Chu Hạ Hạ đứng trong phòng nhìn thấy đầu của ba cô quấn đầy băng gạc, hai tay mẹ cô cũng quấn băng gạc, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Sau khi bác sĩ rời đi, trong phòng chỉ còn lại một nhà ba người.
Chu Diệu Huy rất thương con gái, mặc dù trước mắt ông vẫn còn mơ hồ không thể nhìn rõ nhưng ông vẫn đưa tay ra nắm lấy tay con gái mình: "Hạ Hạ, lại đây."
Tát Mã ngồi ở mép giường lau nước mắt.
Bà là một phụ nữ Thái dịu dàng và xinh đẹp, từ khi đi theo Chu Diệu Huy liền toàn tâm toàn ý vì chồng, vì Chu Diệu Huy nói tiếng Trung nên bà cũng rất nghiêm túc học tập, chưa đầy ba năm đã có thể nói tiếng Trung trôi chảy. Bà cũng biết việc chồng mình làm rất nguy hiểm, nhưng bởi vì chưa từng chứng kiến qua cho nên cũng chẳng tưởng tượng được là nó nguy hiểm cỡ nào.
Cho đến hôm nay, khi bà mở cửa ra, nhìn thấy Chu Dần Khôn đứng bên ngoài, anh đã lịch sự gọi một tiếng chị dâu. Sau đó, vì bà không biết gì nên đã dẫn anh lên lầu, vào phòng làm việc của chồng.
Người đàn ông giây trước còn mỉm cười gọi một tiếng anh trai, giây sau lại nắm lấy cổ Chu Diệu Huy, nhấc ông lên, kéo ông qua hung hăng đập mạnh ông xuống đất. Ngay sau đó, anh không thương tiếc đá liên tiếp vào đầu Chu Diệu Huy, ông thậm chí còn chưa kịp hỏi nhiều thêm một câu chứ đừng nói là đánh trả, Chu Dần Khôn đã cầm tóc ông đập mạnh vào cạnh của cái két sắt.
Bà ấy hét lên rồi nhào tới, Chu Dần Khôn xé quần áo của bà, thậm chí còn lấy một mảnh để lau tay.
Cuối cùng còn đưa lên mũi ngửi, vẻ mặt biến thái khen thơm quá.
Tát Mã ôm chồng, không ngừng run rẩy. Trong lòng liên tục cầu xin Tiểu Hạ sau giờ học ở bên ngoài lâu một lát, đừng quay về vào lúc này.
Chu Dần Khôn là một kẻ điên, một kẻ mất trí, trông bình thường nhưng lại không có chút nhân tính nào.
Nhưng Hạ Hạ nói rằng con bé đã nhìn thấy Chu Dần Khôn, cô còn nói chuyện với anh, mà Chu Dần Khôn còn nói lần sau gặp sẽ đưa cô đi ăn những món ăn ngon.
"Tiểu Hạ, đừng khóc." Chu Diệu Huy sờ sờ mặt con gái, cười nói: "Ba không sao."
"Chú ấy vì sao lại đánh người?" Chu Hạ Hạ khóc đến vai run lên.
"Ba, vừa rồi bác sĩ nói ba bị thương nặng, chúng ta, chúng ta nên báo cảnh sát bắt chú ấy đi, chú ấy xông vào đả thương người. Ba, ba quen nhiều cảnh sát như vậy, hơn nữa... ba lại có quyền lực, tại sao không bắt, tại sao không bắt chú ấy đi..."
Cô nghẹn ngào không nói nên lời, cô muốn đưa tay chạm vào vết thương của Chu Diệu Huy, nhưng cô sợ chạm vào sẽ làm ông đau.
Cô hối hận khi vừa nãy còn nói chuyện với Chu Dần Khôn, vả lại còn gọi anh là chú út nhiều lần như vậy.
Chu Hạ Hạ nắm lấy tay Chu Diệu Huy: "Ba, con xin lỗi, con xin lỗi."
Mặc dù Chu Diệu Huy không thường xuyên ở nhà, nhưng Chu Hạ Hạ rất thân thiết với ông, ông nắm tay con gái mình bằng tay trái, tay phải lại nắm lấy bàn tay vợ.
"Được, được, đừng khóc. Cũng đừng nhắc tới chuyện hôm nay, đặc biệt là Hạ Hạ, con đừng nói có nên báo cảnh sát hay không, chúng ta là người một nhà, Chú út cũng là con trai của ông nội. Thằng bé.... chính là còn quá trẻ, tính tình lại thất thường. Khi con nhìn thấy Chú thì tránh xa ra một chút, đừng chọc chú ấy. Con nhớ chứ?"
Tát Mã luôn rất nghe lời chồng, bà gật đầu rồi lau nước mắt. Đau lòng nhìn vẻ mặt của con gái bà: "Còn nhớ mẹ đã nói gì với con không?"
Chu Hạ Hạ gật đầu: "Cách thật xa Chu Dần Khôn."
Chu Diệu Huy vốn định sửa lại, cho dù Chu Dần Khôn có khốn nạn đến đâu, cậu ta cũng là chú của Hạ Hạ. Nhưng cơn đau đầu liên hồi ập đến khiến ông không thể mở miệng được, xua tay ra hiệu cho hai mẹ con ra ngoài.
Khi cửa vừa đóng lại, Chu Tiểu Hạ nghe thấy bên trong có tiếng rên rỉ trầm thấp, nhất định là ba rất đau, đau đến mức mà ba vốn là một người điềm tĩnh và lợi hại nhưng cũng phải rên rỉ ra tiếng. Vừa rồi ông rõ ràng là đang nhẫn nhịn, chịu đau để dỗ dành hai mẹ con cô. Ông không muốn hai mẹ con thêm lo lắng.
Chu Tiểu Hạ đứng ở cửa phòng, nước mắt lăn dài xuống đất.
Tát Mã thở dài, dẫn Hạ Hạ về phòng của cô: "Con không cần lo lắng về việc của người lớn. Lo học hành cho tốt, cô gắng đậu vào Đại học Chulalongkorn* và khiến cho ba tự hào, con nhớ không?
*Trường đại học Chulalongkorn (CU) là trường đại học lâu đời nhất ở Thái Lan, nằm ở thủ đô Bangkok, là đại học danh tiếng hàng đầu trong khu vực. Đặc biệt, khoa Y của Trường Đại học Chulalongkorn đã đạt được nhiều thành tựu trong y học như: thực hiện ca phẫu thuật tim đầu tiên trong nước năm 1959; phẫu thuật cấy ghép thận đầu tiên trong nước năm 1972; thành công trong nghiên cứu thụ tinh nhân tạo ở người đầu tiên trong nước năm 1987; thành công cấy ghép tim (năm 1987) và cấy ghép gan (năm 1988) đầu tiên tại Đông Nam Á.
"Vâng mẹ, con sẽ học tập thật chăm chỉ."
Tát Mã xoa đầu cô: "Ngủ sớm đi, ngày mai tổng kết rồi, nhớ về sớm một chút."
"Được." Chu Hạ Hạ trở về phòng, dùng nước lạnh rửa mặt.
Nước làm ướt mái tóc hai bên mai, cô nhìn mình trong gương âm thầm hạ quyết tâm, bố mẹ cô hy vọng cô có thể vào trường đại học tốt nhất Thái Lan, cô không thể để họ thất vọng. Chỉ còn ba năm, đủ để cô từ vị trí tầm trung đi lên, sau đó càng ngày càng tốt hơn.
Khuôn mặt trong gương tuy còn trẻ con nhưng lại vô cùng kiên định, cô nhất định sẽ vượt qua 5 vòng thi tuyển sinh vào Đại học Chulalongkorn.
Để đạt được điều này, chuyện đầu tiên cô làm là nói với người bạn tốt Tụng Ân của mình và nhờ cậu ấy giúp đỡ.
Tụng Ân là một cậu bé cao lớn và đẹp trai, bởi vì mối quan hệ thân thiết của người lớn trong nhà nên từ nhỏ hai người đã quen biết nhau. Tụng Ân nghe xong liền cười: "Tiểu Hạ, cậu cho rằng chỉ cần học giỏi là có thể vào Chulalongkorn sao?"
Chu Hạ Hạ cầm trong tay đống sách giáo khoa và bài tập, vẻ mặt khó hiểu nhìn Tụng Ân.
"Năm vòng tuyển chọn của kỳ thi tuyển sinh đại học bao gồm kinh nghiệm giáo dục, tham gia các hoạt động và phải có giải thưởng, có đủ điều kiện xét tuyển thẳng vào kỳ thi tuyển sinh đại học, các câu hỏi tự luận được thi độc lập với kì thi tuyển sinh... nghĩa là cậu không những phải học giỏi mà còn phải xuất sắc về mọi mặt."
Giọng điệu nói bằng tiếng Trung của Tống Ân có chút buồn cười. Chu Hạ Hạ muốn nghe kỹ phần tiếp theo nhưng cô lại không nhịn được cười lên.
"Tụng Ân, cậu làm ơn nói bằng tiếng Thái đi, mình nghe không có hiểu."
"Không được, một trong những ngôn ngữ khó nhất là tiếng Trung, mình cần phải nói tốt cái thứ tiếng này."
"Được, được, vậy cậu tiếp tục đi." Chu Hạ Hạ đeo cặp sách đi suốt một quãng đường trước khi đến trạm xe buýt.
Mặc dù gia cảnh tốt thật nhưng Chu Hạ Hạ và Tụng Ân phần lớn đều đến trường bằng xe bus, sinh hoạt giống như con cháu của những gia đình bình thường.
"Cậu vội cái gì chứ? Đây là vấn đề mà học sinh cấp ba mới phải suy nghĩ. Học sinh cấp hai thì cậu lo lắng đến nó làm gì? So với lo lắng cái này, chi bằng lo đến bữa tiệc sinh nhật của ông nội mình đi, gia đình của cậu đều đến dự hết đấy."
Nói đến đây, Chu Hạ Hạ chợt nhớ ra hôm nay cô sẽ đến khu phố người Hoa để chúc mừng sinh nhật ông nội của Tụng Ân. Nhưng ba cô bị thương rồi, làm sao mà đi được?