hạ đỏ mặt gật đầu.

Ngụy Diên nhìn thấy thuốc giảm đau trên bàn, hắn đỡ Hạ Hạ ngồi xuống sô pha, sau đó đi về phía phòng ăn, căn bếp nhỏ thông với nhà ăn.

Hạ Hạ nhìn thấy hắn cầm ấm nước bên cạnh lên, rửa sạch, đổ nước vào rồi bật bếp.

Cô cảm thấy có gì đó không ổn. Hôm nay trở về, hắn đỗ xe bên kia đường là để tránh bị người khác bắt gặp hai người đi cùng nhau. Nhưng bây giờ, muộn thế này lại xuất hiện ở đây.

Hạ Hạ mím môi hỏi lại: "Có chuyện gì gấp à?"

Ngụy Diên nghe thấy những lời này, dừng lại một chút, vẫn quay lưng lại với cô trả lời: "Ừ."

Hắn quả thực có chuyện muốn hỏi cô, nhưng lúc vào nhìn thấy cô co người lại ngồi xổm trên mặt đất, lúc nãy ở bên ngoài do dự không biết có nên đi vào hay không, dù sao cũng đã quá muộn, nếu vội vàng đi vào sẽ khiến cô sợ hãi.

"Có chuyện gì vậy?" Cô hỏi.

Nước vẫn chưa có dấu hiệu sôi. Ngụy Diên quay người lại, thấy Hạ Hạ đang nhìn mình, liền bước tới.

Hạ Hạ tưởng hắn sẽ ngồi trên sô pha nên cô nhích sang một bên. Lại không ngờ Ngụy Diên đi tới, quỳ một gối trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn vào mắt cô.

Khoảng cách này gần hơn so với việc ngồi cạnh nhau. Lòng bàn tay Hạ Hạ có chút đổ mồ hôi.

"Chu Dần Khôn bị cảnh sát bắt rồi."

Nghe vậy, trong mắt Hạ Hạ hiện lên vẻ kinh ngạc, cô dừng lại vài giây mới hỏi: "Hôm, hôm nay sao?"

Ngụy Diên nhìn cô chằm chằm. Phản ứng đầu tiên của một người bao giờ cũng là phản ứng chân thật nhất, từ biểu cảm và ánh mắt tinh tế, cô không hề biết trước cũng như hoàn toàn không hề biết rằng Chu Dần Khôn đã bị bắt.

Chẳng lẽ... Hắn nghĩ sai rồi sao.

"Ừ." Hắn trả lời: "Trước đó hắn có nói với em cái gì không, chẳng hạn như khi hắn đi vắng lúc gặp nguy hiểm em có thể đến tìm ai chẳng hạn?"

Hạ Hạ lắc đầu: "Hai ngày nay em đều không gặp chú út. Chú ấy bị bắt vì tội gì vậy? Liệu... có bị sao không?"

Lúc này, tiếng nước sôi từ phía nhà bếp truyền đến, Ngụy Diên đứng dậy đi tắt bếp, sau đó lấy ra một cái cốc sạch, pha thêm nước lạnh vào, nhiệt độ vừa vặn.

Hắn bưng nước đưa cho Hạ Hạ cùng với thuốc trên bàn.

Nuốt thuốc xuống rồi uống với nước nóng, cơ thể cảm thấy ấm hơn một chút. Hạ Hạ bưng cốc uống hết, Ngụy Diên thấy sắc mặt cô trắng bệch, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: "Anh không biết chi tiết cụ thể, hôm nay muộn rồi, em cũng nên nghỉ ngơi trước đi."

Hạ Hạ quả thực cũng hơi khó chịu, cô đặt cốc xuống: "Vậy em về phòng trước."

Ngụy Diên nhìn cô đứng dậy, mặc dù có một lớp áo khoác dày rồi nhưng thân hình cô vẫn mảnh khảnh yếu ớt như vậy. Cô vịn tay vào cầu thang rồi chậm rãi bước lên. Những bước đi thật nhỏ, cảm giác như cô đang rất đau đớn.

Im lặng hai giây, Ngụy Diên đi tới nói: "Anh bế em lên."

"Hả?" Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị ôm lên, cơ thể lập tức cứng đờ: "Không, không cần... "

Tầng hai chỉ có một phòng. Đi lên lầu rẽ trái là đến cửa phòng. Cánh cửa hé mở, còn có thể nhìn thấy chiếc giường màu hồng nhạt bên trong và tấm chăn bông phía trên.

Ngụy Diên không trực tiếp đi vào mà đặt Hạ Hạ xuống ở cửa. Cô rất nhẹ, nhẹ đến nỗi hắn như vô thức cẩn thận đặt cô xuống.

Không biết là do cơ thể hay do phòng cô, nhưng có một mùi thơm rất dễ chịu xộc vào mũi. Hạ Hạ được đặt xuống, cô cúi đầu chỉnh lại quần áo lộn xộn của mình, Ngụy Diên quay mặt đi không dám nhìn.

"Em nghỉ ngơi thật tốt, anh đi trước."

"Ồ, vâng." Hạ Hạ nhìn theo bóng lưng anh đi xuống lầu, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."

Ngụy Diễn vô thức chậm lại một giây, sau đó nhanh chóng đi xuống.

Hạ Hạ vào phòng đóng cửa lại, trở về chiếc giường vốn đã lạnh lẽo. Cô cuộn tròn thành một quả bóng, đắp chăn thật chặt, lúc này mới nhanh chóng ấm lên.

Nhưng chưa được mấy giây, một bàn tay trắng nõn từ trong chăn vươn ra, cầm lấy chiếc điện thoại di động đặt ở một bên lên. Màn hình sáng lên, cô ấn đến một dãy số.

Hạ Hạ có chút do dự.

Hai ngày qua cô không những không nhìn thấy Chu Dần Khôn, mà ngay cả Lâm Thành và A Diệu cũng không nhìn thấy. Nếu Chu Dần Khôn bị bắt, liệu hai người họ có bị bắt không? Nhưng vừa rồi anh A Vĩ không có nói.

Cô muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Có điều, trong điện thoại chỉ có số của Chu Dần Khôn, không có số của Lâm Thành và A Diệu. Sau khi bị bắt tại đồn cảnh sát Bangkok, lúc đó cô lưu lại để đề phòng.

Bây giờ dùng còn hữu dụng không vậy? Anh đã bị bắt, điện thoại chắc chắn đã bị lấy đi. Do dự hai dây, màn hình vốn tối đen lại sáng lên.

Hạ Hạ vẫn nhấn gọi.

Cô đã nhiều lần nhìn thấy điện thoại di động của Chu Dần Khôn thường được A Diệu cất giữ, có lẽ... cô chưa kịp suy nghĩ kỹ lại thì cuộc gọi đã kết nối: "Xin chào."

Thực sự là giọng nói của A Diệu: "A Diệu, tôi là Hạ Hạ."

"Tôi biết." Bên kia hỏi: "Có chuyện gì vậy?

Hạ Hạ ngồi dậy, kéo chăn đắp lên người, nghĩ nên nói cái gì, cuối cùng chọn đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói chú bị bắt. Chú ấy bị sao vậy? Liệu có bị... kết án không?"

"Không." A Diệu không do dự trả lời.

Nhưng hai chữ này có vẻ hơi lạnh lùng, đầu bên kia điện thoại lại nói thêm: "Đừng lo."

Tuy cô không biết tại sao hắn lại chắc chắn như vậy, nhưng Hạ Hạ vẫn lựa chọn tin tưởng: "Mấy ngày nữa chú ấy sẽ được thả về sao?"

Đầu dây bên kia điện thoại phát ra âm thanh của xe cứu thương.

A Diệu ngắn gọn trả lời: "Ừ."

"À, được, tôi hiểu rồi." Cô lại hỏi: "Anh đang ở bệnh viện à? Anh bị thương hả?"

Người đàn ông bước ra khỏi bệnh viện nhưng không dừng lại mà đi thẳng về phía chiếc ô tô màu đen đậu bên đường, trước khi bước lên xe còn ném ống tiêm bọc giấy báo vào thùng rác.

"Tôi không sao." A Diệu khởi động xe: "Trước khi anh Khôn quay lại đừng chạy lung tung, cứ ở yên trong biệt thự là được."

Chiếc xe nhanh chóng lao ra đường, chìm vào dòng xe tấp nập.

Tiếng còi của xe cứu thương trong điện thoại biến mất, Hạ Hạ trả lời: "Vâng, anh đừng lo cho tôi. Mọi người cũng nên cẩn thận kẻo bị thương."

Bên kia cánh cửa, Ngụy Diên cầm thứ gì đó trong tay, im lặng lắng nghe. Điện thoại trong phòng cúp máy, hắn đợi vài giây rồi mới gõ cửa.

Hạ Hạ cho rằng mình nghe nhầm, liền thò đầu từ trong chăn ra: "Ai vậy?"

"Là anh."

Ngay sau đó cánh cửa mở ra, Hạ Hạ kinh ngạc: "Không phải anh đi rồi sao?

"Nhìn thấy em hình như rất đau, anh tìm thấy thứ này dưới tầng." Thứ được đưa tới là một túi chườm nóng nhỏ, bên trong đã chứa đầy nước nóng.

Hạ Hạ cầm lấy, sờ vào vẫn có chút nóng. Lúc đặt lên bụng dưới hẳn sẽ rất thoải mái, cô cười nói: "Cảm ơn."

Ngụy Diên cũng cười nói: "Ngủ ngon."

Lần này mới thật sự rời đi. Ngụy Diên ra khỏi tòa nhà nhỏ, quay đầu nhìn lại, đèn trong phòng trên tầng hai đã tắt. Hắn bước ra khỏi cổng biệt thự, lên xe phóng thật nhanh đi đâu đó.

*

Hai giờ sáng, bến tàu Tuen Mun.

*Tuen Mun Ferry Pier Hồng Kông, Trung Quốc.

Được chọn là bến tàu xuyên biên giới đứng thứ ba của Hồng Kông, cách đây hai năm nó vẫn đang trong giai đoạn là dự án tái thiết*. Xe chạy một đoạn, càng đi về phía bến tàu càng lúc càng yên tĩnh, vượt qua đống vật liệu xây dựng bằng đất cát cao ngất ngưởng, xe của Ngụy Diên cuối cùng cũng dừng lại.

*Dự án tái thiết: khu vực được xây dựng mới trên nên công trình cũ.

Phía trước bến tàu là sông nội địa vịnh Butterfly, đối diện là sân bay quốc tế Hồng Kông, có thể nhìn thấy rõ máy bay cất cánh và hạ cánh tại đây.

*Vịnh Butterfly, Tuen Mun, NT, Hồng Kông.

Đúng lúc này, một bóng người đứng trước một chiếc ô tô đã đậu sẵn ở bến tàu. Đèn pha của chiếc ô tô phía sau quét qua hắn, hắn quay lại. Ngụy Diên xuống xe, đi thẳng về phía người kia.

"Ngài Hoàng."

Hoàng Triệu Luân, Chánh thanh tra* Phòng Tình báo Hình sự của Lực lượng Cảnh sát Hồng Kông. Thấy Ngụy Diên không ổn liền hỏi: "Có chuyện gì mà sốt ruột thế?"

*Chánh Thanh tra Bộ, cơ quan ngang Bộ (gọi chung là Chánh thanh tra Bộ) là người đứng đầu cơ quan Thanh tra Bộ, chịu trách nhiệm lãnh đạo, chỉ đạo, quản lý, điều hành hoạt động của Thanh tra Bộ

"Việc bắt giữ Chu Dần Khôn lần này không phải là ngoài ý muố mà là do chính hắn chỉ đạo và hành động, nhằm gieo rắc mối bất hòa giữa tôi và ông Hà, âm thầm hạ bệ tôi xuống, triệt để nắm giữ cái ghế toạ quán."

Hoàng Triệu Luân lập tức cau mày: "Cậu chắc không? Lần trước cậu báo cáo lại hắn sẽ không ở lại Hồng Kông lâu, thậm chí còn đề nghị hợp tác với cậu, tại sao bạn đột nhiên lại hối hận?"

"Tôi không biết, hắn không có dấu hiệu báo trước."

Ngụy Diên nhìn hắn: "Tôi nghi ngờ—"

"Nghi ngờ cái gì?"

"Có một sĩ quan cảnh sát cấp cao phản bội."

Ánh mắt Ngụy Diên kiên định: "Tôi đã nghi ngờ kể từ lần đầu tiên Chu Dần Khôn xin được giấy phép cho trường đua ngựa. Để không khơi dậy sự nghi ngờ của ông Hà, đồng thời ngăn cản Hiệp hội Hòa An tiếp tục phát triển môn đua ngựa trái phép, phải mất một tháng mới đưa ra được giải pháp cuối cùng. Nhưng Chu Dần Khôn vừa đến, hắn đã trực tiếp xin được giấy phép chính thức, còn cố tình che giấu người đứng phía sau giúp đỡ hắn."

"Buổi sáng sau hôm bị truy đuổi, Đàm Nhuệ Minh của văn phòng O Ký, bề ngoài trông như đang đặt câu hỏi nhưng thực chất lại giống như đặc biệt đến để tiết lộ chuyện hắn bị truy đuổi cho ông Hà biết khiến ông ấy nghi ngờ tôi."

"Cuối cùng là lần này, hắn rõ ràng cố tình nói chuyện nhận hàng trước mặt ông Hà và tôi, lúc đó lại tình cờ không có ai khác có mặt. Cho nên một khi Chu Dần Khôn bị bắt, tôi sẽ gánh chịu sự nghi ngờ. Về phần Trần Hùng đang ở bệnh viện nào, chỉ cần đêm đó hắn ta bảo người quay lại sòng bạc hỏi thăm thì nhất định sẽ tìm ra."

"Buôn lậu và Trần Hùng, hai thứ gộp lại đủ để nghi ngờ tôi cố ý hãm hại hắn. Cho dù sau này hắn có ra ngoài an toàn thì vị trí của tôi trước mặt ông Hà tại cuộc họp ở Hòa An chắc chắn sẽ không còn như xưa nữa, vậy thì vị trí đứng đầu nhất định sẽ thuộc về hắn."

Hoàng Triệu Luân im lặng một lúc lâu mới nói: "Theo những gì cậu nói, không phải ngẫu nhiên mà vụ án của Chu Dần Khôn được chuyển từ Cục Điều tra Hải quan sang Cục Hình sự. Có điều, vụ án này được một số quan chức cấp cao xử lý, tôi e là một thời gian nữa cũng chưa thể điều tra ra."

"Nếu đúng như vậy, thưa ngài..." Ngụy Diên trông nghiêm túc: "Hoặc là trước khi Chu Dần Khôn ra ngoài, hắn ta phải bị kết tội và kết án ngay lập tức. Hoặc buộc phải trục xuất khỏi đất nước. Nếu hắn được phép ra ngoài, bình an quay trở lại Hội đồng Hòa An, để hắn đứng toạ quán trong Hội đồng Hòa An, tôi e là sẽ không thể có được cốt lõi của Hội đồng Hòa An, bao nhiêu năm vất vả coi như công cốc."

Sau những lời này, bến tàu rơi vào im lặng.

Dù là kết tội, tuyên án hay cưỡng bức rời đi thì đều phải có bằng chứng chắc chắn và lý do chính đáng. Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Hoàng Triệu Luân hỏi: "Người của các cậu theo dõi Trần Hùng ở bệnh viện?"

"Vâng. Sau khi biết Trần Hùng nhận định là Chu Dần Khôn tôi đã cho Đại Đông và những người khác ở lại bệnh viện. Nếu Trần Hùng chết, Chu Dần Khôn hoàn toàn sẽ không bị kết án nếu chỉ dựa vào xác định danh tính lúc Trần Hùng còn sống."

Nhưng lúc này, điện thoại của Ngụy Diên rung lên, hắn lấy ra.

Đại Đông.

Hai người đồng thời cau mày, còn chưa bắt máy đã có dự cảm không lành.

Vừa nhấn nút kết nối, giọng nói giận dữ của Đại Đông từ bên kia truyền đến: "Anh Diên, Trần Hùng chết rồi! Chết rất đột ngột. Rõ ràng bọn em đã canh gác bên ngoài, người Trần gia cũng ở bên trong, nhưng Trần Hùng không rõ nguyên nhân nào lại bị đầu độc, cố gắng cứu chữa cũng vô dụng!"

Giọng nói lớn đến mức Hoàng Triệu Luân cũng nghe rõ, Ngụy Diên cũng không nói gì cúp điện thoại.

"Xem ra bây giờ không phải là Chu Dần Khôn có ra được hay không, mà là hắn có muốn ra hay không, chân trước vừa hợp tác với cậu, chân sau đã muốn kéo cậu xuống nước, hắn muốn cướp vị trí kia—"

Hoàng Triệu Luân đang nói nửa chừng, Ngụy Diên đột nhiên nghĩ tới cái gì.

"Chu Dần Khôn trước đó nói hắn đến Hồng Kông để buôn bán ma túy, đồng thời hắn chiếm lấy vị trí trong Hiệp hội Hòa An để lợi dụng mở đường đi cho mình. Lúc đó tôi không thể xác định là hắn nói thật hay nói dối, nhưng để xoa dịu mối quan hệ với hắn, trước tiên chừa ra một lối thoát cho nên tôi đã đồng ý. Nếu những gì hắn ta nói là sự thật, xem ra thứ hắn muốn cũng không phải chi là Hiệp hội Hòa An."

Hắn nhìn Hoàng Triệu Luân: "Là Hội Đông Hưng của Trần gia." 

"Trần Anh Kiệt bị bệnh nặng, Trần gia đang tranh giành vị trí, nhưng bất kể là ai trở thành kẻ tiếp quản tiếp theo, hoạt động kinh doanh ngầm của Trần gia vẫn sẽ tiếp tục, so với Hòa An Hội chưa từng tiếp xúc đến ma túy, con đường mở sẵn đương nhiên là tốt nhất. Cho nên hắn đang nhắm vào nhà họ Trần."

Giải thích như vậy đúng là rất có lý.

"Trần gia thay đổi vị trí, Chu Dần Khôn không ngần ngại đến đồn cảnh sát giành chỗ, sau đó nhất định sẽ liên lạc với Trần gia. Dù là để kiểm tra con đường hắn muốn hay vì mục đích khác, nhất định sẽ có hành động lớn."

Nói xong, Hoàng Triệu Luân trầm ngâm một lát, sau đó ngước mắt nhìn Ngụy Diên: "Trước giờ các băng đảng và xã đoàn luôn có tranh chấp, việc một ngọn núi không thể có hai hổ là chuyện bình thường, cho dù mất đi vị trí đứng đầu, cậu đã ở Hòa An nhiều năm như vậy chắc chắn vẫn sẽ có chỗ đứng trong xã đoàn."

"Lùi lại một bước, cho dù cậu có là hãm hại Chu Dần Khôn thì cũng chỉ là đang tranh giành cái ghế của Hòa An mà thôi, chỉ cần cậu giữ vững đường lối này, để mắt tới Chu Dần Khôn, có lẽ—"

Hoàng Triệu Luân vỗ nhẹ vào vai Ngụy Diên: "Chúng ta có thể một lần hốt trọn một mẻ."